Mẹ Kế - Linh Nhân Thịnh Thế

chương 138: sóng gió nổi lên (mẹ kế)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Sun

Beta: Gaasu Noo

"Tối nay không được. Em họ em hẹn bên Dụ Cốc ăn tối rồi, chị phải đi cùng. Sorry nha, không ăn tối với em được rồi!" Kết quả này thật ra không nằm ngoài dự đoán của Đại tiểu thư. Gần đây rộ ra tin đồn người không thích các hoạt động giao tế như tổng giám đốc Giang lại liên tiếp đi giao thiệp, hẳn là sắp có động tác lớn gì đây. Bản thân Dịch Diệp Khanh đối với vấn đề này đặc biệt nhạy cảm, dù tò mò nhưng cũng ngại tìm hiểu Giang Nhược Trần qua lại với ai.

"Tối nay em cũng có hẹn rồi. Chị khỏi phải lo. Còn hẹn với ai thì em sẽ không nói cho chị biết đâu!"

Đại tiểu thư cố làm ra vẻ thoải mái, phất tay với tổng giám đốc Giang một cái, chuẩn bị cáo từ. Nào ngờ trước khi đi liền bị độc phụ Giang Nhược Trần hung hăng lột cổ áo gặm một nhát, "Đừng có đắc ý! Nghe cho kỹ đây, em là của chị, không được phép trêu hoa ghẹo nguyệt, không được phép ăn nhậu say mèm với đám bạn xấu. Quan trọng nhất, không được phép lái xe khi say rượu, nghe rõ chưa!"

"Biết rồi, biết rồi!" chỉ kém chút nữa là thành "Nô tì biết tội!" Đại tiểu thư yếu ớt chịu đựng cổ mình bị tàn phá. Khi cô chật vật chạy ra khỏi phòng tổng giám đốc, trong lòng không ngừng cảm thán 'phụ nữ ba mươi như sói, như cọp' quả thật không sai!

Thật đáng thương cho Đại tiểu thư, chân trước vừa ra khỏi cửa liền đụng vào thư ký Tần cái rầm. Tần cô nương là ai chứ, cái tên 'tiểu thiên hậu bát quái' được giang hồ tung hô cũng không phải hư danh. Vừa thấy Đại tiểu thư nhe răng nhếch miệng che cổ bước ra từ phòng làm việc của sếp, cô lập tức đánh hơi ra mùi 'gian tình'.

Ngay lập tức, Tần Dạ Ngưng không đếm xỉa Dịch đại tiểu thư mãnh liệt chống cự, cứ kéo cổ áo của cô ra dòm dòm, rốt cuộc thấy được dấu răng hồng hồng sâu hoắm, không khỏi hít một ngụm khí lạnh, "Chao ơi, thật dã man! Phải tốn bao sức mới cắn được thế này nhỉ?" Nhân lúc Tần nhị cô nương còn thổn thức mãi không thôi, Đại tiểu thư nhanh chân thừa cơ chạy trốn.

Vừa đúng năm giờ, tại hầm để xe, Đại tiểu thư dựng cổ áo bước lên xe của Lê Nặc như đã hẹn. Chẳng biết là do dân chúng ngày càng lười nấu cơm, hay bởi trúng dịp "happy day", quán ăn nào hơi nổi tí đều đông nghẹt người, muốn xếp hàng cũng phải chờ từ số ba mươi trở lên. Hai cô gái vốn định ăn tối đơn giản thôi, nên cũng chả có kiên nhẫn nhìn người ta ăn uống no say mà mình đứng chịu đói chịu rét giữa gió lạnh đâu.

"Cậu nói có phải cả thế giới đều bị bỏ đói suốt cả tuần, tới hôm nay mới được thả đi ăn cơm không hả?" Lê Nặc ảo não đeo bao tay vào, đây đã là nhà hàng thứ ba rồi, hai nhà hàng trước người xếp hàng muốn lấn ra ngoài đường, "Thôi bỏ đi. Đại tiểu thư cậu vẫn nên cam chịu số mệnh, theo tớ về nhà ăn cơm đi."

