Editor: Gaasu Noo
Hai mươi tám tuổi, Xà Nhan Lệ lần đầu thất nghiệp, thật ứng với câu nói 'chuyện tốt chưa ra khỏi cửa, chuyện xấu đã truyền ngàn dặm'. Thành phố này tính ra cũng không lớn lắm, nghề nghiệp của cô cũng chẳng có scandal gì để bàn luận. Lần này, yêu tinh bị công ty đuổi việc đã nhanh chóng lan truyền ra ngoài. Ông chủ có thể bao dung khi nhân viên làm sai, nhưng chắc chắn sẽ không khoan dung cho kẻ phản bội. Vậy nên tuy người đẹp Xà có "võ công" đầy mình, nhưng muốn tìm được việc 'vừa lòng đẹp ý' trong thời gian ngắn không phải chuyện dễ.
Từ khi Xà Nhan Lệ từ chức, Lê Nặc mỗi ngày tan sở đều bám dính lấy yêu tinh, muốn giải buồn cùng chị ấy, không để chị ấy suy nghĩ bậy bạ. Nào ngờ yêu tinh này có cấu tạo não khác với người thường. Chẳng những không buồn chán như cô tưởng tượng, mà còn thoải mái hơn bao giờ hết. Sáng sớm, chị ấy sẽ ra sàn chứng khoán chơi, phân tích gây dựng cơ đồ, rãnh rỗi sẽ nghiên cứu một ít tin tức kinh tế. Xế chiều, chị ấy sẽ đi gym, sau đó về nhà nấu cơm. Tối đến thì xem phim, nghe nhạc, không thôi ghé bar nhảy nhót, ngắm gái đẹp.
Những chuyện này quá bình thường nên Lê Nặc không nhìn ra chút bất thường nào. Yêu tinh tựa hồ cũng không có ý định chủ động tìm việc. Lúc đầu Lê Nặc không để ý lắm, nhưng lâu dài trong lòng cũng có chút bất an.
Hôm đó, Lê Nặc hầu hạ lão Lê xong thì chạy thẳng đến "động bàn ti" của Bạch Cốt Tinh, đáng tiếc yêu tinh không có ở nhà. Lê Nặc nghĩ thầm chắc chị ấy ra ngoài chơi rồi nên nhân lúc đợi chờ dọn dẹp luôn nhà cửa. Ôi trời ơi! Từ lúc yêu đương với Xà Nhan Lệ, cô liền biến thành bạn gái hai mươi bốn hiếu. Hầu ăn, hầu uống, hầu ngủ thì không nói đi, nhưng giặt đồ, nấu cơm, quét nhà cũng một tay cô thầu hết. Trời chứng giám, cô sinh ra cũng là "tiểu công chúa" mà! Khi ở nhà, lúc cô có thể nằm thì tuyệt đối không ngồi, lúc cô có thể ngồi thì tuyệt đối không đứng. Không ít lần Lê cô nương cho rằng đàn ông cũng phải cỡ "năm sao" như ông Vương kim cương mới có thể sống chung mình. Nào ngờ cô giờ đây lại đâm đầu vào ngực "Hồ ly tinh" ngóc lên không nổi.
Lê Nặc ủ rủ, buồn bã đợi đến mười giờ rưỡi, nhưng Xà Nhan Lệ vẫn chưa trở về. Mẹ Lê điện thoại cho cô liên tục, mới đầu bà chỉ cây dâu mắng cây hòe, càng về sau lại tức giận mắng ầm lên. Nhưng đứa cứng đầu như Lê cô nương ghi chép không được tốt lắm, làm mẹ cô tựa hồ cũng mất đi kiên nhẫn, bắt đầu tỏ ra cương quyết.
Lê cô nương đã luyện đến cảnh giới 'lợn chết không sợ nước sôi'. Đầu tiên là ậm ừ qua loa, chờ lão phật gia tức sắp bốc khói, cô cũng không thèm lên tiếng nữa. Dù sao cô cũng mang danh nghịch tử rồi nên chả sợ gì sất.
