Từ Ngọc Tuyên vốn không biết Khê Tuyên sơn ở đâu, nhưng khi biết được bản thân không cần đi học thì cậu bé cũng rất cao hứng.
Lục thị thấy hai huynh đệ cười giống như đúc từ một khuôn, không khỏi cũng cười cười theo, nói: "Ra ngoài chơi thôi đã cao hứng như vậy?”
Hai huynh đệ trước sau gật đầu.
Từ Cảnh Lâm bỗng nhiên nói: "Đại ca cũng ở đây thì tốt."
Từ Ngọc Tuyên cũng gật đầu theo, đại ca sẽ vừa múa kiếm vừa kể chuyện xưa.
Cậu nhóc mà không đề cập tới, Lục thị cũng thiếu chút nữa đã quên mình còn có một đứa con trai, ba hay năm ngày trước đã có một hay hai phong thư gửi đến.
Hiện giờ nàng ấy đã hơn nửa tháng không nhận được thư của trưởng tử, nghĩ đến con trai hẳn là đã dần dần thích ứng với cuộc sống ở thư viện.
Lục thị nói với con trai nhỏ: "Đại ca con muốn đi học, có nương cùng nhị thẩm thẩm của con đi cùng mà, như thế không tốt sao?"
Từ Cảnh Lâm nào dám nói không tốt, gật đầu.
Từ Ngọc Tuyên lên tiếng: "Mẫu thân con cũng đi?"
Tam mắt Lục thị chuyển hướng sang cậu bé, tiếng nói nhu hòa vài phần: "Đúng vậy."
"Vậy Kỷ ma ma có đi cùng chúng ta không bá nương?"
Lục thị gật đầu.Từ Ngọc Tuyên lại hỏi: "Phụ thân có đi không?”
Lục thị lắc đầu.
Từ Ngọc Tuyên: "Vậy bá phụ?”
Lục thị: "Bá phụ cũng không đi."
Lúc này Từ Ngọc Tuyên mới hỏi nguyên nhân: "Tại sao vậy?”
Lục thị giải thích: "Lần này bá phụ con rất bận nên sẽ không đi cùng."
Người lớn hình như đều bề bộn nhiều việc thì phải, Từ Ngọc Tuyên giả vờ thở dài như ông cụ non: "Vậy được rồi."
Lục thị nhìn bộ dáng thông minh này của cậu bé cũng cảm thấy hiếm lạ: "Cả ngày ở cùng mẫu thân con, con đã học được những gì."
Từ Ngọc Tuyên lắc đầu: "Không có."
Lục thị nhìn chăm chú cậu bé một lúc lâu, bỗng nhiên nói: "Mẫu thân con thật thương con."
Làm phu nhân ở Từ Từ Quốc Công phủ nhiều năm như vậy, rốt cuộc là thật tâm hay giả ý, nàng ấy liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Có một số việc không thể nhìn từ bê ngoài.
Từ Ngọc Tuyên gật gật đầu giống như đồng ý, sau đó bỗng nhiên nghĩ tới cái gì liền dựa vào trong lòng Lục thị nói: "Bá nương cũng tốt-"
Lục thị nở nụ cười, sờ sờ mặt cậu bé rồi nói: "Tuyên nhi ăn cái gì mà miệng ngọt như vậy."
Từ Ngọc Tuyên nhanh chóng lắc lắc cái đầu nhỏ: "Tuyên nhi ăn cháo, không ăn gà nướng."
Lục thị: ”..."
Gà nướng ở đâu ra?
*
Chạng vạng, sau khi Từ Nguyệt Gia về phủ, Ôn Diệp còn đang thu dọn hành trang cho mình.
Dự định là đi và ở đó gân nửa tháng nên đồ vật cần chuẩn bị vốn không hề ít, nhưng cũng không cần mang quá nhiều người, có hai tỳ nữ Vân Chi cùng Đào Chi là đủ rồi.
Về phân Từ Ngọc Tuyên, nàng tin tưởng Lục thị đã có biện pháp của riêng mình.
Nếu không tốt thì còn có một ma ma vạn năng như Kỷ ma ma.
Ôn Diệp đứng trước giá sách nghiêm túc chọn sách.
Cùng Lục thị ra ngoài, không thể mang quá phận đi như thế, vậy nên nàng chọn hai quyển du ký đi.
Từ Nguyệt Gia bước vào thư phòng thấy nàng đang chọn sách thì hơi kinh ngạc, bước chân hơi dừng lại, hắn đi tới nói: "Ra cửa còn mang theo sách làm gì?"
Ôn Diệp lắc đầu: "Không phải, ta định tìm một cuốn du ký thú vị mang đi."
Nàng nhớ rõ lúc trước bản thân rõ ràng mua một ít, sao bây giờ tìm lại lại không thấy.
Từ Nguyệt Gia liếc mắt nhìn giá sách đầy "Luận ngữ” rồi "Tam tự kinh" của mình rồi nói: "Du ký của nàng hiện giờ không có ở đây."
Dứt lời, hắn đi về phía bên kia, từ trên giá sách ban đầu của mình, chuẩn xác tìm ra du ký mà Ôn Diệp cần rồi đưa cho nàng.
Ôn Diệp tiếp nhận nhanh chóng lật lật, đây đúng là du ký hàng thật giá thật.
Nàng vừa lật vừa nói: "Ta đã quên bản thân mình nhét chỗ nào rồi, vậy mà lang quân lại có thể nhớ rõ như vậy."
Xoay người bỏ hai quyển du ký bỏ vào trong rương gỗ, lúc này Ôn Diệp cảm thấy: "Được rồi!"
Bỗng nhiên, một trận gió từ phía sau thổi tới, nàng theo bản năng quay đầu lại liền thấy Từ Nguyệt Gia đang cầm quạt vừa nãy nàng đặt ở bên cạnh quạt cho nàng, đáy mắt liên hiện lên sự kinh ngạc, nàng cảm thấy ngoài ý muốn nói: "Tâm tình của lang quân hôm nay rất tốt?"
Từ Nguyệt Gia: "Không có."
Ôn Diệp nhìn thoáng qua chiếc quạt nhỏ ở trong tay Từ Nguyệt Gia vốn không hợp với hình tượng của hắn rồi hỏi: "Vậy đây là?"