Ôn Diệp lại hỏi: "Các ngươi vừa cười trộm ta phải không?"
Đào Chi nhanh chóng lắc đầu phủ nhận: "Nô tỳ không có."
Vân Chi không giỏi nói dối, sau khi ánh mắt Ôn Diệp hướng tới, nàng ấy liền bị lộ tẩy.
Ôn Diệp không so đo với các nàng, bởi vì các nàng đích xác... Nói đều là sự thật.
Ký ức khi còn bé dường như đã rất xa xôi, Ôn Diệp lại bóp một viên thanh mai vào miệng, nhớ rõ khi đó ngoại trừ nàng còn có Ôn Lan Ôn Tuệ.
Không tính hành động nhỏ của Ôn Tuệ, miễn cưỡng coi như là một đoạn thời gian gà mổ lẫn nhau đi.
Khóe miệng Ôn Diệp cong lên.
*
Hai ngày sau, đại cô thái thái cùng Diêu thị thu dọn xong hành lý, ngoại trừ Từ quốc công tự mình chọn lựa mười tên hộ vệ, các nàng còn mướn đội hộ tống lần trước, sau khi đối phương đi tới Thịnh Kinh, lại hộ tống đi mấy chuyến lui tới mấy châu thành phụ cận.
Lúc này đúng lúc hộ tống từ Uyển Thành vào kinh, đại cô thái thái nghĩ, trải qua lần trước, hai bên cũng đều đã quen nhau, trên đường không cần phải làm quen lần nữa.Trên đường trở về không cần gấp gáp, chậm rãi mà đi, trước khi vào hạ đến Lăng thành là được.
Bởi vậy đại cô thái thái quyết định vẫn là đi theo đội hộ tống đặc sản.
Lục thị nhìn chằm chằm đám nô tỳ đem từng rương đặc sản mang lên xe ngựa, bên cạnh, Ôn Diệp và đại cô thái thái lại tặng sách dạy nấu ăn cho nhau.
Sau khi đại cô thái thái nhìn thấy đồ Ôn Diệp lấy ra, không nhịn được nở nụ cười, thương cảm ly biệt giờ phút này bị phân tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Đại cô thái thái đùa: "Biểu đệ con chẳng nghe lời ta gì cả, con mới giống con ruột của ta."
Ôn Diệp ngọt ngào nói: "Làm con gái của đại cô thái thái nhất định sẽ cực kỳ hạnh phúc."
Cho dù biết nàng đang khoa trương, nhưng nhìn ánh mắt chân thành của nàng, đại cô thái thái vẫn cười ra tiếng.
Diêu thị ở một bên yên lặng ghi nhớ dưới đáy lòng, trở về phải học theo.
Đại cô thái thái cất kỹ sách dạy nấu ăn nói: "Trên quyển ta tặng con đều viết cách làm món ăn đặc sắc của Lăng Thành, con nhớ cất kỹ, muốn ăn thì bảo phòng bếp học làm cho, muốn ăn đặc sản Lăng Thành thì viết thư cho ta, ta nhờ đội hộ tống mang đến cho con."
Khó gặp được một người hợp khẩu vị, đại cô thái thái cực kì không nỡ.
Ôn Diệp gật đầu: "Đại cô yên tâm, con nhất định sẽ không khách khí."
Hành lý đều chất lên xe ngựa, Lục thị đi tới nói: "Biểu đệ Đình Hiên làm quan liêm chính, không chừng qua một hai năm nữa, đại cô thái thái nhất định sẽ trở ve Thịnh Kinh."
Đình Hiên chính là con trai độc nhất của đại cô thái thái, Thân Đình Hiên.
Đại cô thái thái nghe xong nhất thời cao hứng nói: "Hi vọng biểu đệ các con có thể giành được."
Lăng thành cho dù tốt, cũng không bằng Thịnh Kinh, bà ấy sinh ra và lớn lên ở chỗ này, sau lại lập gia đình rồi sinh con đẻ cái, hơn nửa đời người đều hao tổn ở chỗ này.
Sau khi tiễn đại cô thái thái cùng Diêu thị đi, vào lại phủ, Lục thị nói: "Muội đi theo ta."
Ôn Diệp không rõ nên đi theo.
Đi vào chính viện, Lục thị bảo nàng ngồi xuống, sau đó hướng ra ngoài hô một tiếng: "Thanh Tuyết."
Vừa dứt lời, Thanh Tuyết cầm đầu, sáu bảy tỳ nữ tay cam khay tiến vào chính đường.
Chén trà Ôn Diệp cũng bưng không vững, Lục thị muốn làm gì?
Lục thị liếc mắt nhìn đồ vật trên tay các tỳ nữ, hướng Ôn Diệp nói: "Ngày sau là sinh nhật muội, ta nghĩ tới nghĩ lui không biết nên tặng muội cái gì, nên dứt khoát chọn mấy thứ, muội xem có thích hay không, thích thì cứ lấy về."
Sở dĩ sớm hai ngày, sợ đến ngày đó, sẽ đụng phải quà sinh nhật Nhị đệ tặng.
Nàng ấy cũng không muốn làm người xấu xen vào chuyện tốt.
Cho đến hôm nay, Lục thị vẫn còn nhớ rõ ngày sinh nhật nàng ấy, Ôn Diệp chuẩn bị bánh sinh nhật, nàng ấy đã đặc biệt đi hỏi thăm, ở Thịnh Kinh nàng là người đầu tiên làm như vậy.
Trước khi Ôn Diệp xuất giá, chưa bao giờ làm cho Thẩm thị.
Hôm nay nàng ra ngoài tiếp khách, đụng phải hảo hữu ngày đó, các nàng vẫn luôn bày vẻ mặt cực kỳ hâm mộ với nàng ấy.
Lục thị nghĩ, tiệc sinh nhật năm nay, đại khái nàng ấy sẽ nhớ cả đời.
Ôn Diệp hoài nghi mình đang nằm mơ, nàng lên tiếng xác nhận: "Ta chọn một thứ sao?"