Mẹ Kế Nằm Vùng, Con Phúc Hắc

chương 6: thích tiền hay thích mĩ nữ?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Cô… Được, tôi sẽ lặp lại một lần nữa.” Trữ Hằng muốn phát hỏa, lại bị Tô Tiểu Mạt gõ một phát thật mạnh vào đầu, đầu óc của hắn đột nhiên tỉnh táo lại, thôi kệ cô ta đi, đàn ông tốt không chấp với phụ nữ, hơn nữa vì những ngày thanh nhàn sau này, hắn cũng nên lặp lại một lần nữa, dù sao cũng nói qua một lần rồi, nói nhiều hơn một chút cũng không sao, quan trọng là cô ta hiểu là được.

“Vậy anh cứ tiếp tục nói đi, tôi mệt rồi, tôi đi nghỉ trước đây, chừng nào có việc thì báo với tôi một tiếng”. Tô Tiểu Mạt vỗ vai Trữ Hằng, trong đầu nghĩ tên nhóc này cũng thật đáng yêu, nhưng phải trừng phạt hắn một chút mới được, nếu không chẳng phải cô quá lỗ vốn hay sao?

“Cô… Cô… Cô” ngay lúc Trữ Hằng muốn kiên nhẫn lặp lại một lần nữa thì Tô Tiểu Mạt đã tự nhiên như không xoay người đi vào phòng mình, “rầm” một tiếng đóng cửa phòng lại. Trữ Hằng ban đầu sửng sốt, liên tục nói vài chữ ‘cô’, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đã bị đóng chặt, hận không thể một phát đá văng cửa phòng, sau đó lôi người phụ nữ đầu óc không bình thường kia ra ngoài giáo huấn một phen, nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại, hắn vẫn nhịn xuống, thở dài, xoay người rời đi.

Dù sao hắn cũng mặc kệ, coi như đáng đời, sau này nếu làm không đúng ý của mấy tên ôn thần kia thì cũng đừng trách hắn không nhắc nhở trước, nhưng khi Trữ Hằng nghĩ tới lời nguyền ba tháng lại muốn Tô Tiểu Mạt nhanh chóng gánh mọi việc trong ngôi biệt thự này, dù sao cũng chỉ có ba tháng thôi, như vậy hắn lại thấy vừa rồi hình như hắn dặn dò quá mức qua loa. Nghĩ tới điều đó, hắn lại khinh bỉ bản thân vừa rồi bị tiền làm cho mờ mắt, thật không muốn nghĩ tiếp nữa, nhất thời hắn cảm thấy chỉ cần là chuyện liên qua đến tiền thì hắn liền tự động đặt tiền lên vị trí ưu tiên hàng đầu.

Một bên tự trách, một bên hối hận, một bên lo lắng trở về phòng mình.

Tô Tiểu Mạt đóng cửa phòng lại, ngay lặp tức ngã mình lên giường, vừa nhìn trần nhà vừa suy nghĩ tiếp theo nên làm gì, vừa mới tiến vào cổ bảo liền phát hiện năm tên đàn ông ở đây đều quá mức kì quái, à không, phải là quái gở mới đúng, tuy tính cách của bọn họ hoàn toàn khác nhau, nhung họ đều có chung một tính chất đặc biệt đó là quái gở, không giao tiếp với thế giới bên ngoài, thiết nghĩ nếu cô cũng ở nơi này hai mươi mấy năm, cuộc sống mỗi ngày đều đơn điệu như thế chắc cô sẽ điên mất.

Nhưng nghĩ tới mục tiêu mình tới đây, Tô Tiểu Mạt lập tức chấn chỉnh lại tinh thần, hiện tại không phải lúc để đồng tình với bọn họ, mà là nghĩ ra đối sách làm thế nào để có tư liệu mà cô muốn.

Nên xuống tay theo kiểu mềm mại hay cứng rắn dây? Tô Tiểu Mạt trái lo phải nghĩ, hay là đợi lúc quét dọn vệ sinh, cô sẽ xem xét toàn bộ cổ bảo, điều tra xem có bí đạo hay không, hoặc nơi mà bọn họ dùng để đánh cắp cơ mật của các quốc gia?

Tô Tiểu Mạt thông qua tín hiệu mini để đưa thông tin về tổng bộ, báo cáo cô đã an toàn xâm nhập vào cổ bảo.

Trữ Hằng rầu rĩ nằm trên giường, trong đầu toàn bộ là vẻ mặt và giọng nói của Tô Tiểu Mạt, hắn nhất thời có chút phiền não, vội vàng xuống giường, đi tới cái giá sách phía đối diện, nhấn lên một cái nút liền thấy cái giá sách chậm rãi di động, bên trong là các loại dụng cụ, bốn người khác cũng đang ở bên trong bắt đầu làm việc.

Trử Tích tập trung tinh thần nhìn màng hình máy tính, ngón tay lượn như bay trên bàn phím, Trữ Hằng biết hắn đã thành công tiến nhập vào hồ sơ cơ mật của một quốc gia nào đó, tìm kiếm tài liệu cơ mật cấp cao.

