Editor: Gaasu Noo
Không có Giang Nhược Trần, nhà cửa hệt như hầm đá lạnh lẽo, đóng băng luôn Dịch Diệp Khanh. Vú Ngô đem nguyên tô giò heo mà Đại tiểu thư yêu nhất đặt trước mặt cô, nhưng cô lại chả muốn ăn chút nào.
"Tiểu thư như vậy, phu nhân cũng như vậy."
"Phu nhân? Phu nhân thế nào?" Nghe vú Ngô lẩm bẩm, Dịch Diệp Khanh quăng đũa hỏi ngay.
"Tuần trước còn rất tốt mà, hai ngày nay tiểu thư không ở nhà, phu nhân buồn bã ăn cơm một mình còn thua cả em bé, hôm nay tiểu thư cũng không thèm ăn y hệt. Có phải là vú Ngô lớn tuổi không khéo tay, nấu cơm hết ngon rồi?"
"Làm gì có! Vú Ngô nấu ăn ngon nhất trần đời này mà!", Dịch Diệp Khanh cắp nguyên cục giò heo bỏ vô miệng, húp nước lèo ừng ực. Cô nhớ tới cảnh Giang Nhược Trần vừa ăn cơm vừa nhớ mình, tâm tình tựa hồ cũng tốt hơn nhiều.
Dịch Diệp Khanh vội vã nuốt hai chén cơm rồi vọt đi tắm. Sau đó Dịch đại tiểu thư một tay cầm chai rượu đỏ, một tay bưng ly chạy ra sân. Cô sai người bắc một cái thang dài lên tường, còn bản thân lại giẫm lên từng nấc leo lên nóc nhà, không ai dám ngăn cô lại. Hiển nhiên đây không phải là lần đầu Đại tiểu thư làm chuyện như vậy, sao với việc lướt ván trên đường cao tốc thì chút trò nguy hiểm này nhỏ như con thỏ!
Đêm nay trời trong nên xuất hiện rất nhiều sao. Muốn ngắm sao ở thành phố này còn xa xỉ hơn chuyện đem Armani làm khăn trải bàn.
"Cụng ly cái nào ngôi sao kia ơi!", Dịch Diệp Khanh giơ ly rượu lên trời cao, chất lỏng đỏ bừng đẹp đẽ lạ thường dưới ánh trăng. Đại tiểu thư ngửa cổ nốc một hơi cạn sạch ly rượu đỏ.
Đại tiểu thư của chúng ta đêm đó quất hết một bình Laffey lớn. Lúc Dịch Diệp Khanh loạng choà loạng choạng muốn nhảy lầu, à không phải, xuống lầu mới đúng, thì có hai tia sáng từ phương xa lao đến biệt thự của mình với tốc độ năm mươi kilomet trên giờ.
Theo lời trần thuật của người trong cuộc, lúc đó Đại tiểu thư chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa, bèn quay lại ngồi im trên nóc nhà. Trong lúc còn ợ lên hơi men, cặp mắt tinh tường của Dịch tiểu thư cũng không nhàn rỗi, xuyên thấu ánh sáng phán đoán nó đến từ một chiếc Mercedes . Dịch Diệp Khanh lắc đầu nguầy nguậy, híp mắt nhìn kỹ hai tia sáng từ xa đến gần, cô liền đoán mẹ kế đại nhân đang ở trong chiếc xe ấy. Đừng hỏi tại sao, nếu cô bảo là trực giác tất nhiên sẽ không có ai tin. Thật ra trong bán kính ba kilomet quanh đây chỉ có duy nhất nhà này thôi, vị trí địa lý lại cực kỳ hẻo lánh, xe này cũng không phải chạy từ trong nhà họ Dịch ra, không phải yêu phụ thì còn ai vào đây nữa!
Đúng như dự đoán, chiếc dừng trước cửa sắt nhà họ Dịch, người từ trong xe bước xuống không phải là tổng giám đốc Giang của chúng ta thì còn ai vào đây.
Trước đó đã sớm có một gã thân sĩ xuống xe, chạy vội tới vị trí kế bên tài xế mở cửa cho Giang Nhược Trần. Trông bóng dáng gã kia xa xa cũng thấy quen quen, Đại tiểu thư dụi hai mắt, cẩn thận nhìn lại. Hay lắm, mới ban chiều cô còn thấy gã trong hình, không ngờ lại thấy luôn nguyên con người nhanh như vậy!
