Quả dâu này có thể hơi chua nên khi Từ Ngọc Tuyên vừa nhai vừa nuốt, vẻ mặt trẻ con của cậu bé nhăn nhó không thôi, thế nhưng vẫn không nỡ nhổ ra.
Cuối cùng vẫn là Kỷ ma ma hỗ trợ dùng khăn lấy ra.
Ôn Diệp thấy vậy liền đưa tay kéo một quả nho xanh lần thứ hai đút qua.
Lục thị nhìn ở trong mắt, nhưng không nhắc nhở.
Từ Ngọc Tuyên cho rằng một viên này luôn có thể ngọt, liền không nghĩ quá nhiều, há mồm liền cắn, kết quả thiếu chút nữa chua rớt cái răng nhỏ của mình.
Sau khi nhổ nho chua ra, Từ Ngọc Tuyên hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn về phía Ôn Diệp, lớn tiếng lên án: "Nương!"
Ôn Diệp bất vi sở động, ngược lại hỏi cậu bé: "Còn muốn ăn không?"
Từ Ngọc Tuyên lắc đầu.
"Không ngon."
Ôn Diệp lúc này mới chuyển hướng lên mấy chiếc bánh ngọt trên bàn, chọn loại bánh cậu bé thích nhất an ủi nói: "Ăn cái này đi."
Từ Ngọc Tuyên cầm bánh táo ngọt ngào, cắn mạnh một cái, cố gắng áp chế dư vị chua lè trong miệng.
Chờ Ôn Diệp "trêu cợt" Từ Ngọc Tuyên xong, Lục thị mới mở miệng: "Ngươi cứ trêu chọc Tuyên nhi như vậy, cẩn thận ngày nào đó nó thật sự sẽ giận ngươi đấy."Rõ ràng xuất phát điểm là vì muốn tốt cho Tuyên nhi nhưng lại luôn không đi con đường bình thường.
Ôn Diệp ngồi xuống bên cạnh Lục thị, tự mình rót cho nàng chén trà, mặt dày nói: "Vậy đến lúc đó tẩu tẩu cần phải đứng về phía ta à nha."
Lục thị: ”..."
*
Từ sau khi đến Khê Tuyền sơn, Ôn Diệp gần như chưa từng yên tĩnh, đây là lần đầu tiên Lục thị thấy nàng tinh lực dồi dào như vậy, cưỡi ngựa, leo núi, đi vào rừng hái quả dại, ngay cả xuống sông bắt cá cũng bị nàng lén lút làm.
Chờ sau khi Lục thị biết, sọt cá kia đã được bày lên bàn, nàng ấy còn có thể nói cái gì.
Cá là uống nước suối chảy vào suối mà lớn lên, thịt càng ngon hơn, sau khi Lục thị nếm qua miếng đầu tiên, cũng không nhắc tới chuyện Ôn Diệp xuống sông nữa, chỉ sai người cẩn thận trông chừng.
Ngày thứ năm sau khi hai người đi, Từ Quốc Công phủ vẫn như thường ngày, bọn hạ nhân làm từng bước, mỗi người một trách nhiệm.
Từ Nguyệt Gia cứ theo lẽ thường lên chức, Từ Quốc Công thỉnh thoảng đi một chuyến đến quân doanh ngoại ô kinh thành.
Chạng vạng hôm nay, Từ Nguyệt Gia đang ở thư phòng tiền viện xử lý công vụ, Từ Quốc Công tới đây một chuyến.
Hắn tới hỏi: "Thê tử của ta và thê tử của đệ rời đi đã mười mấy ngày rồi?"
Từ Nguyệt Gia với sắc mặt bình thản trả lời: "Cộng thêm hôm nay thì là ngày thứ năm.”
Từ Quốc Công sinh lòng hoài nghi: "Vậy sao? Nhưng sao ta lại cảm thấy đã qua hơn mười ngày rồi."
Từ Nguyệt Gia khép quyển sách trong tay lại ngước mắt nhìn: "Huynh trưởng nhớ lầm rồi."
Từ Quốc Công thở dài, dư quang liếc thấy trang bìa sách trong tay hắn thì chợt nói: "De hôm nay sao còn xem Tam Tự Kinh, đây hẳn là sách của Tuyên nhi đi."
Từ Nguyệt Gia thả sách lại trên giá sách phía sau rồi nói: "Rảnh rỗi thì lật lật xem chút thôi."
Từ Quốc Công không để ý vẫn tiếp tục nói: "Cũng không biết đại tẩu đệ muốn chơi đến khi nào mới hồi phủ."
Từ Nguyệt Gia: "Còn mười ngày nửa."
Từ Quốc Công tiếp tục thở dài: "Còn tận mười ngày lận."
Từ Nguyệt Gia: "Huynh trưởng nếu lo lắng thì có thể đi xem."
Từ Quốc Công mặc dù động tâm nhưng ngoài miệng vẫn là lý do thoái thác kia: "Ta sao có thể đi được chứ, công vụ bận rộn."
Từ Nguyệt Gia thần sắc hờ hững: "Ừ”"
Từ Quốc Công giấu đầu hở đuôi: "Ta bận thật mà."...
Từ Quốc Công lại nhấn mạnh một lần nữa, kết quả đợi một lúc lâu vẫn không nghe thấy ai kia nói tiếp.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua người chấp bút trên bàn, sau một lúc lâu, tự mình tìm cho mình một bậc thang xuống: "Ta gần đây quả thật bận rộn, chờ xong việc chúng ta nói tiếp."
"Huynh trưởng cứ tùy ý."
Thấy hắn thủy chung không gợn sóng, Từ Quốc Công muốn hỏi: "Nếu ta xong việc rảnh rỗi, đệ có ý kiến gì không?"
Từ Nguyệt Gia lúc này mới buông bút mực trên tay mình, ngước mắt nhìn vị huynh trưởng đã lớn mà tính vẫn như trẻ con kia, nghiêm túc nói: "Huynh trưởng, ta thật sự rất bận."
Từ Quốc Công: “...
Ta cũng rất bận, được chứ?
Từ Quốc Công giả vờ ho khan hai cái: "Đệ còn có công vụ, vi huynh sẽ không quấy ray đệ nữa."
Y phải trở về suy nghĩ thật kỹ ngày nào đó đi qua mới không trực tiếp bị đuổi trở về.