Vừa nghe lời mẹ dạy, vừa chờ yêu tinh trở về. Gần mười một giờ vẫn chưa thấy bóng người, "gái trí thức" bắt đầu nôn nóng. Từ lúc Xà Nhan Lệ "hoàn lương" đến nay, tình huống như vầy cực kỳ hiếm. Lê Nặc không ưa việc lúc 'chồng' xã giao thì oanh tạc điện thoại. Dưới cái nhìn của cô, đó là biểu hiện của sự thiếu tin tưởng. Tuy nhiên, giờ khắc này, cô giống như một cô vợ bị bỏ rơi điện thoại lần theo tung tích của yêu tinh, nhưng cô lại không muốn Xà Nhan Lệ cảm thấy mình là đàn bà không hiểu chuyện. Vậy nên Lê Nặc chỉ nhắn tin hỏi thăm người ở nơi nào. Không ngoài dự đoán, nửa phút sau Lê Nặc nhận được điện thoại. Giọng người kia ôn hòa, không lộ ra nửa phần thiếu kiên nhẫn, nhưng Lê Nặc vẫn phát hiện cô gái kia uống rượu, phỏng chừng còn không ít. Cũng không phải là mũi cô nhạy bén hơn chó có thể ngửi ra mùi rượu trên người Xà Nhan Lệ thông qua sóng điện, mà là do giác quan thứ sáu. Những người yêu nhau lâu đều tiềm tàng chút hiểu biết rất ăn ý, mọi người thường gọi là thần giao cách cảm.
Lê Nặc dặn dò người yêu đi đường cẩn thận. Xà Nhan Lệ thì lại bảo sắp về đến nhà rồi. Lê cô nương cúp điện thoại, thoáng thở phào nhẹ nhõm. Nếu yêu tinh sắp về thì mình nên ra ngoài nghênh đón như hòn vọng phu. Lê Nặc đi xuống lầu, một lòng một dạ đợi người con gái cô yêu.
Thời tiết lạnh dần, Lê Nặc chỉ mặc một bộ đồ ngắn tay. Ở trong phòng không thấy lạnh, nhưng cô vừa ra ngoài thì hai hàm răng đánh bọ cạp lạch cạch, ngay cả lông trên tay cũng dựng đứng sắp đóng băng.
Lê Nặc rất kiên nhẫn đợi Xà Nhan Lệ về nhà. Cô đứng ở vườn hoa dưới lầu, rồi lại ngồi xổm, khi thì chạy, lúc thì nhảy làm nóng người cho đỡ buồn, cũng không cảm thấy chờ đợi là việc gì gian nan. Ước chừng hơn mười phút sau, một chiếc Mercedes việt dã chậm rãi chạy đến hướng nhà cô. Lê Nặc nhìn rất kỹ chiếc xe đó, bảng số cũng khá quen mắt, chiếc xe này không chỉ một lần xuất hiện ở Dịch hằng. Có thể nói Lê Nặc có ấn tượng khác sâu với nó, dĩ nhiên cũng không xa lạ gì với chủ nhân của nó.
Xe ngừng lại, gã đàn ông mặc vest bước ra từ ghế lái. Nhìn sườn mặt, Lê Nặc lập tức đoán ra cái gã đẹp trai, phong độ, bảnh bao này là ai. Đúng như dự đoán, người kia cẩn thận mở cửa xe đỡ một người phụ nữ xuống xe. Người phụ nữ kia trông vạn phần quen thuộc, không phải là yêu tinh nhà cô thì còn ai vào đây?
Chỉ cần . giây thôi, Lê Nặc lập tức quyết định đi tới, né tránh không phải tác phong xử sự của cô. Khoảng cách chậm rãi được rút ngắn, gã đàn ông đỡ tay người phụ nữ, trên vai người phụ nữ khoác áo vest nam. Thấy tình cảnh này, nói không ghen thì cô không phải thanh niên máu lửa.
Nhưng Lê Nặc cũng là một diễn viên dày kinh nghiệm. Cảnh chém giết đã sớm luyện cô thành môn phái 'trăm trận trăm thắng' rồi.
"A Lệ!", Lê Nặc đi tới bên cạnh hai người nọ, một tay tự nhiên khoác lên vai Xà Nhan Lệ, hơi dùng sức đỡ lấy cơ thể người kia.
"Lê tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau"
"Đúng rồi! Kiều tiên sinh, đã lâu không gặp", thấy gã đàn ông đưa tay, Lê Nặc cũng lịch sự nắm hờ tượng trưng. Sau đó, cô khẽ vén sợi tóc lạc nếp của Xà Nhan Lệ ra sau tai, cử chỉ thân mật không có nửa phần ra vẻ.
Gã này đã sớm biết quan hệ của hai cô, nên Lê Nặc cũng chả thèm che giấu gì cả. Theo lý thuyết, tình địch gặp nhau hẳn sẽ đấu mắt nảy lửa. Dù một người là bạn trai tiền nhiệm, một người là bạn gái đương nhiệm, nhưng cảnh đánh nhau đổ máu vẫn chưa xuất hiện.