"Đúng là oan gia ngõ hẹp!" Đại tiểu thư tự giễu, ớn lạnh rên lên một tiếng, sau đó không nói gì nữa, yên lặng trừng đôi "cẩu nam nữ" dưới lầu.
Ban đêm gió lớn, ngày lành cảnh đẹp, liếc mắc đưa tình, cướp gà trộm chó, cấu kết với nhau làm việc xấu. . . Dịch Diệp Khanh đem hết toàn bộ điều mình nghĩ được mà rủa xả, chửi cho tới khi gã họ Ly kia lái đi mất.
"Mẹ nó! Có cần phải ra vẻ day dưa tiễn đưa, lưu luyến không rời không?! Đúng là đồ đạo đức giả!" Lục phủ ngũ tạng của Dịch đại tiểu thư như bị ngâm dấm, ngay đến rượu trong bụng cũng có vị chua.
Thấy tổng giám đốc Giang mặt đỏ lừ lừ, chân nở đầy hoa, từng bước tung tăng vào trong sân, nguyên cái đại dương chua lè kia nhất thời biến thành mưa to gió lớn. Đại tiểu thư nhìn ly rượu trong tay, vừa định ném xuống lại lập tức dừng tay. Đây là ly rượu trứ danh phiên bản limited của Châu Âu mà, một bộ tổng cộng chỉ có năm cái thôi, ngày xưa trị giá có vài ngàn Euro, nhưng đến nay cũng tăng gấp mấy bận ấy chứ, đập một cái là thiếu một cái, cô xỉn chứ đâu có ngu!
Dịch Diệp Khanh lắc đầu một cái, lại giơ chai rượu trong tay lên nhìn, năm đó nha, cũng hơn hai vạn lận đây, nhưng rượu chỉ còn có một phần ba thôi. Bên tai cô lúc ẩn lúc hiện truyền đến âm thanh gảy bàn tính, "Không có lời!" Đại tiểu thư tính toán một hồi, vẫn quyết định bỏ tay xuống. Chơi lâu với Lê Nặc cũng có cái hay, mỗi lần gặp chuyện cô đều lấy bàn tính ra bấm một lần.
Rượu không thể vứt, ly cũng không thể đập, Dịch Diệp Khanh ảo não đá một phát, bất cẩn sút luôn chiếc giày thể thao xuống dưới sân. Nhìn chiếc giày trắng bay theo đường pa-ra-bôn rồi lập tức rớt xuống, Dịch đại tiểu thư há miệng thành chữ "O", hai con ngươi như sắp lọt khỏi tròng, chiếc giày kia gần như dán vào trán của tổng giám đốc Giang rồi rơi tòm xuống đất.
Chết mọe rồi! Trong vòng . giây kể từ khi chiếc giầy rơi xuống đất, Đại tiểu thư đã tưởng tượng ra rất nhiều loại hình được chết như: Bị mẹ kế cầm roi quất chết, bị Giang Nhược Trần thắt cổ treo lên cột điện, hoặc là bị chị ấy dùng dao chém chết. . .
"Dịch Diệp Khanh! Em làm cái khỉ gì ở trên đó vậy hả?!" Một tiếng gào gú của mẹ kế kéo tâm tư lộn xộn của Đại tiểu thư trở về quỹ đạo.
"Em ở trên. . . ở trên. . . ở trên. . ." Đại tiểu thư rất muốn thay câu 'ngắm sao' thành một câu giả dối thâm tình "ngắm hoa, ngắm trăng, ngắm mỹ nhân!". Nhưng đáng tiếc, lời chưa kịp ra khỏi miệng liền bị bình dấm dội ướt, "Em làm gì trên này thì liên quan gì đến chị!? Chị tưởng chị là ai chứ!"
"Chị là ai? Em cút xuống đây cho chị, để chị cho em biết chị là ai!" Giang Nhược Trần nhìn Dịch Diệp Khanh say chếnh choáng, nửa điên nửa khùng, trong lòng không khỏi dấy lên một ngọn lửa không tên. Nếu không phải con nhóc kia đang trốn trên nóc nhà thì cô đã bẻ gãy lỗ tai của nó lâu rồi!