"Không! Tớ biết một chỗ nhất định không cần xếp hàng. Đi thôi nào!" Đại tiểu thư nháy mắt với Lê Nặc một cái, sau đó bất ngờ đẩy mạnh Lê cô nương vào trong xe. Một nhóm hai người đi về hướng ngoại ô, địa điểm mà Dịch Diệp Khanh nói không phải nơi nào khác mà chính là quán ăn vặt gần trường trung học trước kia của hai người. Chỗ này hồi trước bán đồ nướng, giờ lại bán lẩu cay theo trào lưu.

Mặt tiền quán không lớn lắm nhưng đầy ắp người, phần đông là học sinh vừa tan học ra ăn. Cũng may những quán ăn thế này có tính cơ động rất cao, chỉ cần kê thêm cái bàn là có chỗ ngồi rồi, không cần phải xếp hàng.

Hai mỹ nữ mặc đồ tây gọi lẩu cay với mấy phần đồ nướng, vừa ăn vừa uống bia, cảnh tượng thật nổi bật. Dưới ánh mặt kinh ngạc của mọi người, Dịch Diệp Khanh cùng Lê Nặc ngược lại ăn uống hết sức tự nhiên.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, tự nhiên nhắc tới chuyến đi đến huyện Giang của Đại tiểu thư. Quản lý Lê của chúng ta từ trước đến nay giỏi về quan sát. Đôi mắt 'Hỏa Nhãn Kim Tinh' của cô giống như tia X vậy, làm sao không nhìn ra Dịch Diệp Khanh có chuyện giấu ở trong lòng. Bị Lê cô nương năm lần bảy lượt truy hỏi, Đại tiểu thư đành phải nói ra tâm sự trong lòng bấy lâu nay.

"Dịch Diệp Khanh, cậu đúng là đồ đầu heo, sống trong phúc mà không biết hưởng!" Lúc nói lời này, Lê cô nương hung hăng nhìn chằm chằm Dịch đại tiểu thư, với vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Cậu đừng sống rối rắm như thế được không? Trước đây cậu cố kỵ thân phận của người ta, bây giờ lên giường lại sợ người ta không sướng. Cái đồ Dịch Diệp Khanh nhà cậu đừng sống mệt mỏi như vậy nữa được không hả?" Lê Nặc gằn từng chữ, âm vang hùng hồn. Nếu không vì kiêng dè bốn phía có người, cô nhất định động thủ gõ vào đầu Dịch Diệp Khanh xem bên trong có chứa nước hay không rồi!

"Quan hệ của bọn tớ vừa mới ổn định một chút, tớ cũng không muốn nghĩ ngợi lung tung, nên đến giờ cũng không dám nói chuyện này cho chị ấy biết. Tớ sợ sẽ không giải quyết được. Nhưng đúng là dù không muốn nghĩ đến thì cũng không thể xem như không tồn tại. Lỡ như những thứ này bị công chúng biết đến..."

Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, Dịch Diệp Khanh cảm giác đầu mình như muốn to ra. Cha ruột cô nay đã nhắm mắt xuôi tay, thảnh thơi an nghỉ rồi, nhưng cô và Giang Nhược Trần vẫn còn sống sờ sờ. Lỡ như người ta chứng thực được tổng giám đốc Giang là chị của cô, lại còn gả cho ông Dịch, thì cuộc đời của chị ấy chắc chắn sẽ bị huỷ hoại!

"Bác Dịch không hồ đồ như thế đâu?" Nghe Dịch đại tiểu thư nói đến việc này, Lê Nặc cũng bị dọa đến mức phải uống một hớp bia lớn. Chuyện cha con kết hôn này rõ là một tin tức chấn động.

"Lỡ như ba tớ cũng không biết mình đã làm chuyện hồ đồ thì sao?"

"Đây cũng không phải là phim truyền hình, sao có thể trùng hợp vậy được? Không có đâu. Không có đâu!" Lê Nặc liên tục xua tay như xua đi ý nghĩ đáng sợ của mình, "Mà cậu biết đứa nào gửi email cho cậu không? Sao nó biết được chuyện xưa, mục đích của nó là gì?"

"Tớ không biết nữa. Tớ cảm giác người này là người ở cạnh mình, có thể là người quen."