Thậm chí thấy Lê Nặc đỡ Xà Nhan Lệ, gã đàn ông liền chủ động rút tay về, "Đón này!", tiện đà nói, "Vừa nãy tôi và mấy người bạn đến Bar nhậu, trùng hợp gặp A Lệ ở đấy, thấy em ấy uống say nên tôi đưa về giúp."
Gã nở nụ cười ấm áp, không có địch ý, hơn nữa còn chịu khó giải thích lý do đưa yêu tinh về. Nếu lúc trước hai người họ không có gút mắc, thì Lê Nặc sẽ cho rằng anh chàng đẹp trai này là một chính nhân quân tử.
Tiếc là hành động tốt mấy cũng có kẽ hở. Gã có thể khắc chế lời nói, có thể giả vờ, nhưng trong mắt gã vẫn còn chất chứa sự quyến luyến sâu đậm. Đó là không buông tha, không cam lòng. Tình cảm rất khó giấu, nhất là ánh mắt không dối gạt được người. Đây là một gã đàn ông biết nhẫn nhịn, gã đem chấp niệm vùi sâu vào đáy lòng. Người trầm mặc như vậy, một khi bạo phát, sức công phá tuyệt đối không thua gì một quả bom nguyên tử. Đối với Kiều Vĩ, Lê Nặc đã sớm có thêm một lớp phòng bị.
"Thật phiền Kiều tiên sinh quá, muộn vậy rồi còn phải tới đây. Hôm nào chúng tôi rãnh sẽ mời anh ăn cơm!" Lê Nặc cười lộ lúm đồng tiền như thiên sứ. Nếu được trao giải thưởng Kim Kê, Bách Hoa, Oscar thì cô có thể ôm trọn hết, "Chúng tôi lên nhà đây! Không quấy rầy anh về nhà chăm con, chăm vợ!" Lê Nặc cố ý cắn mạnh hai chữ 'vợ con', một mặt nhắc nhở yêu tinh tuân thủ nghiêm ngặt 'nữ tắc' (chuẩn mực đạo đức phụ nữ), mặt khác cũng muốn gã đàn ông này phân rõ tình thế, biết khó mà lui.
Nhưng thấy Xà Nhan Lệ đang khoác áo thì cô có hơi lúng túng, chả lẽ lần sau gặp lại mới trả áo được ư? Lê Nặc vốn chẳng để tâm lắm, nhưng cô cũng không muốn chứng kiến hai người này qua lại nữa. Cũng may yêu tinh hiểu ý, nghiêng thân cởi áo, giao cho gã đàn ông nọ, "Cảm ơn anh đã đưa tôi về." Một tiếng cám ơn xa lạ, lạnh nhạt khiến Bàn Tính Nhỏ lập tức mát lòng mát dạ không ít, tinh thần vui vẻ, tay ôm "eo nhỏ xinh" cũng có lực hơn chút. Phỏng chừng nếu lúc này ai đó cho cô một điểm tựa, cô có thể nâng cả trái đất lên luôn ấy chứ!
Lê Nặc vừa kéo, vừa ôm yêu tinh thật chặt. Thân hình của cô và yêu tinh không khác biệt nhau nhiều, Xà Nhan Lệ còn thoáng cao hơn cô một tí. Cô ôm mệt rồi nhưng lại không muốn buông, nên đành phải cứng rắn chống đỡ. Lúc này, Kiều Vĩ lên tiếng nói khẽ, "A Lệ, em cứ suy nghĩ đi, anh chờ tin của em." Nói xong không đợi người kia phản ứng liền nhảy lên xe vọt mất.
Tay chân của Lê Nặc vốn mảnh khảnh nên khó có thể đỡ thêm một người, vào đến thang máy đã đầy mồ hôi, cõng Xà Nhan Lệ chết bầm kia tốn rất nhiều sức. Trong không gian nhỏ hẹp thoảng qua ba phần mùi rượu, ba phần mùi mồ hôi, ba phần mùi nước hoa, hòa quyện vào một phần mùi thơm phụ nữ, Lê Nặc ngửi cũng có chút hưởng thụ. Có trời mới biết bình sinh cô ghét nhất hai loại mùi: một là mùi mồ hôi chua lè, hai chính là mùi rượu hôi thối. Nhưng hai loại mùi này cùng xuất hiện trên người yêu tinh, cô không chỉ không cảm thấy buồn nôn, trái lại còn mơ hồ cảm thấy có chút hấp dẫn!
