"Hahaha... Ta biết hai ngươi không sợ, nhưng cũng sẽ có lúc các ngươi sợ."
Lăng Dịch Hằng lấy ra máy quay phim, mở lên, nhìn dáng vẻ chật vật của hai nữ nhân bên trong màn ảnh, tâm tình đặc biệt hả hê.
Nhan Tiêu và Lạc Tử Tịch thấy máy quay trong tay Lăng Dịch Hằng không khỏi phát run, nhưng không có biểu hiện ra vẻ khủng hoảng. Lạc Tử Tịch đứng không vững, dựa vào lay động trên thân thể khẽ kiễng chân chạm vào cái giá làm rớt chiếc lọ, trên mặt là dáng vẻ cậy mạnh khiến Lăng Dịch Hằng không có hoài nghi, để cho Lăng Dịch Hằng cảm thấy nàng vì sự kiêu ngạo của mình miễn cưỡng đứng dậy không cho phép mình ngã xuống.
"Tử Tịch, lão bà tốt của ta, vẫn là ngươi quật cường như vậy."
Lăng Dịch Hằng thấy thân thể Lạc Tử Tịch lung lay nhưng vẫn như cũ không ngã, quả thật Lạc Tử Tịch vẫn luôn quật cường giống khi xưa, không thèm chú ý đến hành động của Lạc Tử Tịch. Lăng Dịch Hằng nâng máy quay trong tay hướng về Nhan Tiêu âm hiểm cười nói:
"Nhan Tiêu, vật này ngươi không xa lạ gì sao?"
Nhan Tiêu biết ý đồ của Lạc Tử Tịch, lúc này cũng muốn dẫn dắt sự chú ý của Lăng Dịch Hằng lên người mình, lạnh lùng hừ một tiếng, nói:
"Lăng tiên sinh không phải là muốn ghi lại dáng vẻ chật vật của ta, sau đó phát ra ngoài hủy hoại thanh danh của ta? Hoặc là tạo thêm một chút kích thích áp chế ta rời khỏi Lạc Tử Tịch hay là giao ra Nhan thị?"
Thời điểm Lăng Dịch Hằng lấy ra máy quay, trong lòng Nhan Tiêu đã sáng tỏ ý đồ Lăng Dịch Hằng, nàng từng nắm trong tay không ít video mà Lăng Dịch Hằng không muốn người biết uy hiếp Lăng Dịch Hằng ly hôn, bây giờ Lăng Dịch Hằng cũng muốn dùng chiêu này buộc nàng đi vào khuôn phép.
"Nhan Tiêu, ta biết ngươi rất thông minh, so với Tử Tịch còn thông minh hơn, ta liền yêu thích sự thông minh của ngươi. Ngươi phải biết, vốn là ba người chúng ta có thể tốt đẹp, vốn là ba người chúng ta có thể mỹ hảo cùng nhau sinh hoạt, nhưng ngươi một mực không biết cân nhắc. Ta có cái gì không tốt? Lúc đầu không phải ngươi đối với ta có hảo cảm sao? Còn đáp ứng cùng ta diễn trò, nhưng đảo mắt một cái ngươi liền cám dỗ lão bà ta. Nhan Tiêu, ngươi đoạt lão bà ta, phá hủy sự nghiệp của ta, bây giờ ta ở Minh Duệ là đại trò cười. Lão bà ta chạy theo một nữ nhân, lại là một nữ nhân ta yêu thích, ngươi cảm thấy có đáng cười hay không? Ta thấy thật buồn cười! Buồn cười đến đáng trách! Nhan Tiêu, ngươi biết bây giờ ta hận ngươi bao nhiêu không? Nguyên bản cuộc sống của ta có bao nhiêu người ước ao không có, nhưng lúc ngươi xuất hiện, ngươi phá vỡ cuộc sống của ta, phá hủy sự nghiệp của ta!"
Lăng Dịch Hằng nói, từng bước áp sát Nhan Tiêu, nghiến răng nghiễn lợi, thật hận không thể đem Nhan Tiêu lột sống.
"Haha, Lăng tiên sinh, dường như ngươi đã quên, sự xuất hiện của ta là ngươi tự tìm đến."
Nhan Tiêu cười lạnh. Sở dĩ nàng xuất hiện trong cuộc sống Lạc Tử Tịch và Lăng Dịch Hằng, còn không phải do Lăng Dịch Hằng tự mình tìm nàng? Thành ra bây giờ lại là nàng sai. Ngoại trừ buồn cười Nhan Tiêu không còn tâm tình nào khác.
