Hai con dâu nghe lời hiếu thuận, còn có thể giúp mình quản gia.
Đã nhiều năm như vậy, Quốc Công phủ vẫn không có nhà riêng, nhưng mấy năm trước, Ôn Diệp và Từ Nguyệt Gia dọn vào viện mới mở rộng.
Tòa nhà này là do Thái thượng hoàng "thưởng, năm đó đi Mân Châu, Ôn Diệp lại không cẩn thận lập công, lúc này trời xui đất khiến cứu Thái thượng hoàng.
Tòa nhà liền với Quốc Công phủ, vì vậy Ôn Diệp cho người cải tạo một chút, trực tiếp mở rộng vào Quốc Công phủ.
Dù sao phân gia là không có khả năng phân.
Quan tâm hai đứa con trai xong, Lục thị gần đây rảnh rỗi không có việc gì, bỗng nhiên liền quan tâm đến Từ Ngọc Tuyên làm quan bên ngoài.
Bà ấy gọi Ôn Diệp tới hỏi: "Tuyên nhi bây giờ cũng không còn nhỏ, muội và nhị đệ khi nào thì xem mắt cho nó?”
"Nó ấy à" Ôn Diệp cười cười: "Có lẽ đã sớm tự mình tìm hiểu rồi, không cần ta và lang quân vất vả đâu."
Lục thị kinh ngạc không thôi nói: "Tuyên nhi còn có bản lĩnh này sao, nói ta xem, là cô nương nhà ai?"
Bà ấy phải tìm hiểu sơ bộ để giúp chuẩn bị sính lễ.
Ôn Diệp nhún vai: "Tẩu tẩu, muội không rõ lắm, chưa từng thấy qua."Hỏi Ôn Diệp không ra, Lục thị quay đầu lại liền âm thầm bảo Từ quốc công đến chỗ Từ Nguyệt Gia nói lời khách sáo.
Kết quả chỉ nhận được sáu chữ: Không biết, không hiểu, không hỏi.
Nhưng đúng là Từ Ngọc Tuyên có người trong lòng thật.
Lục thị: ”..."
Phu thê hai người hôm nay ăn ý quá ha....
"Ta có một con lừa nhỏ, ta chưa bao giờ cưỡi, có một ngày tâm huyết dâng trào, ta cưỡi đi chợ."
Trên con đường nhỏ rợp bóng cây, giọng thiếu niên chợt nổi lên, không một từ nào hoà nhịp.
Nó khiến lũ chim trong rừng sợ hãi.
Thiếu niên liếc nhìn những con chim bay đi kia, con lừa vẫn đang kêu gào bên dưới "A a a--""
"Chúng nó không sáng suốt bằng ngươi đâu, Tiểu Mao."
Thiếu niên này chính là Từ Ngọc Tuyên, lúc đó cậu còn chưa tròn mười bốn tuổi.
Con lừa có thể nghe hiểu lời của Từ Ngọc Tuyên, vì để chứng minh mình cũng không thông minh, con lừa được gọi là "Tiểu Mao" vẫn điên cuồng lắc đầu, cũng tiếp tục phát ra tiếng kêu “A a a - -".
Thiếu niên Từ Ngọc Tuyên nhẹ nhàng nhéo tai nó nói: "Năm đó bà ngoại ngươi còn cõng ta xoay vòng, khiến ta phải ngất phải ngã, hiện tại đến lượt ngươi "chuộc tội -"
Tiểu Mao: "A a a-- II" Từ Ngọc Tuyên buông tai nó ra, ra vẻ lãnh đạm nói: "Ở nơi hoang vu này, ngươi có thể cầu cứu ai?"
Tiểu Mao: "..."
Từ Ngọc Tuyên lắc lắc dây cương, con lừa nhỏ lắc lư nhanh hơn, tiếp tục đi về phía trước.
Tiếng hát kinh dị của thiếu niên lại vang lên.
"Trong tay ta cầm roi da nhỏ-trong lòng ta đang đắc ý- ta không biết tại sao nó lại rơi xuống- rồi ta ngã xuống bùn-" Từ Ngọc Tuyên hát đến đây thì trùng hợp đi ngang qua một vũng nước, móng lừa dưới gầm ghế trượt một cái, làm cho cậu thiếu chút nữa ngã ra ngoài.
Phải vất vả lắm mới ổn định được người, Từ Ngọc Tuyên liền nói với nó: "Đi cho tốt, đừng diễn nữa."
Đây là lần đầu tiên Từ Ngọc Tuyên một mình đi xa nhà.
À, nói đúng hơn là một người một lừa.
Thiếu niên vô tư, tự đắc.
Từ Ngọc Tuyên ngồi trên lưng lừa, lắc trái lắc phải ngâm nga.
Trong khoảng thời gian này, khi ngâm nga đã chán, cậu cúi đầu nói với con lừa: "Khúc nhạc này là Nương dạy ta, chỉ có điều mỗi lần nương lại ngâm nga giai điệu không giống nhau, ngươi nói có kỳ quái hay không?”
Ra khỏi nhà gần ba tháng, đột nhiên nói đến người nhà, Từ Ngọc Tuyên có chút suy nghĩ.
Nhớ Nương, nhớ cha, còn nhớ bá nương đại bá phụ, đại ca đại tẩu nhị ca cùng các cháu trai đáng yêu...
Nhưng lúc này người cậu nhớ nhất là Nương.
Có lẽ là vì nương chiếm một vị trí đặc biệt nhất trong kí ức quá khứ của cậu.
Mặc dù trước sáu tuổi, Từ Ngọc Tuyên vẫn luôn cho rằng trong mùa hè, một ngày chỉ có thể ăn một miếng dưa hấu, điểm tâm bên ngoài một lần chỉ bán một miếng, gà nướng chỉ bán cánh gà, nhưng cậu vẫn cảm thấy Nương yêu mình.
Năm chín tuổi biết được thân thế của mình, Nương sợ cậu suy nghĩ nhiều, còn thuyết phục Cha tạm thời bỏ công vụ, dẫn cậu trở về Ngô Châu, đây cũng chính là nơi cậu sinh ra.