Hấp dẫn? Lê Nặc liếc nhìn ngực của yêu tinh một chút. Người này quả nhiên đủ khiêu gợi, bộ jumpsuit mỹ lệ làm lạnh lòng người, dáng người uốn lượn đầy mê hoặc, mí mắt lại còn dập dờn quyến rũ. Lê Nặc thầm nuốt vài ngụm nước bọt mới bớt khô miệng.
Giờ không phải lúc động tình! Lê Nặc đổ tội cho "phát xuân". Người ta hay bảo thời hạn của tình yêu thật sự nhiều lắm chỉ có ba tháng thôi, nhưng hai cô đã ở cùng nhau gần một năm, tình yêu và tình dục vẫn luôn rất mãnh liệt. Trước đây, lúc chưa có chuyện gì, các cô biểu đạt yêu thương bằng cách "làm tình". Từ trên giường cho đến phòng khách, rồi tới nhà bếp, phòng tắm. Trừ lúc ăn cơm, hai người có thể làm ròng rã cả ngày mà không biết mệt. Trải qua vô số cảnh "chết lâm sàng", sau đó lại ôm chặt lấy nhau thiếp đi.
Sau khi bị mẹ Lê "bắt gian", thời gian hai người thân mật có thể đếm được trên đầu ngón tay. Gần đây nhất còn phải "vụng trộm" trong xe. Giờ đây, da thịt trước mắt như nhen lửa củi khô làm "xuân tâm" cháy hừng hực.
Lê Nặc kéo Xà Nhan Lệ về tới nhà thì bất luận là tâm lý hay thân lý đều đã đạt tới level "lửa dục hừng hực", nhưng cô cũng không định làm thịt con yêu tinh này.
Sắc đẹp trước mặt không khiến cô quên mục đích đang làm. Trước khi pha trà giải rượu cho Xà Nhan Lệ, Lê Nặc tức tốc vỗ nước lạnh vào mặt mình để làm dịu cơn khô nóng trong người.
Lê Nặc từ phòng bếp đi ra, đặt trà trước mặt Xà Nhan Lệ, cũng tự pha cho mình một ly Bạch Khai Thủy. Thấy yêu tinh uốn éo ngã trên sofa, Lê cô nương tằng hắng một cái, ra vẻ đàm phán, "A Lệ, em muốn nói chuyện một chút."
"Chị đau đầu quá à. Nặc Nặc xoa đầu dùm chị một tí được hơm?" Mị nhãn như tơ, tóc mai di động. Lê Nặc suýt bị ánh mắt kia mê hoặc mà mất kìm chế. Cũng may cô có lập trường kiên định, bình tĩnh đỡ yêu tinh ngồi thẳng dậy, hắng giọng nói tiếp, "Đừng giả bộ nữa, chị vốn đâu có say! Đừng tưởng gạt được em!" Mặc kệ chị phong tao vô hạn, lòng em vẫn không loạn. Tuy trên người yêu tinh có chút hơi men, nhưng cô biết người này không dễ gì say.
"Tức hả? Ghen hả?" Lê Nặc mở to mắt nhìn yêu tinh miễn cưỡng ngồi thẳng eo nhỏ xinh đẹp bên góc sofa. Cô tức giận hừ một tiếng, nói không ghen là gạt người. Nào có ai rộng lượng chứng kiến tình nhân của mình cùng vui vẻ hạnh phúc bên người yêu cũ chứ?! Nhưng cô tin tưởng chị ấy, dù cả thế giới đều chỉ trích Xà Nhan Lệ phản bội Dịch thị, phản bội Giang Nhược Trần, nhưng Lê Nặc luôn cho rằng đây là một sự hiểu lầm. Cô tin mắt nhìn người của mình, tin Xà Nhan Lệ là một cô gái thiện lương. Lúc trước chị ấy mù quáng cũng chỉ bởi gặp sai người thôi, chính cô sẽ là nữ hiệp dẫn chị ấy ra khỏi khu rừng lầm lạc đó.
"Hủ dấm chua dữ! Giận thật rồi à?" Thấy Lê Nặc không lên tiếng, yêu tinh bất đắc dĩ cầm ly trà trên bàn uống một hớp, "Em muốn nói gì thì nói đi, chị nghe đây."
"Em không tức giận, nhưng sau này chị có khó chịu cỡ nào cũng đừng đem sức khỏe ra đùa giỡn nữa. Em không ở cạnh chị, nhưng chị phải nhớ kỹ bản thân là người đã có vợ. Đừng có đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi!" Lê Nặc nói như hét lên, Xà Nhan Lệ nghe xong, mặt mày hớn hở hẳn ra.