Lăng Dịch Hằng chỉ trích nàng câu dẫn Lạc Tử Tịch nàng không phủ nhận, vốn là nàng câu dẫn Lạc Tử Tịch, nàng dám làm sẽ dám chịu. Có điều nghe Lăng Dịch Hằng nói lời vô liêm sỉ, nói ba người có thể hảo hảo sinh hoạt cùng nhau liền thấy buồn nôn. Cho tới bây giờ Lăng Dịch Hằng còn muốn hưởng tề nhân chi phúc? Hơn nữa, sự nghiệp của Lăng Dịch Hằng mắc mớ gì tới nàng? Công việc tốt trước đây của Lăng Dịch Hằng là do hắn từ chức? Muốn tới T thị, nếu như không phải bị lợi ích trong đó cám dỗ, bị người khác lợi dụng, cuối cùng mới rơi vào cảnh trắng tay? Tại sao lại đổ lên đầu nàng rồi? Có điều Nhan Tiêu cũng không muốn tranh luận những thứ này, Lăng Dịch Hằng ngoại trừ đem trách nhiệm thoái thác cho người khác cái gì cũng không biết, nàng cần chi phải tranh luận với hắn những thứ đó? Không phải lãng phí sức lực sao?
Nhan Tiêu nhìn thoáng qua Lạc Tử Tịch càng ngày càng tiếp cận được cái giá, sau đó thuận lợi dựa vào bên cạnh cái giá, dùng thân thể che khuất mấy chiếc lọ kia, tay bị trói phía sau đã cầm được một chiếc lọ, nhưng phải đập vỡ thế nào còn là một vấn đề. Nhan Tiêu biết Lạc Tử Tịch cũng nghĩ đến vấn đề này.
Nhan tiêu tiếp tục gây chú ý tới lăng dịch hằng, nói:
"Hơn nữa, ta nghĩ lăng tiên sinh ngươi nhất định tính sai rồi? Ta khi nào có hảo cảm với ngươi? Ta có hảo cảm vẫn là tử tịch chứ không phải ngươi, xin ngươi không cần tưởng bở như vậy. Ngươi có gì không tốt? Ngươi tốt hay không mắc mớ gì tới ta nhỉ? Muốn hưởng tề nhân chi phúc sao? Ngươi cũng không nhìn vào gương xem, dáng vẻ như ngươi cũng xứng để nhan tiêu ta ưu ái sao? Thế gia công tử so với ngươi không biết tốt hơn bao lần, thật không biết tại sao ngươi có thể biến thái tự kỷ đến vậy? Nhan tiêu ta là ai? Đường đường là tổng tài nhan thị, nhan gia đại tiểu thư, đối với ngươi có hảo cảm? Haha..."
Nhan Tiêu cố ý khiến Lăng Dịch Hằng tức giận.
Quả nhiên, Lăng Dịch Hằng vừa nghe xong lập tức nổi cơn thịnh nộ, nguyên lai trong mắt Nhan Tiêu hắn không đáng gì, lời này làm hắn tức giận vô cùng. Lăng Dịch Hằng dùng một tay nắm cằm Nhan Tiêu hung hãn nói:
"Đối với ta không có hảo cảm? Ta không xứng với ngươi sao? Chờ chút nữa lúc ta cho ngươi sung sướng ngươi sẽ biết ta xứng hay không xứng với ngươi. Thật ra ta vẫn luôn tò mò hai nữ nhân như ngươi bình thường sẽ làm thế nào."
"Buông nàng ra!"
Thanh âm lạnh lùng của Lạc Tử Tịch vang lên phía sau Lăng Dịch Hằng.
Lăng Dịch Hằng lúc này mới quay đầu lại chú ý tới Lạc Tử Tịch, nhìn thấy Lạc Tử Tịch dựa vào ngăn tủ bên cạnh thở hổn hển đỡ lấy thân thể chính mình, dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn. Lăng Dịch Hằng không thèm để ý tới, nói:
"Thế nào? Đau lòng? Đã sớm nói với ngươi muốn ngươi cùng Nhan Tiêu trở thành chị em tốt, kết quả các ngươi từng lần từng lần không nghe. Có điều, bây giờ cũng không muộn, lão bà tốt, ta vẫn sẽ cho ngươi làm đại lão bà, sẽ không bên trọng bên khinh đâu. Nên ngươi yên tâm đi."
"Ngươi nằm mơ!"bg-ssp-{height:px}
Lạc Tử Tịch cắn răng trừng mắt Lăng Dịch Hằng.