"Âm mưu! Trong chuyện này nhất định có một âm mưu mà chúng ta không nghĩ tới!" Lê Nặc cũng có cùng suy nghĩ với Dịch Diệp Khanh, khổ nỗi không có đầu mối. Hiện nay, đầu mối duy nhất chính là những bức email kia, Lê Nặc muốn tận mắt nhìn thấy chúng. Hai người bàn bạc một chút, qua loa lấp đầy bụng, rồi lái xe trở về nhà họ Lê

Hai ông bà Lê đang xem TV, thấy Lê Nặc đem gái về nhà liền sửng sốt, nhưng sau khi thấy rõ là nhóc Dịch mới niềm nở chào đón. Dịch Diệp Khanh có miệng ngọt ngào, dụ dỗ ông bà vui vẻ. Một tiếng cha nuôi, một tiếng mẹ nuôi, nịnh hai người già cong miệng cười tươi rói.

"Tớ thấy mẹ nuôi cũng không ngầu như trong truyền thuyết!" Vừa vào khuê phòng của Lê cô nương, khóa cửa, Dịch Diệp Khanh không đế ý hình tượng ngồi phịch lên giường. Lê Nặc thấy vậy bất đắc dĩ cười một tiếng, nói "Vì người về nhà cùng tớ là cậu. Nếu là cô gái khác, mẹ tớ mà có thái độ này mới lạ đó!"

Lê Nặc mở máy tính, liếc mắt nhìn Đại tiểu thư đang lăn lộn trên giường mà không khỏi thở dài, "Thật không biết tại sao Giang Nhược Trần lại coi trọng cái đồ nhà cậu!"

"Chúng tớ là nồi nào úp vung nấy, mắt đối mắt đó nghen! Ai cũng không chê ai được nha!" Đại tiểu thư đứng dậy, bò đến bên cạnh Lê Nặc, nhìn hình nền máy tính rồi nhíu mày. Tấm hình chụp cảnh biển rộng, trên đó có một cô gái mặc váy satan chạy trước gió. Dù chỉ là bóng lưng nhưng Dịch Diệp Khanh nhìn một phát là nhận ra, đó là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nổi tiếng gần xa, hớp hồn bao nhiêu thiếu nam thiếu nữ – Xà yêu tinh. Hình này được chụp lúc hai người đi tuần trăng mật ở Maldives. Khi đó, hai cô là một đôi khiến người ta phải hâm mộ, mà hôm nay...

"Nặc Nặc, cậu vẫn còn nhớ cô ấy à?"

"Ai?" Đại tiều thư không sợ chết kề sát tai Lê Nặc hỏi, nào ngờ Lê cô nương chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái, sau đó xoay người dòm máy tính, cố gắng kích chuột mở mạng. Nhưng máy này mua cũng được nhiều năm rồi, tốc độ chậm rì rì. Lê Nặc nhấp chuột hai lần không thấy phản ứng, ảo não nhấp thêm mười mấy lần nữa, làm màn hình nhảy ra cửa sổ liên tiếp. Đại tiểu thư chứng kiến cảnh này cũng thầm sờ sờ mũi mình, người mù cũng nhìn ra được con oắt này vẫn còn nhung nhớ yêu tinh, chỉ được cái mạnh miệng thôi.

Dịch Diệp Khanh muốn mượn cơ hội khuyên nhủ bạn mình. Cô không thể để Lê Nặc và yêu tinh tan rã như thế được. Huống chi cô cũng không tin Xà Nhan Lệ thực sự vì tiền mà bán đứng bà Giang nhà mình, giống như cô và Lê Nặc sẽ không bao giờ làm chuyện bán mình như vậy.

"Nặc Nặc, nếu không cam lòng thì đừng làm khó bản thân nữa. Đi tìm cô ấy đi, lỡ đâu có hiểu lầm gì đó mà chúng ta chưa biết thì sao? Thấy hai người như vậy, tớ khó chịu..."

"Không thể nào, cậu đừng nói nữa!" Đại tiểu thư nói một nửa liền bị Lê Nặc trừng mắt. Lúc này mẹ Lê cũng vừa bưng nước trái cây vào, phá vỡ căn phòng lạnh băng.

