Chương Tiền Truyện
Kha Đăng là một người phụ nữ rất lí trí trong công việc, cô được mọi người trọng dụng cũng vì tính cách nghiêm túc, nhanh nhẹn trong những tình huống khó khăn.
Song dù gì, cô cũng là một người bình thường, cô cũng có chồng, con, Lê Khả Nhi và Lê Khả Anh.
Cô và Lê Hinh đã có một lần suýt li dị vì việc anh ngoại tình. Nhưng cuối cùng, tình yêu vẫn thắng, cô vẫn chấp nhận tha thứ cho anh, trở về những ngày tháng bình yên của mình.
Kha Đăng từng cảnh báo: "Nếu anh còn tái phạm bất cứ một lần nào nữa, chúng ta ly hôn lập tức"
Lê Hinh vốn là người ít nói, lầm lì, nhưng không cứng đầu, anh rất lí trí và thông minh, tất nhiên đồng ý với cô.
Kha Đăng thường tâm sự với con gái lớn, năm nay tuổi, Lê Khả Nhi, con bé có tâm hồn già dặn vì đọc mấy cái ngôn tình gì đó, nó cũng đưa ra lời khuyên rất chính xác, nhưng dạo này nó có vẻ ít nói hơn hẳn, nó đang cô lập mình vào một thế giới riêng, cô đương nhiên không muốn con mình như thế, hết lời nói với nó, nhưng nó vốn thừa hưởng tính cộc cằn của ba, nổi cáu với cô.
"Con đã mập rồi mà còn lười, sau này ai thèm lấy?" Kha Đăng vừa ủi đồ cho hai ba con vừa nói.
Khả Nhi nằm trên giường, mắt vẫn dán chặt vào điện thoại: "Sau này kiếm nhiều tiền, đi thụ tinh nhân tạo là đủ, ai cần người ta lấy con?"
Kha Đăng như mọi lần không nói lại con gái. Tính con bé như thế này nên chẳng có ai là bạn, tuy bậc người lớn thích cô bé vì nó lễ phép, nhưng bạn bè thì bị tính nghiêm túc, trầm lắng của nó mà không muốn chơi, cô sợ nó sẽ bị trầm cảm nay mai.
"Con mới nhỏ vậy mà cận độ rồi, ít dùng điện thoại lại đi"
Khả Nhi liếc mẹ mình một cái rồi làm như không nghe. Kha Đăng chịu thua với con gái, không nói nữa, yên lặng ủi đồ.
Cầm trên tay bộ đồng phục của Lê Hinh, cô mỉm cười. Khả Nhi đúng lúc quay sang, thấy thì chau mày: "Mẹ cười cái gì ghê vậy?"
"Hồi xưa lúc ba mẹ cãi nhau, ba con tự mình ủi đồ lại còn than một câu: "Sao nhăn vầy nè?", mẹ mắc cười chết mất" Kha Đăng nói.
Khả Nhi đảo mắt: "Bởi vậy mới thấy, cái gì mẹ làm cũng hoàn hảo"
Kha Đăng mỉm cười.
Đứa con gái út tuổi cầm cái Ipad qua, nó bị loạn, đeo cặp mắt kính màu hồng. Con nhóc này thì thường bị bạn tẩy chay mà không dám chống trả, bị Khả Nhi la mãi vụ này. Hai đứa con gái của cô cắn nhau như chó với mèo, có lúc còn đánh nhau đến chảy máu, nhưng mỗi lần Khả Anh bị bắt nạt, Khả Nhi đều ngán ngẩm lên tiếng: "Đứa đó là đứa nào, ngày mai tao đón mày tao xử"
Suy cho cùng thì Khả Nhi đối với người ngoài, đặc biệt là người xa lạ rất hiếu động, ngoan ngoãn, vui tính, được yêu thích, khác hoàn toàn với con bé lúc ở nhà.
Kha Đăng cũng gần rồi, cô muốn giáo dục tụi nhỏ cho nên người, bởi vậy nhiều khi nóng tính, khiến cho tụi nó gần như có đôi lúc phản cô mà theo ba tụi nó. Vì ba nó ít khi la mắng, còn chiều tụi nó nữa.
Cô thở dài, tuy đã làm lành, nhưng suy cho cùng, việc Lê Hinh ngoại tình vẫn còn khiến cô đề cao cảnh giác.
Cô yêu Lê Hinh, tình cảm của cô và anh tuy không còn cuồng nhiệt như khi xưa, nhưng không thể phủ nhận một điều, cô yêu anh. Không yêu, sao có thể bao dung? Sao có thể tha thứ cho anh, cho anh cơ hội?