"Tại sao em phải xuống, chị bảo em xuống thì em sẽ xuống sao, vậy thì quê lắm! Đừng có giỡn mặt!" Đại tiểu thư "mượn rượu hành hung", cái gì cũng dám làm. Giang nữ vương đang ở dưới, còn cô ở trên, cô ỷ mình có vị trí địa lý thuận lợi nên càng trắng trợn ghẹo gan ai kia.
"Em! Có xuống không hả?!" Không thôi chị sẽ lập tức băm vằm em ra thành muôn mảnh! Tổng giám đốc Giang nghiến răng ken két, xương kêu răng rắc, hận không thể đem đứa nhóc kia lột da rút gân. Ngay đến Đại tiểu thư đang mượn rượu làm liều kia cũng sợ hãi run lập cập trước giọng điệu âm trầm của Giang Nhược Trần, nhưng vừa nghĩ đến ưu thế về vị trí của mình thì cô lại thở phào nhẹ nhõm, "Có ngu mới xuống, chị có ngon sao không lên đây đi!?"
Đáng khen cho Dịch Diệp Khanh, dám công khai khiêu khích cô. Giọng cũng lớn lắm, tốt, rất tốt! Giang Nhược Trần nhìn xung quanh một chút, tuy bốn bề vắng lặng, nhưng mắt nào cũng nhìn cô chằm chặp. Nếu cô không cho oắt con này một colour see see, thì sau này làm sao mà hold được địa vị chủ nhà đây!
Nữ vương tức giận thì hậu quả rất nghiêm trọng, hơn nữa lại bị Đại tiểu thư khiêu khích. Giang Nhược Trần cắn răng, đá phăng đôi cao gót mười ba centimét đi, chân trần đạp lên sân cỏ, thẳng tiến đến chiếc thang bên tường.
"Phu nhân, cô không thể leo lên đó!"
"Phu nhân cẩn thận!"
"Phu nhân, cô xuống đi. Tôi sẽ thay cô bắt tiểu thư xuống mà!"
Mọi người trong nhà nghe được động tĩnh thì tràn ra xem như ong vỡ tổ, thậm chí có vài người nóng ruột xắn tay áo chuẩn bị truy đuổi tổng giám đốc Giang.
"Tôi có thể lên được, các người đừng theo, lo làm chuyện của mình đi!" Một câu của Giang Nhược Trần tức khắc ngăn mấy đồng chí manh động lại. Cả đoàn người bất đắc dĩ tan tác như chim muông, đương nhiên giọng nói ấy cũng dọa Đại tiểu thư sợ đến hồn vía lên mây.
Cái người tên Giang Nhược Trần kia không muốn sống nữa hay sao mà lại mặc đầm leo thang, lỡ như giẫm trúng góc đầm té xuống là tiêu đời. Dịch Diệp Khanh lập tức bị giả thiết này dọa sợ tỉnh rượu ba phần. Lúc này cô mà lên tiếng có thể sẽ làm mọi chuyện tệ hơn, huống chi bây giờ có nói cũng đã muộn, Giang Nhược Trần nhất định sẽ không bỏ qua cho mình đâu.
Trong tích tắc, Giang Nhược Trần đã trèo thang lên tới mái nhà. Thấy cô đổ bộ an toàn, Đại tiểu thư cũng âm thầm thở phào một cái, nhưng nghĩ đến mục đích của Giang Nhược Trần, sau lưng lập tức thấm ra cả đống mồ hôi hột. Có lẽ hôm nay tổng giám đốc Giang xinh đẹp quá trời, chỉ cần liếc một cái là câu hồn đoạt phách con người ta.
Đầm màu lam bo quanh vóc dáng mê người, thân hình chữ S hoàn mỹ của phụ nữ hiện ra vô cùng tinh tế. Chỗ chết người nhất chính là: để tiện leo thang, Giang Nhược Trần nhấc váy lên để lộ ra hai mắt cá chân trơn mịn bóng loáng. Nói như Dịch Diệp Khanh cũng không hề quá chút nào, kỳ thực Đại tiểu thư đã từng được nhìn thấy chân của Giang Nhược Trần từ lúc hai người chưa thân thiết, khi đó chị ấy là "chủ", còn cô chỉ là con ở đi sau lưng "chủ" mà thôi.