"Tớ đi WC. Cậu tự mở email đi." Nhìn bóng dáng Lê Nặc rời đi, Dịch Diệp Khanh và mẹ Lê thở dài một tiếng, rồi như không hẹn mà gặp, cùng liếc mắt nhìn nhau. Đại tiểu thư vội vàng dời tầm mắt lên màn hình. Mẹ nuôi đạo hạnh cao thâm, cô sợ không cẩn thận làm lộ luôn 'Yêu tinh' nhà mình thì tiêu đời.

"Tiểu Dịch, tới ăn miếng dưa Hami () đi, ngọt lắm!" Dịch Diệp Khanh còn chưa kịp đáp trả, một ly nước trái cây lớn đã đưa tới bên miệng cô. Đại tiểu thư được ưu ái quá nên có hơi sợ hãi, lập tức há mồm cắn dưa cái phập, bập bẹ không rõ, "Vẫn là mẹ nuôi thương con nhất!"

"Tiểu Dịch, con có phải đã có đối tượng rồi hay không?" Quả nhiên...

"Khụ khụ." Miếng dưa đang nằm giữa cổ họng, lên không được, xuống cũng không xong. Phải hay không là cả một vấn đề đó nha! Trong lòng Đại tiểu thư liên tục kêu khổ, cũng không muốn mẹ Lê thấy mình ho mãi mà có phán đoán khác, "Con với mẹ có gì mà giấu giếm. Mau định ngày rồi dẫn tới cho mẹ với ba nuôi xem mặt nhé!"

Mẹ Lê vừa nói xong, Dịch Diệp Khanh càng ho khan kịch liệt, nhưng cũng không nói lời phủ nhận. Cô nghĩ thầm 'chẳng phải đã sớm dẫn tới cho mẹ xem rồi sao? Tại mẹ không biết đó thôi!', nhưng ngoài miệng lại chỉ qua quýt lấy lệ "Con còn nhỏ mà ..."

"Nhỏ gì mà nhỏ? Vậy rốt cuộc là có người yêu đúng không?!" Nói đến đây, mẹ Lê thở dài một tiếng, sắc mặt cũng theo đó mà trở nên ảm đạm. Đại tiểu thư thấy vậy có chút động lòng, lại nhất thời không biết nói gì, đành thân mật ôm vai an ủi.

"Con là bạn thân nhất của Nặc Nặc. Chuyện của nó con nhất định biết đúng không?" Mẹ Lê bình tĩnh hỏi, giờ đây bà cũng không còn ngại nói ra chuyện mất mặt này nữa. Kể từ khi biết đứa bé kia hiến thận cho ông chồng nhà mình, ngực bà tựa như có một trái bom hẹn giờ vậy. Nghĩ đến trước kia đối xử với hai đứa trẻ như vậy, trong lòng tràn đầy áy náy. Phần áy náy này khiến bà đêm không thể an giấc, ngày không thể yên lòng. Dày vò, đau khổ mà cũng chẳng thể nói cùng ai. Bất luận là từ lợi ích cá nhân hay là thoả thuận lúc đầu với Xà Nhan Lệ, bà đều không thể nói ra. Nhưng mà giữa việc giữ im lặng và giữ đạo lý ở đời, bà cũng không xác định được mình còn có thể kiên trì được bao lâu, "Mẹ biết nó hận mẹ, vẫn luôn hận mẹ. Người của nó đang ở cái nhà này, nhưng tâm lại không ở nơi đây. Con khuyên nhủ nó giúp mẹ..."

"Mẹ bị sao vậy?" Lê Nặc vừa vào phòng lại thấy mẹ mình lau nước mắt, nhíu mày hỏi.

"Bụi bay vào mắt đó mà. Tớ đang thổi giúp mẹ nuôi nè, nhưng hình như vẫn chưa hết."

"Không sao đâu, dụi chút là được chứ gì! Hai đứa cứ tâm sự đi, nếu trễ quá thì Tiểu Dịch ngủ lại đây luôn nhé! Chịu khó ngủ chung giường với Nặc Nặc vậy." Mẹ Lê nhìn nhìn Dịch Diệp Khanh rồi dụi mắt đi ra cửa. Nhìn bà đóng cửa lại, Dịch đại tiểu thư mới mở miệng nói, "Mẹ nuôi già đi rất nhiều. Cậu không nên đối xử với bà ấy như vậy."