Khả Nhi có đôi lúc nói cô muốn buông thì buông cho rồi, nhưng cô vẫn không đành lòng. Tình yêu là một thứ rất kỳ lạ, nó khiến lí trí lu mờ, Kha Đăng đã lĩnh ngộ được điều này sau việc đó.Tôi là Lê Khả Nhi, nhưng đôi khi tôi cảm thấy xấu hổ vì cái tên này. Tuy biết như vậy là sai, nhưng tôi vẫn có đôi lúc rất ghét nó và muốn đổi họ cho rồi.
Năm nay tôi học Đại học Kiến trúc ngành thiết kế thời trang năm thứ , tức là đã tuổi rồi.
Sáng nào tôi cũng xách bản vẽ lên mà đi, tôi ngoài sở thích đọc sách ra thì còn rất thích vẽ vời. Lúc đầu tôi định trở thành kiến trúc sư, nhưng suy cho cùng cái ngành đòi hỏi tính chắc chắn, phức tạp trong việc đo tỉ lệ, áp lực công việc nhiều vẫn không phù hợp với tôi, vì vậy tôi quyết định chọn ngành thiết kế thời trang.
Nói đến những bộ phục trang mà tôi thiết kế được, tôi khá ưng ý mấy bộ váy cưới, dạ hội, đó là thế mạnh của tôi, còn nếu bị ép vẽ theo chủ đề... Chậc, phải coi lại đã, gượng ép không phải chủ nghĩa làm việc của tôi. Bất quá, cũng vì cái tính tùy hứng đó của tôi mà giáo viên rất không có thiện cảm. Chà...
Nhưng tôi mặc kệ, chẳng quan tâm nữa, việc đó xảy ra nhiều lần, riết tôi cũng quen.
Tôi đang chăm chú vẽ vời thì tiếng chuông báo hết giờ vang lên, giáo viên trên bục giảng dặn dò: "Về nhà các em hoàn thành bản vẽ, ngày mai đưa lên nộp cho tôi, ai không có đứng ngoài lớp học, rõ chưa?"
Tôi đặt mẫu vẽ vào túi, dọn dẹp đồ dùng, xách ba lô lên rồi đi về nhà.
Nhà hả?
Ừ, thì đã từng thôi.
Tôi đang định đi bộ về thì bắt gặp chiếc Audi R đậu trước cổng trường. Ừm, có sự thật là tôi rất mê xe, đặc biệt là mấy hãng xe đua, nên tôi dừng chân lại nghía.
Tôi đi vòng vòng quanh chiếc xe, không bận tâm người xung quanh nghĩ gì, sau khi đã thỏa mãn, tôi bước đi.
"Em ngắm xe, rồi bỏ đi như vậy?" Một giọng nói nửa quen nửa lạ vang lên khiến tôi quay đầu lại.
À, ông anh trai ghẻ của tôi đây mà.
Ba mẹ tôi, Lê Hinh và Kha Đăng đã ly hôn từ hai tháng trước, tôi theo ba, Khả Anh theo mẹ. Bề ngoài tôi tỏ vẻ không sao, nhưng mà thực sự tôi đã rất suy sụp, từ kg mà giảm còn kg cũng đã đủ cho thấy tôi buồn đến mức nào.
Và rồi cứ nghĩ tôi và ba vẫn sống như thế ba mẹ còn cơ hội về lại với nhau, thì một tháng trước đây, ba tôi tái hôn, với một người phụ nữ - dì ta là một con đĩ đứng đường.
Nói ra thì sẽ thấy tôi rất vô phép, nhưng người giật chồng của mẹ mình, người làm cái nghê dơ bẩn đó thì việc gì tôi phải tôn trọng chứ?
Dì ta tên Tống Liên, năm nay tuổi, tức lớn hơn tôi tuổi và nhỏ hơn ba tôi tuổi. Tuy vậy trông dì ta vẫn còn rất tươi trẻ, hơn nữa trước mặt ba tôi rất dịu dàng nết na, tôi nghĩ ba tôi lấy dì ta về cũng chỉ là làm oshin thôi, với cả, dì ta cũng không được ba tôi thương gì mấy, nên chắc cũng không đào mỏ được đâu.
Tống Liên dẫn theo một đứa con trai lớn hơn tôi tận tuổi, Tống Thư. Anh ta là bác sĩ khoa tim mạch của bệnh viện nổi tiếng nhất thành phố, tụ tập nhiều bác sĩ giỏi với những ca mổ đau đầu nhất. Tuy nhiên, anh ta vẫn là anh trai ghẻ của tôi, tôi cũng không ưa anh ta như bà mẹ đáng khinh của anh ta.
Tôi đọc ngôn tình được chọn lọc, tôi cũng học được cách vị tha và bao dung, nhưng tôi thương mẹ tôi, em tôi, nên tôi vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện này. Và tôi tin rằng, tôi sẽ KHÔNG BAO GIỜ CHẤP NHẬN ĐƯỢC.
Tôi thừa nhận tôi ích kỷ, nhưng nếu người nào ở hoàn cảnh giống tôi cũng sẽ suy nghĩ như vậy.