"Phu nhân, chị lên tới rồi sao?" Đại tiểu thư không chìm đắm khát vọng ở cặp chân trần kia lâu. Sát khí quá nồng khiến cô lập tức phục hồi tinh thần. Dịch Diệp Khanh bỏ chai rượu xuống rồi nhếch môi, lộ ra tám cái răng, đồng thời chìa tay phải của mình ra trước người tổng giám đốc Giang.
Dáng vẻ thâm tình trìu mến kia làm tổng giám đốc Giang nguôi giận không ít. Tiếng 'phu nhân' được Dịch Diệp Khanh xướng lên có hiệu quả lạ thường. Hai chữ 'phu nhân' trong miệng Đại tiểu thư tất nhiên khác xa với người khác rồi.
"Em hút thuốc?" Giang Nhược Trần nhíu mày kéo tay Dịch Diệp Khanh ngồi xuống cạnh mình. Tóc em ấy vẫn còn ướt như mới tắm xong, nhưng cô vẫn có thể ngửi được mùi bạc hà nhàn nhạt trên người. Oắt con này hay đem theo thuốc lá hương bạc hà, cô cũng đã sớm biết.
"Đâu có. . . Không hút nhiều, chỉ có một điếu thôi!" Đại tiểu thư không dám nói láo, đặc biệt là trước mặt mẹ kế đại nhân. Chỉ cần tổng giám đốc Giang khẽ nhíu đôi mày nhọn một tí, không cần dọa cọp hay đốt đèn pha, Dịch tiểu thư của chúng ta sẽ lập tức thành thật khai báo.
"Gì mà một điếu?! Thiếu điều muốn đốt luôn văn phòng rồi, em còn muốn hút đến bao giờ?"
"Thì ra chị biết hết sao?" Không phải chị nói có hẹn với tình nhân sao? Còn quan tâm em làm gì cơ chứ! Phải rồi, bên cạnh mình đều là người như thế mà! Dù là Dịch Hàn Lâm hay Giang Nhược Trần, suy cho cùng trong mắt bọn họ thì Dịch Diệp Khanh mới là mối lo ngại của nhà họ Dịch. Nghĩ đến đây, lòng cô không khỏi dâng lên niềm hận thù, "Là đứa nào nói xạo trước hả?"
"Em còn cãi sao? Hút thuốc trong phòng làm việc, còn xém chút châm lửa đốt luôn tòa nhà. Em biết mình đang làm gì không hả? Là vi phạm kỷ luật nghiêm trọng! Chị sẽ trừ tiền thưởng của em trong tháng này, em có phục hay không?"
"Muốn trừ thì trừ đi, chị muốn lấy danh nghĩa riêng trừ hay danh nghĩa công ty..." Nội quy công ty cũng không quy định việc cấm hút thuốc trong giờ làm việc, vả lại cô đâu có gây tổn thất nặng nề gì cho công ty. Giang Nhược Trần tựa hồ cũng không có lý do gì để phạt cô, nhưng nếu tổng giám đốc Giang đã bảo phạt thì cô nào dám nói không phục, còn không mau gật đầu như điên cảm tạ phụng ân.
"Còn uống rượu nữa chứ! Đúng là ba ngày không gặp mà gà đã mọc đuôi tôm rồi! Muốn ăn đòn hả?!"
"Chị muốn làm gì?" Dịch Diệp Khanh hoảng sợ lui về phía sau, nào hay tổng giám đốc Giang đã quàng tay qua eo cô cướp mất chai rượu ngon rồi, "Trong này còn rượu đó, trị giá tám ngàn lận, đừng lãng phí!"
"Em nghĩ chị muốn làm gì?" Giang Nhược Trần liếc Đại tiểu thư, rồi cầm chai rượu ngửa đầu ực một hớp, sau đó nhíu mày nhìn Dịch Diệp Khanh nói, "Tiểu Dịch, không phải em có gì muốn hỏi chị sao?"