"Có phải ta nằm mơ hay không rất nhanh ngươi sẽ biết. Lão bà, ta yêu ngươi như vậy, ngươi sao cam lòng ly hôn với ta đây? Nếu như không phải Nhan Tiêu chụp ảnh ta, dùng nó bức bách ta. Bây giờ ngươi vẫn còn là lão bà ta. Đương nhiên, bây giờ ngươi cũng vẫn là lão bà ta, ta sẽ thương ngươi như lúc ban đầu. Có điều, ta muốn cho Nhan Tiêu biết cái gì là ăn miếng trả miếng, ăn miếng trả miếng. lão bà, ta đã lâu không chạm vào ngươi, thân thể ngươi có phải nhớ ta rồi không? Ta thành thật nói cho ngươi biết, ta rất nhớ ngươi, rất muốn rất muốn thân thể ngươi. Haha...Ngươi nói xem, hai người các ngươi đều là vưu vật, ai sẽ lên trước tiên?"
Lăng Dịch Hằng chăm chú nhìn Lạc Tử Tịch, lại quay đầu nhìn xem Nhan Tiêu đang gắng gượng ngồi dậy, nụ cười hả hê trên mặt đặc biệt trầm bổng.
Lăng Dịch Hằng xoay người đi về phía Lạc Tử Tịch, Lạc Tử Tịch bắt đầu sợ hãi, không ngừng lui sát về phía giá dựa, kết quả "Bang bang" vài tiếng, Lạc Tử Tịch kinh hô kêu lên "A!" sau đó mất thăng bằng cả người mang theo cái giá cùng nhau ngã. Đồ vật trên giá cũng bị vỡ nát, mà đống tro bụi kia toàn bộ rơi lên ngươi Lạc Tử Tịch, nhất thời Lạc Tử Tịch vô cùng chật vật.
"Tử Tịch!"
Nhan Tiêu kinh hô một tiếng, vội vã lăn mấy vòng tới bên cạnh Lạc Tử Tịch. Nhìn thấy trên người Lạc Tử Tịch chỉ là tro bụi rớt xuống mới yên lòng. Nhan Tiêu gắng sức dùng thân thể mình che phía trước Lạc Tử Tịch, căm tức nhìn Lăng Dịch Hằng, không cho Lăng Dịch Hằng tới gần nửa bước.
"Chậc chậc, thật là thâm tình nha, hảo một đôi uyên ương số khổ."
Lăng Dịch Hằng cười nhìn Lạc Tử Tịch chật vật còn có Nhan Tiêu che chở Lạc Tử Tịch, sau đó xoay ngươi đem máy quay trên tay thả xuống cái ghế lúc nãy hắn ngồi, điều chỉnh tốt góc quay.
Lăng Dịch Hằng xoay trở lại cười hả hê nhìn các nàng. Lăng Dịch Hằng cảm thấy nên chậm rãi dằn vặt các nàng mới thú vị, vì thế hắn cũng không vội vàng áp sát, mà thản nhiên cười nhìn các nàng. Hắn thích nhìn thấy dáng vẻ thấp thỏm lo âu của Nhan Tiêu cùng Lạc Tử Tịch. Hắn chờ đợi ngày này đã lâu lắm rồi.
Nhan Tiêu không chút yếu thế đối diện Lăng Dịch Hằng, cảm giác được sợi dây trên tay nới lỏng, biết Lạc Tử Tịch đã giúp nàng cắt đứt dây thừng, thế nhưng nàng vẫn đặt tay ở phía sau, không lộ ra bất cứ dấu vết gì. Nhan Tiêu di chuyển về phía Lạc Tử Tịch, đem chân xê dịch đến tay Lạc Tử Tịch, một bộ dáng vẻ nỗ lực bảo vệ Lạc Tử Tịch. Chỉ cần tay chân nàng được cởi trói nàng sẽ không sợ Lăng Dịch Hằng.
Lạc Tử Tịch đương nhiên biết dụng ý của Nhan Tiêu, tuy rằng tay nàng đã bị thủy tinh cắt trúng, thế nhưng nàng nhịn đau tiếp tục cầm mảnh vỡ kia vừa nãy lộn xộn mà lấy được tiếp tục cắt dây thừng giúp Nhan Tiêu. Nhìn Lăng Dịch Hằng bắt đầu từng bước áp sát hai người. Cường độ trên tay Lạc Tử Tịch tăng lên, rất nhanh dây thừng trên chân Nhan Tiêu cũng được nới lỏng. Lạc Tử Tịch vẫn không dám khinh thường, tuy rằng tay nàng đã máu thịt lẫn lộn nhưng mà cũng không nhớ đến đau đớn.