"Lê Nặc, em đúng là đồ nhỏ nhen!" Xà Nhan Lệ vừa nói vừa dùng mũi chân khều chọc đùi Lê Nặc, như lông chim phất qua, khiến Lê Nặc sởn cả da gà.
"Mắt mũi em nhỏ nên tim cũng nhỏ" Lê Nặc thoải mái thừa nhận mình ghen. Thấy yêu tinh cười ha hả đầy tà khí, Bàn Tính Nhỏ khẽ nhíu lông mày, ra vẻ quản lý Lê dạy người, tiếp tục đề tài trước đó, "A Lệ, chị có dự định gì chưa?"
"Không có dự định gì hết! Chị chỉ muốn an tâm ở nhà làm bà Lê thôi. Em không vui hả?" Xà Nhan Lệ nhíu mày, ra vẻ bình sứt chẳng cần giữ gìn.
"Em rất nghiêm túc. Hy vọng đồng chí Xà Nhan Lệ cũng nghiêm túc một chút!" Lê Nặc nặng nề dằn mạnh ly thủy tinh vào khay trà, cũng không biết đó là thủy tinh công nghiệp dễ bể. Tiếng "răn rắc" vang lên, cái ly lập tức chia năm xẻ bảy.
"Lê Nặc! Em có ý gì? Có phải em chờ chị cả ngày nên mất kiên nhẫn không? Họ Lê kia, chị không đi làm, không có tiền lương, nhưng chị có thể nuôi sống bản thân, sẽ không xài của em nửa đồng nào đâu!"
Dòng nước ấm áp xẹt qua đầu ngón tay, Lê Nặc kinh ngạc nhìn cái ly hy sinh oanh liệt. Cô muốn nói mình không có ý gì khác, chỉ là bất cẩn làm vỡ ly thôi. Nhưng yêu tinh quát lớn quá nên cô chả nói được câu nào. Đợi Xà Nhan Lệ yên tĩnh lại, Lê Nặc muốn mở miệng nhưng cô lại có cảm giác người phụ nữ trước mắt này chẳng muốn nghe mình nói, không chừng còn nghĩ mình nói xạo, nên cô vẫn lựa chọn im lặng. Sau đó, Lê cô nương lẳng lặng vào phòng bếp đem khăn ra lau dọn mảnh vụn thủy tinh rồi vứt vào thùng rác.
Có câu nói 'nghèo hèn mới rõ mặt nhau', chẳng phải cuộc sống khốn khó bức ép họ, mà do hiện thực tàn khốc làm lòng người xa cách.
Thu dọn xong "bãi chiến trường" thì trong lòng bình tĩnh hơn nhiều. Lê Nặc nhìn người phụ nữ đang ngồi trên sofa, chậm rãi nói, "Em không có ý gì hết. Nếu chị cam tâm ở nhà làm bà chủ gia đình, em cũng không có ý kiến, nhưng em không muốn nhìn thấy chị buồn rầu. Em có một người bạn, công ty anh ta đang tuyển quản lý quan hệ công chúng, chị ứng tuyển thử xem. Sáng mai có một cuộc phỏng vấn, nếu chị đồng ý thì em sẽ gọi điện cho anh ta ngay."
Ban đầu Lê Nặc không cãi lại, Xà Nhan Lệ cho rằng em ấy ngầm thừa nhận, trong lòng nhất thời vừa giận, vừa uất. Bây giờ nghe Lê Nặc giải thích như thế, cơn tức càng tăng lên, "Sáng mai không rảnh!"
"Vậy còn buổi chiều?" Lê Nặc cau mày, hầu như nhẫn nại đến cực hạn, ai ngờ yêu tinh vẫn không chịu thua, "Buổi chiều chị có hẹn rồi!"
Lê Nặc bỗng đứng lên, mặt đầy phẫn nộ. Dưới cái nhìn của cô, thứ gọi là 'không rảnh' và 'có hẹn' đều là cái cớ từ chối của Xà Nhan Lệ mà thôi. Cơn nóng giận ngùn ngụt, cô chỉ muốn lập tức phất tay áo bỏ đi, nhưng lúc tay vừa chạm vào cửa, tim vẫn đau nhối không yên, "Trong nồi có canh đậu xanh, nếu chị đói bụng thì ăn một chén đi, còn việc phỏng vấn. . . Nếu chị rãnh thì nói em biết. Vị trí bên đó tạm thời chưa tuyển được ai đâu!" Lê Nặc nói xong liền bỏ đi.
Nhìn chằm chằm cánh cửa khép kín, Xà Nhan Lệ từ từ nhắm mắt lại, nặng nề thở dài...