Trữ Dã lười biếng tựa lưng vào ghế, cử chỉ tao nhã nhẹ nhàng lay động ly rượu đỏ trên tay, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía bức họa trước mặt, bức họa này hắn đã ngắm nhìn vô số lần, bên trên là hình ảnh mặt trời ngã về tây, bóng dáng của một thiếu nữ thon dài trút xuống, tóc dài bay trong gió.

“Đại ca, anh ngày nào cũng dành rất nhiều thời gian để xem bức họa này, chẳng lẽ xem không ngấy sao?” tâm tình của Trữ Hằng không tốt, đầu óc đang bị tiền và Tô Tiểu Mạt làm cho rối rắm, vốn nghĩ rằng đi vào đây nhìn thành quả của các anh em, nhìn thấy có thêm một số tiền thật lớn nữa chui vào túi tâm tình của hắn sẽ tốt lên, nhưng mà nhìn thấy thần thái như thế của Trữ Dã, vẫn không nhịn được mà phun trào.

“Không ngấy” Trữ Dã thản nhiên đáp, sau đó nhấp một ngụm rượu nhỏ, tiếp tục thưởng thức bức họa.

Trữ Hằng lắc lắc đầu, xoay người, lại nhìn đến ngón tay thon dài của Trữ Hạo cũng đánh bàn phím cực kì bận rộn, nghĩ, nhị ca là nhân vật phong vân trong giới IT, chỉ là ngoại trừ mấy người bọn họ thì không ai biết thân phận đó.

Đến Trữ Huyễn cũng trút bỏ vẻ mặt lười biếng yêu nghiệt ngày xưa, giờ phút này cũng chuyên tâm chiến đấu với máy tính.

Chỉ có Trữ Hằng là người rảnh rỗi nhất, bởi vì hắn chỉ để ý đến tiền và công việc quản gia , còn mấy loại công việc tốn tế bào não của bọn họ chỉ cần nhìn thôi hắn lại đau đầu.

“ Tôi muốn nói với mọi người một việc, từ hôm nay trở đi, tất cả mọi việc nhà của cổ bảo đều giao cho Tô Tiểu Mạt” cuối cùng thì Trữ Hằng cũng nói với bọn họ.

Mọi người đều dừng hết việc đang làm, xoay ngươi nhìn thoáng qua Trữ Hằng, không nói gì, quay đầu tiếp tục những việc còn dang dở.

“Mọi ngươi chẳng lẽ không có chút phản ứng nào sao?” Trữ Hằng cảm thấy quyết định lần này của mình rất sai lầm.

“Có chứ, không phải vừa liếc nhìn anh một cái sao?” Trữ Tích một bên vội vàng làm việc, một bên nói lại một câu.

“Vậy… Nếu cô ta làm không tốt thì tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu nha.” Trữ Hằng biết bốn tên này vừa kén ăn, vừa thích soi mói, cho nên hắn mới tốt bụng nhắc nhở, sợ đến lúc đó Tô Tiểu Mạt người cũng như tên, tiểu mạt tiểu mạt, làm cái gì cũng đều hóa thành bọt biển, vậy cũng đừng trách hắn không nói trước.

“Trữ Hằng, cậu thật sự cảm thấy để Tô Tiểu Mạt gánh vác tất cả việc nhà trong cổ bảo thì có lợi sao?” Trữ Huyễn tạm dừng mọi việc đang làm, xoay người nhìn Trữ Hằng hỏi.

“Lúc đầu tôi cảm thấy cô gái này rất có tiềm năng phá của, nghĩ tới viễn cảnh cô ta suốt ngày ăn không ngồi rồi mà lại tiêu tiền như nước, chỉ cần nhìn tiền bay ra khỏi túi thôi tôi đã cảm thấy lòng đau như cắt máu chảy đầm đìa, cho nên tôi mới nghĩ ra biện pháp đẹp cạ đôi đường, giảm bớt chi tiêu lại khiến cô ta phải làm việc” Trữ Hằng nói ra ý tưởng của chính mình.

“Vậy sao cậu không hỏi ý kiến của bọn tôi?” Trữ Huyễn vừa nhớ tới Tô Tiểu Mạt là nhịn không được muốn phát hỏa.

“Bởi vì… cô ta cho tôi cảm giác kinh hoảng, tôi luôn cảm thấy sẽ có chuyệ gì đó sắp phát sinh” trực giác của Trữ Hằng luôn linh mẫn, từ lần đầu tiên nhìn thấy Tô Tiểu Mạt hắn đã cảm thấy bất an, hắn cố gắng dùng tiền để đè nén lòng bất an kia xuống, nhưng nó càng lúc càng nghiêm trọng hơn.

“Cái này… Trữ Hằng à, đừng nói cậu thích người phụ nữ đó nha” Trữ Huyễn nhìn vẻ mặt có chút rối rắm của Trữ Hằng, nhịn không được hỏi.

“Nói bậy bạ gì vậy, sao tôi có thể thích cô ta chứ, ngoại trừ tiền ra thì còn thứ gì có thể khiến tôi để vào mắt chứ, ngay cả hứng thú cũng không có đâu” Trữ Hằng thề thốt phủ nhận, sau đó liếc Trữ Huyễn một cái, “tôi chỉ lo trong nhà đột nhiên có thêm một người xa lạ sẽ có chút khó chịu thôi”.

Truyện Chữ Hay