"Ta xem, hay là ba người chúng ta cùng nhau đi."
Lăng Dịch Hằng đi tới trước mặt Nhan Tiêu, ngồi xổm xuống, dùng tay nâng lên cằm Nhan Tiêu, Nhan Tiêu che chở Lạc Tử Tịch đến vậy khiến hắn cảm thấy phi thường không vui. Hắn không tin ái tình giữa hai nữ nhân, tình yêu giữa hắn và Lạc Tử Tịch cũng không thể lưu giữ Lạc Tử Tịch, vậy Nhan Tiêu và lạc Tử Tịch thì có tình yêu gì?
Nhan Tiêu để mặc Lăng Dịch Hằng nắm cằm nàng, trong mắt không có một chút gợn sóng nhìn Lăng Dịch Hằng, đột nhiên khóe miệng giương lên, trong mắt nhất thời nổi lên sóng to gió lớn.
Lăng Dịch Hằng nhìn biến hóa trong mắt Nhan Tiêu nhất thời cảm thấy không ổn, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng Nhan Tiêu đã nhanh chóng đánh một quyền lên cằm của hắn. Lăng Dịch Hằng lảo đảo mấy cái, vốn là đang ngồi xổm lập tức ngã lên mặt đất, hắn không dám tin Nhan Tiêu cởi dây trói từ lúc nào? Chưa để hắn bò dậy, Nhan Tiêu lại đạp thêm một cước lên người hắn, liên tục hai lần ăn đau có chút không chịu nổi, hắn vẫn cố gắng bò dậy. Nhưng mà không để hắn bò lên, Nhan Tiêu lại dùng chân quét tới, hắn cứ như vậy liên tiếp chịu mấy đã hung hăng từ Nhan Tiêu.
Đau, lục phủ ngũ tạng đều đau, Lăng Dịch Hằng đau đến nằm trên mặt đất không ngồi dậy nổi, hắn kinh hoảng nhìn Nhan Tiêu trợn mắt, bỗng dưng cảm thấy mạng của hắn hôm nay xong rồi. Cơ mà hắn không cam lòng! Rõ ràng Nhan Tiêu đã rơi vào tay hắn, dĩ nhiên lại để Nhan Tiêu mở được dây thừng. Hiện tại ngay cả sức lực bò dậy đều không có, hắn căn bản không đánh lại Nhan Tiêu.
Nhan Tiêu nhìn thấy Lăng Dịch Hằng nằm trên mặt đất không cách nào nhúc nhích, biết nguy cơ đã giải trừ, nàng liền xoay người đến xem Lạc Tử Tịch. Thời điểm Lạc Tử Tịch giúp nàng cởi dây trói, nhìn thấy máu thịt mơ hồ trên tay Lạc Tử Tịch, trong lòng vô cùng đau đớn. Sau khi cởi dây trói cho Lạc Tử Tịch, Nhan Tiêu cẩn thận từng li từng tí nắm tay Lạc Tử Tịch che chở, nhìn Lăng Dịch Hằng một cái, sau đó tiến lên đá thêm một cước, xé xuống mảng lớn y phục trên người Lăng Dịch Hằng băng bó giúp Lạc Tử Tịch.
"Đau không?"
Biết rõ là đau Nhan Tiêu vẫn muốn hỏi. Thật ra trong lòng nàng so với Lạc Tử Tịch còn đau hơn.
Lạc Tử Tịch lắc lắc đầu, cũng còn may hết thảy không có uổng phí, bởi vì bị Nhan Tiêu đột kích, hai ba lần liền đánh ngã Lăng Dịch Hằng. Vết thương trên tay không tính là gì, chỉ cần nàng và Nhan Tiêu bình an là tốt rồi. Chỉ là nàng không nghĩ tới Lăng Dịch Hằng sẽ biến thành bộ dáng này.
Lăng Dịch Hằng cũng nhìn thấy vết thương trên tay Lạc Tử Tịch, nhìn qua phương hướng lúc nãy Lạc Tử Tịch ngồi thấy thủy tinh vỡ cùng vết máu, cuối cùng hiểu được Nhan Tiêu làm sao cởi ra dây thừng. Nguyên lai tất cả cử động vừa nãy của hai người bọn họ, đều để cho thần không biết quỷ không hay đập vỡ bình thủy tinh cắt đứt dây thừng. Có điều, hiện tại biết được cũng đã muộn.