"Chuyện không phải như muội nghĩ." Lục Thị thấy hơi cạn lời.
Ôn Diệp nhanh chóng che giấu, nói: "Tẩu tẩu."
Nếu chuyện đã phát triển đến nước này rồi thì không có gì cần giấu giếm nữa cả.
Lục Thị nghiêm túc nhìn về phía Ôn Diệp, trong lòng bỗng dâng lên một suy nghĩ, cũng may người gả đến là nàng.
"Tê Thị cũng không phải mẫu thân thân sinh của Tuyên Nhi." Lục Thị nói một cách khó khăn: "Phụ thân phụ mẫu ruột của Tuyên Nhi đã không còn trên đời này."
Ôn Diệp hoàn toàn không ngờ rằng thân thế Từ Ngọc Tuyên lại có khúc chiết như vậy.
"Vậy phụ mẫu thân sinh của Tuyên Nhi là?" Từ Nguyệt Gia sẽ không vô duyên vô cớ nhận một đứa bé về nuôi.
"Phụ thân Tuyên Nhi họ Tề, nguyên quán Ngô Châu, ở nơi đó hắn ta chính là một đại phu nhân từ." Lục Thị chậm rãi nói tiếp: "Tên gọi, Nghiễm Bạch."Ôn Diệp hơi kinh ngạc: "Cũng họ Tề?"
Lục Thị nhìn về phía nàng, nhẹ giọng nói: "Đúng, Vân Cầm chính là muội muội của hắn."
Tề Vân Cầm chính là tên đầy đủ của Te Thị.
Ôn Diệp dừng lại một chút.
Lục Thị tiếp tục nói: "Thật ra trong Quốc Công phủ, đám Cảnh Dung vốn còn một cô cô ruột."
Ôn Diệp cũng có nghe qua chuyện này, ngoại trừ hai nhi tử Từ Quốc Công và Từ Nguyệt Gia ra thì Lão Quốc Công còn có một nữ nhi nữa, là đôi long phượng thai với Từ Quốc Công, chỉ tiếc chết yểu từ bé, không đến ngày trưởng thành.
Lục Thị sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới, cho nên chỉ có thể là...
Ôn Diệp nhìn thẳng vào Lục Thị.
Lục Thị gật đầu: "Muội nghĩ không sai, nàng chính là mẫu thân thân sinh của Tuyên Nhi."
"Bất hạnh chết non chỉ là lý do thoái thác với bên ngoài, nhưng thực tế thì cô cô của Cảnh Dung ngoài ý muốn bị lạc trong một lễ hội đèn lồng." Lúc ấy Lục Thị vẫn còn nhỏ, đây là chuyện mà sau khi nàng ấy gả đến nhiều năm mới dần biết rõ.
"Năm đó phụ thân mẫu thân khổ công tìm kiếm trong hai năm, nhưng vẫn không có kết quả, vì danh dự của cô cô Cảnh Dung nên họ chỉ đành tuyên bố với bên ngoài là cô cô Cảnh Dung đã nhiễm bệnh chết yểu." Lục Thị nói: "Đây cũng là điều bất đắc dĩ, nếu sau này tìm về được họ sẽ để muội ấy làm con của chi thứ Từ gia, sau đó ghi dưới danh nghĩa phụ thân và mẫu thân, tiếc là chuyện đời đâu ai nói trước được, họ không thể chờ đến ngày này."
Ôn Diệp im lặng một lúc, rồi hỏi: "Vậy mọi chuyện sau đó thế nào?"
Lục Thị thở dài: "Sau đó, mẫu thân ngày càng nhớ nhung, đến nỗi sức khỏe ngày càng sa sút, sau khi cô cô Cảnh Dung đi lạc khoảng hai tháng, mẫu thân được chuẩn đoán có thai, vì hài tử trong bụng, mẫu thân đành phải cố nén đau buồn, nhưng cuối cùng vẫn không thể chống cự được, đứa bé bị sinh non."
"Đứa nhỏ này chính là Nhị đệ, sau khi Nhị đệ sinh ra, tuy cơ thể hơi gay yếu nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, còn sức khỏe mẫu thân lại càng ngày càng tệ đi."
"Mẫu thân kiên trì được mấy năm, cuối cùng vẫn nhắm mắt xuôi tay." Những chuyện này đều là sau khi Lục Thị gả vào Quốc Công phủ, Từ Quốc Công mới dần nói với nàng ấy.
Thật ra Lục Thị chỉ từng nhìn thấy mặt lão Quốc Công phu nhân một lần, là hai mươi năm về trước.
Ký ức đã trở nên mơ hồ từ lâu, nàng ấy chỉ nhớ mang máng mẫu thân là một người rất dịu dàng.
"Đại ca của muội từng nói, tên của hắn và cô cô Cảnh Dung đều do mẫu thân đặt, Minh Tắc Minh Nguyệt, vừa nghe là biết là cặp huynh muội." Lục Thị cản thán: "Nếu không phải năm đó Nhị đệ bị biếm đi Ngô Châu, thì không biết bây giờ Tuyên Nhi đang chịu khổ ở nơi nào rồi."
"Ngô Châu?" Ôn Diệp đột nhiên nhớ ra, hình như Từ Nguyệt Gia đã kết bạn với Hứa Bách Lễ ở Ngô Châu.
Lục Thị: "Chuyện cụ thể ta chỉ biết bảy tám phần, nơi này liên quan đến vụ án mưu sát, phụ thân thân sinh của Tuyên Nhi dính líu đến chuyện này, Huyện lệnh trước là một tên ngu ngốc tham lam, trước khi Nhị đệ nhậm chức gã ta đã lệnh sát thủ làm phụ thân thân sinh của Tuyên Nhi chết bệnh trong ngục."
"Sau khi Nhị đệ nhậm chức thì cô cô Cảnh Dung đã đến nha phủ giải oan cho vi phu."