Mê Hoặc Đại Ca Hắc Đạo

chương 5: ông sẽ không hại mình

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Ông nội, con không về đây, vậy ông nói con nên con đi đâu bây giờ?" Đôi mắt vốn đã to nhưng vì câu nói vừa rồi mà càng lóe sáng, trong tròng mắt giống như có chút ướt át đảo qua đảo lại.

Bĩu môi một cái, "Chẳng lẽ, ông nội không cần Tô Tô rồi hả? Haizz, thì ra con là một đứa bé bị vứt bỏ, thật đáng thương!"

Hiếm khi Tô Tô lại có thể bày ra dáng vẻ đáng thương vì không có nhà để về, bộ dạng giống như thật khiến cho tất cả mọi người có chút đau lòng.

Từ nhỏ Tô Tô đã rất hiểu chuyện, bởi vì không có cha mẹ chăm sóc, cũng không có anh chị em để chơi đùa cùng, ông nội luôn phải bận rộn với chuyện của bang hội, cô chỉ có một mình an tĩnh ngẩn người hoặc là đọc sách, cho tới bây giờ cũng chừa từng ồn ào.

Cũng may tất cả mọi người trong ngôi nhà này đều là gia đình của anh em trong bang hội, mọi người cũng thích Tô Tô vô cùng, thay phiên nhau chăm sóc cô, cho nên tình cảm giữa bọn họ vẫn vững chắc như người thân. dien dan le quy don

"Nói gì vậy!" Ông cụ nhìn thấy bộ dạng đáng thương tội nghiệp của Tô Tô, tiến lên cưng chìu nhéo lỗ mũi xinh xắn của cô, thở dài, "Cũng không biết trở về nhiều một chút để xem lão già sắp xuống lỗ này. Ông nội này mới không biết có bao nhiêu đáng thương!"

"Hì hì, ông nội không cần nói như vậy! Không phải con trở về rồi sao! Ông nội ~" Bỏ đi lạnh lùng Tô Tô giống như một cô bé nhà hàng xóm mở to đôi mắt sáng trong suốt thuần khiết vô tội nắm cánh tay ông nội làm nũng, cô luôn cho rằng, chỉ cần cô sử dụng chiêu này, căn bản mọi người đều chìu theo cô, đây chính là phương pháp tốt nhất để đối phó với cục diện này.

"Haizz, thật hết cách với con!" Chính là như vậy, chỉ cần vừa nhìn thấy cô bé này làm nũng, oán khí của ông cũng đều biến mất.

Huống chi nhìn thấy bảo bối lâu ngày không gặp, ông vui mừng cũng không kịp, lại tức giận cái gì.

"Ha ha, con biết ông nội luôn tốt nhất!" Được tiện nghi nhất định phải khoe mẽ, đây là nguyên tắc chung sống cơ bản của Tô Tô và ông nội.

Nhìn hai ông cháu vừa nói dứt lời, mọi người lại ồn ào lộn xộn tranh nhau nói chuyện trong nhà với Tô Tô.

"Lão gia, đã rất lâu tiểu thư không ăn thức ăn do tôi làm, khẳng định là rất thèm ăn!" Dì Lý còn chưa nói hết đã vội vàng đi dọn thức ăn khuya, ngày hôm nay tiểu thư trở lại, mặc dù là lúc này, nhưng nhất định là muốn ăn khuya, bà phải nhanh lên mới được, cũng không thể ở chỗ này tham gia náo nhiệt.

"Đúng là, xem chúng ta một khi vui mừng nên cái gì cũng quên hêt rồi, tiểu thư còn đang đứng! Mau vào nhà thôi."

"Ban đêm có hơi lạnh, tiểu thư phải chú ý sức khỏe." dien dan le quy don

••••••

Tô Tô đã nói chuyện cùng mọi người, cũng liên tục bảo đảm sẽ không cách thời gian dài như vậy mới trở về nữa, tiếp theo lời hứa này là sẽ ở lại thêm mấy ngày, mọi người mới chịu tản đi vội vàng cùng nhau chuẩn bị thức ăn khuya cho Tô Tô.