"Đừng có uống như thế, chị cũng không hay uống rượu mà. Rượu này thấm từ từ nhưng say kinh khủng lắm. Nếu chị say rồi thì làm sao em đưa chị xuống được." Đại tiểu thư vừa nói vừa liếc dưới chân, đây là tầng ba đó nha, té xuống không chết cũng tàn phế.
"Hầy, bây giờ đã biết sợ chưa?! Em yên tâm, chị có thể tự đi!" Nhớ năm xưa, khi Giang Nhược Trần cô đang leo nóc nhà gỡ ngói, thì Dịch Diệp Khanh còn đang gặm núm vú ở xó xỉnh nào không biết, lời này đương nhiên không thể nói ra, tổng giám đốc Giang thở dài một tiếng, "Em thật sự không có gì muốn nói với chị sao?"
Đại tiểu thư chớp chớp hai mắt, cô quả thật có rất nhiều nghi vấn trong lòng. Tại sao chị lại làm việc 'cá nhân' trong lúc này? Tại sao chị lại gặp gỡ Ly Viêm? Tại sao chị để Ly Viêm đưa về nhà, lẽ nào chị không biết làm vậy là đang bật đèn xanh cho bọn đàn ông cơ hội sao? Nếu vậy thì lời yêu thương lúc trước của chúng ra có thật hay không đây? Nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng thì cô đã hỏi, "Cái cô Dịch Thần Hi đó,..."
"Cô ấy do hội đồng quản trị trực tiếp bổ nhiệm. Tất cả cổ phần đều chuyển nhượng dưới danh nghĩa của cô ấy, hơn nữa chú hai của em cũng chống lưng rất dữ. Cô ấy học quản lý và đầu tư tài chính ở Mỹ, chuyển đến phòng tài vụ thì chị không yên tâm, đến bộ phần đầu tư thì chị lại sợ em phân tâm, nghĩ tới nghĩ lui thì vị trí phó tổng ban thường vụ là thích hợp nhất, em có ý kiến gì à?"
"Em?" Thấy Giang Nhược Trần nhìn mình chằm chằm, Dịch Diệp Khanh vội vàng lắc đầu. Cô có ý kiến nhưng không dám nói. Ý tứ trong lời của Tổng giám đốc Giang rất rõ ràng, việc bổ nhiệm Dịch Thần Hi do hội đồng quản trị quyết định, nhưng đó không phải điều mà cô mong muốn. Chú hai của cô giành quyền không được liền kéo Dịch Thần Hi vào. Để bảo tồn thực lực, tổng giám đốc Giang không thể không cho Dịch Thần Hi một vị trí. So với phòng tài vụ và phòng đầu tư thì chức phó tổng ban thường vụ kia chẳng tính là gì, vẹn cả đôi đường, Đại tiểu thư thế nào lại không hiểu đây?
"Còn muốn hỏi gì không?" Giang Nhược Trần không kiêng dè nhìn chằm chằm Dịch Diệp Khanh, đôi mắt thâm thúy mà chăm chú. Lúc này, trong mắt cô chỉ chứa được bóng dáng của một người. Cô mong ước đứa bé này có thể dũng cảm bước thêm một bước, còn chín mươi chín bước còn lại cứ để cô lo. Có lẽ do ánh mắt của Giang Nhược Trần nóng bỏng quá, nên Dịch Diệp Khanh nhìn tổng giám đốc Giang đến hơn "hai thế kỷ" cũng không thể đem nghi ngờ trong lòng nói ra được.
"Dịch Diệp Khanh, em chính là một đứa ngu ngốc! Đồ quỷ nhát gan!" Đây là lời sau cùng mà Giang Nhược Trần nói trên nóc nhà đêm ấy, nói xong liền giận đùng đùng bỏ đi, sau một hồi trò chuyện lại kết thúc không vui. Sự thật cũng chứng minh tổng giám đốc Giang có tửu lượng không tồi, uống hơn nửa chai mà vẫn lao xuống như bay, bỏ lại mình Dịch đại tiểu thư ngồi trên nóc nhà ngắm hoa ngắm trăng. Chỉ là sau khi hai người bùng nổ chiến tranh lạnh, giờ đây lại tăng thêm một cấp, rồi dần dần phát triển đến mức không thể kiểm soát.