Bất cứ cửa hàng, tửu lâu nào cũng có quy củ của riêng họ, Tụ Hiền lâu cũng như vậy, một ngày chỉ giới hạn bán hai trăm vò thanh mai nhưỡng, mặc dù có thể đặt trước nhưng nếu sau khi đặt trước quá ba ngày không đến thưởng thức, chủ quán sẽ bán lại rượu cho người khác.
Quá hạn sẽ không chờ.
Phòng bao gần cửa sổ, sau khi Ôn Diệp đi vào liền gọi người tới để mở cửa sổ ra, gió nhẹ thổi vào, bên trong lại có chậu băng hạ nhiệt độ, lúc này mới vừa ý nàng.
Gọi cho Từ Nguyệt Gia vài món ăn thanh đạm, thanh mai nhưỡng mà Ôn Diệp đặt trước cũng được đưa lên bàn cùng lúc.
Nói là một vò, kỳ thật cái vò này rất nhỏ, nếu ở thế giới hiện đại thì đại khái là khoảng một cân.
Loại rượu này không có khả năng gây say nên không sợ có chuyện say rượu làm loạn, hơn nữa tửu lượng của Ôn Diệp cũng tốt, một vò một mình nàng cũng có thể dễ dàng giải quyết.
Vì lo lắng Từ Nguyệt Gia ít khi uống rượu bây giờ uống lại xảy ra chuyện gì, Ôn Diệp đành bảo tiểu nhị mang thêm một bình trà thanh mai.
Rượu ủ từ thanh mai nên hơi đặc, ngửi qua sẽ thấy có chút chua ngọt, mùi hương tỏa ra khỏi bình, khi uống vào miệng sẽ có mùi thơm dịu nhẹ.
Ôn Diệp lại rót một chén, sau đó giơ về phía Từ Nguyệt Gia nói: "Lang quân, uống một chút không?"Từ Nguyệt Gia cầm lấy chén sứ đựng trà thanh mai trong tay, sau khi chạm vào nàng, ánh mắt thuận thế rơi xuống chén trà trong tay nàng, cuối cùng lại dời về phía nàng.
Đối diện với tầm mắt của nam nhân, Ôn Diệp lúc này liền tỏ vẻ nói: "Lang quân yên tâm đi, rượu này uống vào không say."
Rượu có mạnh hơn nữa, nàng cũng đã nếm qua rồi.
Hôm nay chỉ là rượu trái cây mà thôi, loại này không làm khó được nàng.
Hơn nữa, thanh mai nhưỡng vốn thích hợp cho nữ tử uống hơn, thanh mai nhưỡng ở đây ít nhất có một nửa đều là bán cho các phu nhân có quyền hoặc có tiền ở Thượng Kinh thành.
Chỉ tiếc nàng ở trong phủ ủ không ra rượu thanh mai của Tụ Hiền Lâu, uống vào luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, nếu không thì nàng cũng không cần từ xa tới nơi này, chỉ vì uống vài chén rượu.
Ôn Diệp không gọi món cho mình vì nàng cảm thấy bản thân không đói bụng lắm.
Nhưng mà mấy món ăn gọi cho Từ Nguyệt Gia cũng không ít, dù sao hắn cũng không dùng nhiều nên hơn phân nửa chỗ thức ăn đó vẫn vào trong bụng nàng.
Đồ ăn đã ăn gần hết, một vò rượu còn lại ước chừng khoảng hai chén, Ôn Diệp rót cho mình một chén, còn dư lại một chút, nàng liên để cho Từ Nguyệt Gia: "Lang quân cũng nếm thử xem."
Ngay sau đó lại nói tiếp: "Một chén thôi, không sao đâu."
Lời này giống như đang chặn lời hắn trước.
Làm gì có nương tử nhà ai hào phóng như nàng chứ, không chỉ mời lang quân ăn cơm, mà còn mời lang quân uống rượu ngon nữa.
Mọi thứ ở Tụ Hiền lâu đều không phải hàng rẻ, hơn nữa cái nàng đặt là phòng bao nên càng đắt hơn, tất cả những điều này đều là bạc riêng nàng bỏ ra.
Bên ngoài vẫn có tiếng rao hàng vô cùng náo nhiệt, Ôn Diệp thường xuyên nhìn qua nhìn lại vài lần.
Đúng lúc này, Ôn Diệp thoáng nhìn thấy Liêu bộ đầu lúc trước nàng từng gặp mặt một lần đang mang theo vài tên đi theo xuất hiện ở đầu đường.
Mấy người họ vây hai gã nam tử ở giữa đường.
Trong đó có một vị quan hàm hẳn là lớn hơn bọn họ, nếu không thì đám người Liêu bộ đầu này còn lâu mới nghe lệnh hắn ta như thế.
Tại thời điểm này, nam nhân kia vừa đá vừa mắng nam nhân mới ngã xuống đất: "Để ta xem ngươi chạy đường nào! Tên trộm thối nhà ngươi!"
Vì phòng bao ở lầu hai nên những gì Ôn Diệp thấy cũng coi như khá rõ ràng, nàng tò mò hỏi Từ Nguyệt Gia: "Lang quân có biết người này không?”
Từ Nguyệt Gia nghe vậy, tâm mắt nhìn xuống.
Nam tử kia đã ngừng chân, vừa vặn chống nạnh ngẩng đầu chớp mắt một cái để cho Từ Nguyệt Gia thấy rõ mặt của hắn ta.
Từ Nguyệt Gia trả lời: "Han ta chính là Văn Vương."
Gần đây vì để cho Văn Vương ít có cơ hội tiến cung, hoàng đế bảo Vương đại nhân của Kinh Triệu Doãn phái Văn Vương đi điều tra một vụ án trộm cắp.
Bây giờ một tháng trôi qua, xem ra đã phá được án rồi.
Ôn Diệp cảm thấy khá kinh ngạc: "Hoá ra là hắn ta sao?"
Nghe ngữ khí của nàng liền có thể biết nàng không quá tin tưởng lời này, Từ Nguyệt Gia nghi ngờ nói: "Vì sao không thể là hắn ta?”