Đang chuẩn bị về phòng đi tắm, âm thanh nghiêm túc nhàn nhạt mùi thuốc lá của ông nội xuất hiện bên cạnh.

"Tô Tô, con đến thư phòng với ông nội, ông nội có chuyện muốn nói với con."

Thấy ông nội đột nhiên nghiêm mặt, còn nói muốn đi vào thư phòng nói chuyện, Tô Tô có một dự cảm thật sự không tốt, bình thường chỉ khi có chuyện quan trọng ông nội mới cố ý gọi cô đến thư phòng nói chuyện.

Chẳng lẽ có chuyện? Hỏng rồi, không phải ông nội biết cái nhiệm vụ kia chứ! Tô Tô có chút không yên lòng.

Ông nội Tô ngồi ổn định, nhìn Tô Tô trầm mặc không nói, muốn nói lại thôi, Tô Tô vô cùng bất an, chỉ sợ đột nhiên nghe được ông nội nói gì về nhiệm vụ kia.

Ông nội Tô lại do dự một lát, rốt cuộc vẫn phải mở miệng nói, "Tô Tô, Giang Hồng..."

Tô Tô thở phào, không phải nhiệm vụ kia? Cô an tâm rồi.

Nhưng mà, Giang Hồng? Tại sao hôm nay ông nội lại ấp a ấp úng, cũng không giống như tác phong sắc bén bình thường của ông. Huống chi, làm sao hôm nay lại đột nhiên nói đến Giang Hồng, đây chính là chuyện trước giờ chưa từng nói qua, chuyện này thật có chút quỷ dị.

Ông nội Tô có chút do dự, rốt cuộc phải mở miệng nói với Tô Tô như thế nào đây? Tin tức kia có đúng là thật hay không còn phải đợi sau khi người được cử đi điều tra đáp lời mới có thể chứng thật. Ông kêu Tô Tô đến cũng có chút nóng vội.

"Tô Tô, nếu như, chậc, ông nói là nếu như, hủy bỏ buổi tiệc đính hôn của con, con sẽ đồng ý sao?" Ông nội Tô biết tin tức kia đã mấy ngày, vốn nghĩ tới chờ Tô Tô trở về sẽ nói với cô, hiện tại cô đã trở về, nhưng mình lại không biết phải mở miệng như thế nào, chân mày cũng đã vặn thành bánh quai chèo rồi. dien dan le quy don

Nói thật, tên Giang Hồng này cũng đã vụng trộm vài lần, nhưng thực sự không phải không thích, không phải nói người này không được, nhưng từ tận đáy lòng cảm thấy anh quá lịch sự, thiếu một chút khí chất của đàn ông. Dù gì ông cũng là nhân vật lớn đã sáng lập ra Hoa Bang, thấy Giang Hồng lại khiến cho ông liên tưởng tới “Tiểu bạch kiểm”, làm sao có thể thích được!

Thế nhưng trước đó nghĩ đến việc Giang Hồng luôn đối xử rất tốt với Tô Tô thì không có gì để phản đối, dù sao ông cũng không muốn để cho cháu gái dẫm vào vết xe đổ của ông. Nhưng mà hết lần này đến lần khác không cẩn thận để cho ông biết những chuyện đó, nếu không phải suy nghĩ cho Tô Tô, ông đã sớm trực tiếp đến nhà giết chết rồi.

Giờ phút này cũng chỉ có thể thận trọng hỏi, hơn nữa nghĩ đến ngày đó đồng thời cũng là sinh nhật hai mươi tuổi của cháu gái bảo bối, trong lòng càng không có cảm giác, miệng càng khó mở.

"Hủy bỏ? Ông nội, có phải ông đang nói giỡn hay không! Cách ngày tổ chức cũng chỉ có mấy ngày, ông cũng không phải không biết, làm sao có thể đột nhiên hủy bỏ!" Tô Tô không hề nghĩ ngợi trực tiếp trả lời, đối với chuyện đính hôn với Giang Hồng, ông nội cũng đã đồng ý, huống chi bây giờ đã đến gần ngày đó như vậy, tất cả mọi thứ đều đã được chuẩn bị kỹ càng, làm sao có thể nói hủy bỏ thì hủy bỏ được?