"Tớ không muốn nhìn thấy bà ấy khóc như thế." Lê Nặc day day ấn đường, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn liếc nhìn email của Dịch Diệp Khanh, cẩn thận xem từng bức thư một, như thể sợ lọt mất chi tiết nào đó.

"Nó nhất định quen biết cậu, đó là lý do tại sao nó dùng tiếng Anh để viết thư. Theo lý mà nói thì một người dùng tiếng mẹ đẻ sẽ dễ lộ đuôi lắm. Dùng ngôn ngữ thứ hai hoặc thứ ba an toàn hơn." Lê Nặc liếc nhìn Dịch Diệp Khanh, thấy cô gật đầu lia lịa mới tiếp tục phân tích, "Nhưng mà giấu đầu hở đuôi, nó làm vầy tất có dụng ý khác. Nó kể chuyện xưa để mê hoặc tâm trí của cậu thôi, thật giả lẫn lộn. Vậy nên chúng ta cần phải làm rõ đâu là thật, đâu là giả, nó làm vậy là có mục đích gì?"

Nghe Lê Nặc phân tích rõ ràng mạch lạc, Đại tiểu thư không khỏi thán phục. Chỉ tiếc đứa này sinh sau đẻ muộn, bằng không ba bốn mươi năm trước cũng phải cỡ nhân tài đặc công. Quan sát tinh tế, phân tích triệt để đến thế cơ mà! Có điều người lạ kia để lại quá ít đầu mối, tạm thời không thể điều tra thêm được gì khác.

Suy nghĩ hồi lâu, Lê Nặc nghĩ có thể tra thử địa chỉ IP của đối phương, "Để tớ tìm người tra dùm IP của nó xem sao. Nhưng bây giờ có quá nhiều quán net công cộng, hy vọng truy được IP cũng không quá lớn. Ngoài ra, cậu phải tra ra được thân thế của Giang Nhược Trần nữa. Biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng mà. Còn nữa, cậu về chịu khó nghĩ kỹ xem rốt cuộc ai có khả năng gửi email này nhất, sau đó cứ lần lượt loại bỏ từng người một, thế nào cũng tìm thấy nó thôi!" Không có cách nào khác, cũng đành vậy. Đại tiểu thư bàn bạn kỹ lưỡng với Lê Nặc. Mặc dù vẫn chưa giải quyết được ngay, nhưng lại có thêm người tâm phúc, khiến cô không còn cảm giác mờ mịt mông lung như trước, trong lòng cũng có phương hướng cụ thể. Tâm tình vui vẻ nên trên đường trở về cũng tủm tỉm cười. Mẹ Lê bảo cô ở lại, nhưng cô dĩ nhiên không chịu rồi. Người ta nhớ nhà, nhớ mẹ kế đại nhân, cũng có thể chị ấy cũng đang nhớ mình. Nhưng khi trở về biệt thự, không nhìn thấy bóng dáng thân quen của Tổng giám đốc Giang đâu, chỉ có mình con "thỏ đế" siêu ngu kia chờ cô thôi.

Đại tiểu thư ủ rủ, cả người giống như bị rút mất hết nhuệ khí. Ngược lại, con "thỏ đế" kia nhìn thấy bà chị hai thì hưng phấn lạ thường, chồm lên người Dịch Diệp Khanh, vừa liếm, vừa cọ. Chơi đùa với chó ngu một hồi, Tổng giám đốc Giang vẫn chưa trở về, Đại tiểu thư bắt đầu phát tác 'tánh kỳ'. Đợi sau khi cô tắm xong nhưng vẫn chưa thấy Giang Nhược Trần chết bầm kia về nhà, Dịch Diệp Khanh hoàn toàn bị chọc giận, người ta hoàn toàn cố ý, cố ý mà!

Dịch đại tiểu thư cắn xé chăn mền, trừng mắt nhìn Thỏ con ở mép giường, "Mày nói có phải chị ấy cố ý không hả? Biết rõ người ta nhớ muốn chết mà vẫn không chịu về nhà, cũng không thèm nghe điện thoại, hừ!" Dịch Diệp Khanh hừ lạnh một tiếng, "Mày nói chúng ta khoá cửa nhốt chị ấy 'cô đơn khó ngủ' ở ngoài được không hả?"

