Từ Nguyệt Gia dừng một lát, cuối cùng vẫn đồng ý: "Cũng được."
Hắn đứng dậy xuống giường di lấy sách ở gian ngoài.
Một lát sau mang về một quyển sách, Từ Ngọc Tuyên không rõ tình huống nên vẫn còn tò mò nhìn.
Kết quả ngay sau đó liền chợt nghe Từ Nguyệt Gia ở bên cạnh mình bắt đầu đọc sách: "Chính giả, chính dã..."
Một trang còn chưa đọc xong, Từ Ngọc Tuyên liền nghiêng đầu, hoàn toàn ngủ thiếp đi.
Từ Nguyệt Gia khép sách lại, tầm mắt dời vào trong, môi muốn mở nói chuyện gì đó thì đồng thời cũng thấy được người bảo hắn đọc văn chương cũng vừa ngủ thiếp đi.
Hắn im lặng không tiếng động đặt sách xuống rồi thay đổi cây quạt.
Cảm giác được có gió thổi tới, Ôn Diệp chưa ngủ say đột nhiên mở mắt, quay đầu nhìn Từ Nguyệt Gia tay cầm quạt, tâm mắt ngay sau đó trượt xuống, rơi về phía Từ Ngọc Tuyên liền hỏi một câu: "Hài tử này sẽ không đái dam chứ?"
Động tác vung quạt của Từ Nguyệt Gia ngay lập tức cứng đờ, lần đầu tiên dùng ngữ khí không xác định trả lời nàng: "Han là sẽ không."
Ôn Diệp nhất thời không cảm thấy buồn ngủ nữa, nếu để cho tiểu tử này vẽ một bãi bản đồ lớn trên giường của nàng, sợ là nàng cũng sẽ có bóng ma.Ôn Diệp suy nghĩ một chút nói: "Không bằng lang quân mang Tuyên nhi đi vệ sinh đi?"
Từ Nguyệt Gia nhìn con trai vừa bắt đầu liu riu chuẩn bị đánh một giấc say sưa thì dừng một chút, cuối cùng vẫn ôm lấy người bế đi.
Từ Ngọc Tuyên bị quấy ray thành trạng thái nửa tỉnh nửa mê, thấy cha ôm mình liền nhỏ giọng nói mê: "Đi đâu?”
Từ Nguyệt Gia: “Đưa con đi vệ sinh.”
Từ Ngọc Tuyên nghe xong vẫn cứ nhắm chặt hai mắt: "Tuyên nhi không muốn đi đâu."
Từ Nguyệt Gia: "Con muốn"...
Cứ như vậy, Từ Ngọc Tuyên được phụ thân mình ôm đi vệ sinh.
Ôn Diệp rất buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng chống đỡ như trước cho đến khi Từ Nguyệt Gia ôm Từ Ngọc Tuyên trở về, nàng mới nói: "Như vậy sẽ không đái dâm nữa đi."
Lúc này Từ Ngọc Tuyên đã tỉnh hơn phân nửa, nghe rõ lời Ôn Diệp nói thì nhỏ giọng hừ hừ, tỏ vẻ bất mãn.
Từ Nguyệt Gia lúc này ngữ khí xác định một chút: Se không."
Ôn Diệp nghe vậy liền thở ra một hơi, bây giờ nàng hoàn toàn yên tâm đi ngủ được rồi.
Từ Ngọc Tuyên một lần nữa được đặt lại giữa giường, cậu bé nhìn về phía Từ Nguyệt Gia như muốn nói cái gì nhưng bị Từ Nguyệt Gia ngăn lại: "Không được quấy ray nương con, mau ngủ đi."
Từ Ngọc Tuyên đổi thành nhỏ giọng nói một câu: "HU
Hôm sau, Ôn Diệp mơ mơ màng màng tỉnh lại, liền cảm giác trong lòng mình giống như có thêm cái gì đó, đưa tay lên sờ một cái, hoá ra là một đôi chân.
Ôn Diệp: "..."
Tay nàng lại duỗi xuống, vừa duỗi được một nửa thì đụng phải một thứ gì đó mềm hơn, như là mông của hài tử vậy, sau một lúc lâu, một trận tiếng cười khanh khách của hài tử ở từ đầu kia truyên đến đầu này. Ôn Diệp rốt cục cũng mở mắt ra nhìn thoáng qua cuối giường, và cảnh nàng nhìn thấy một tiểu hài nhi đang nghiêng một chân lảo đảo bò về phía nàng, vừa bò vừa kêu: "Nương-"
Ôn Diệp bỗng nhiên không muốn làm nương của tiểu tử này nữa.
Nàng hỏi: "Cha con đâu?"
Từ Ngọc Tuyên lăn qua lăn lại rốt cục vẫn lăn đến trước mặt Ôn Diệp mới nói tiếp: "Cha đi trước rồi-"
Ôn Diệp cũng đứng dậy, xốc màn lụa lên hướng ra ngoài hô một tiếng.
Đào Chi cùng Kỷ ma ma tiến vào.
Chân Từ Ngọc Tuyên đã qua một đêm, phải bôi thuốc lần nữa, Kỷ ma ma ôm hắn xuống giường, sau đó nói với Ôn Diệp: "Nhị phu nhân, ta mang tiểu công tử trở về thay thuốc trước."
Ôn Diệp ngửi tay mình trước, may mắn, không có mùi chân.
Sau đó gật đầu nói: "Đi đi."
Vì trời nóng nên cũng không cần phải mặc xiêm y khác, Kỷ ma ma cứ như vậy ôm Từ Ngọc Tuyên một thân đầy thuốc đi về phía Tây viện.
Trên đường đi bà ấy hỏi: "Tiểu công tử có muốn đi vệ sinh không?"
Dựa theo thói quen thường ngày, Từ Ngọc Tuyên sau khi tỉnh dậy đều phải đi vệ sinh một lần.