"Vậy làm sao bây giờ?" Ông cụ không hề suy nghĩ đã thốt lên.

Tô Tô híp mắt, thái độ của ông nội thật sự quá kỳ quái rồi, "Cái gì ‘ vậy làm sao bây giờ ’, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ông nội, có phải thật sự đang gạt con chuyện gì hay không? Chẳng lẽ ông không tin Tô Tô sao?"

"Không có!? Tô Tô, ông nội không phải đang quan tâm hạnh phúc tương lai của con sao!" Dừng một chút, "Nếu không, Tô Tô, trước lúc đính hôn cùng Giang Hồng đi ra bên ngoài ăn một bữa cơm đi, cũng đã lâu ông nội không nhìn thấy cậu ta."

Kỳ quái, ông nội rõ ràng vẫn giữ thái độ chẳng quan tâm đối với chuyện của mình và Giang Hồng, tại sao bây giờ tự nhiên chủ động nói muốn được gặp anh ấy, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!

Trong lòng không hề suy nghĩ, ngoài miệng lại đáp, "Ừ, ngày mai luôn đi! Đêm nay nói với cậu ta một tiếng."

"Gấp như vậy?" Thấy ánh mắt nghi ngờ của Tô Tô, Ông nội Tô lập tức sửa lại lời nói, "Cũng tốt, cũng tốt."

Tô Tô nheo mắt lại, cẩn thận dò xét, nhưng trừ phát hiện nếp nhăn bên khóe mắt của ông nội càng sâu hơn, không hề phát hiện thứ gì khác, không thể làm gì khác hơn là mở miệng, "Ông nội, ông thật sự không gạt con chuyện gì chứ?"

"Thật sự không có chuyện gì! —— Đúng rồi, gần đây con vẫn liên lạc với Ngải Lâm sao?"

"Chị họ Ngải Lâm? Lại nói, xế chiều hôm nay chị ấy có gọi điện thoại cho con, mời con đến nhà chị ấy ăn cơm, rất nhiệt tình, cũng không biết có chuyện gì." Lại có chút kỳ quái, thường ngày chị họ cũng đối với cô rất tốt, nhưng luôn nhàn nhạt quan tâm thăm hỏi, thời điểm nhiệt tình như vậy thật đúng là hiếm thấy, chẳng lẽ có chuyện gì? Đã phức tạp đến mức nhắc đến chị họ?

"A ~ như vậy ." Thấy ánh mắt của Tô Tô càng thêm nghi hoặc, ông nội Tô lập tức nhạy bén nói sang chuyện khác, "Chúng ta đi ăn khuya thôi." Nói xong liền đứng lên, lập tức giống như nghĩ tới điều gì, "Đúng rồi, Tô Tô, con còn chưa ăn cơm tối, con trước đi ra xem bọn họ có làm tốt hay không, tốt rồi hãy tới đây gọi ông nội!" Nhìn Tô Tô có chút nghi ngờ, ông nội Tô xoa xoa tay, lấy lòng cười, "Cái này, do nghiện thuốc lá, do nghiện thuốc lá."

"Ông nên bớt hút thuốc một chút!" Tô Tô trước khi ra cửa vẫn chưa yên tâm quay đầu lại dặn dò.

Đuổi Tô Tô đi, ông nội Tô lập tức bấm điện thoại, "Này. . . Đúng. . . Sự việc kia. . . Cậu lập tức đi điều tra một chút. . . Cái gì? Có thu hoạch! . . . Tối nay. . . Đúng, hôm nay Tô Tô ở đây. . . Tạm thời không được nói cho con bé biết. . . Ừ. . ."

Tô Tô dính vào cánh cửa, lông mày đen nhíu chặt, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao phải gạt cô? Trong phòng một lúc lâu không có động tĩnh, thôi, nếu đoán không ra, Tô Tô quyết định không phí tâm tư đi suy nghĩ cái vấn đề này nữa, ông nội dù sao cũng sẽ không hại mình.

Truyện Chữ Hay