Dịch Diệp Khanh vừa dứt lời, Thỏ con liền hú một tiếng "ẳng", giống như muốn nói "được", rồi xoay mông nhảy xuống giường. Nó đến trước cửa gỗ lấy chân cào cào khóa cửa, đợi tiếng chốt vang lên, nó mới vui mừng nhảy lại lên giường, cặp mắt chớp chớp nhìn Đại tiểu thư, hệt như một đứa bé ngoan. Dịch đại tiểu thư vốn chỉ buộc miệng nói sảng thôi. Bây giờ cửa lại bị khóa thật, cô ngậm ngùi cười khổ, xoa đầu 'Thỏ con' nói "Ngoan" rồi ôm nó tắt đèn ngủ.

Nửa đêm, Giang Nhược Trần một thân đầy mùi rượu trở về nhà. Cô vốn muốn ôm ấp vuốt ve Đại tiểu thư một phen cho thoả nỗi nhớ mong, nào ngờ con oắt kia lại khoá trái cửa phòng. Tổng giám đốc Giang vật vã tìm chìa khóa mở cửa vào phòng, ai dè lại bị con chó ngu kia chiếm hết nửa giường, làm gì còn chỗ cho cô nữa. Đáng giận hơn là con Thỏ kia chỉ ngóc đầu liếc cô một cái rồi lăn ra ngủ như chết, căn bản không có ý định nhường lại giường.

Tu hú chiếm tổ chim khách! Tổng giám đốc Giang hận đến cắn răng, lại không thể đi so đo với chó, đành tới đắp chăn cho Đại tiểu thư, xong rồi xoay người trở lại phòng mình.

"Thiệt tức chết mà!" Giang Nhược Trần vừa đi, Đại tiểu thư đang giả bộ ngủ liền tức giận đập tay xuống giường, làm con chó nằm bên gối tự nhiên bị đánh thức. Thấy chó ngu u mê nhìn mình, đại tiểu thư tức giận quát "Ngủ đi!" Cô bực bội ôm mền trách mình ngu dốt, "Đúng là đồ đầu heo mà!" Trong đêm tối truyền đến từng tiếng kêu rên rầu rĩ.

Sáng sớm hôm sau, Đại tiểu thư hất nước vào đôi mắt thâm quầng, mặt mũi tiều tuỵ cùng 'Thỏ con' một trước một sau ra khỏi phòng.

"Ngủ không ngon hả?" Tổng giám đốc Giang như thường ngày mặc quần áo thể thao đã sớm ngồi ở bàn ăn sáng, tinh thần sáng láng, không nhìn ra chút dấu vết say rượu nào. Cái gì phòng trống tịch mịch, cô đơn khó ngủ chứ! Dịch Diệp Khanh cắn môi mình đến trắng bệch. Lần đầu tiên cô cảm giác mình làm chuyện ngu xuẩn, tự đập đá lên chân, nhưng ngoài miệng chỉ có thể nói, "Đâu có, ngủ ngon lắm!" Giang Nhược Trần nghe vậy, ngược lại không nói gì, khẽ mỉm cười. Chẳng qua là nụ cười này càng thêm kích thích thần kinh Đại tiểu thư đang muốn phát điên kia thôi. Đúng lúc di động trong tay lại vang lên.

Đại tiểu thư liếc nhìn màn hình, nghe máy, không nhiều lời mà trực tiếp hỏi, "Chuyện gì?", hiển nhiên nộ khí chưa tan. Giang Nhược Trần ngồi ở trước mặt, vẫn không nói gì, chỉ vừa nhìn con gái, vừa chu chu miệng nhỏ ăn cháo.

"Cái gì, công khai?"

Tay Giang Nhược Trần bất động giữa không trung, sửng sốt nhìn khuôn mặt u ám của Dịch đại tiểu đang hốt hoảng lật tờ báo bên tay mình. Thấy Dịch Diệp Khanh ngừng lật, cô cũng nhích lên trước liếc nhìn trang báo, sau đó cũng đột nhiên biến sắc.

(). Dưa Hami: một loại dưa ngọt ở vùng Tân Cương, Trung Quốc

Truyện Chữ Hay