Mê Điệp Tình Nhân Chiến

chương 6

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhan Tiêu nhìn camera, khóe miệng lơ đãng cong lên. Cô không nghĩ Lạc Tử Tịch sẽ xuất hiện ở chỗ của mình, nhất thời trong lòng nổi lên hứng thú ngoạn.

Lạc Tử Tịch dạo gần đây eo có chút đau nhứt, có lẽ do mệt mỏi lại còn nghỉ ngơi không tốt. Được bằng hữu giới thiệu cho nàng để tìm người massage. Vì thế, nàng đi tới trụ sở spa của Nhan thị. Thời điểm vừa tiến vào liền có tiếp tân nhiệt tình đứng lên tiếp đón, Lạc Tử Tịch nói muốn massage thì phục vụ bước ra mang nàng tiến nhập vào một phòng. Trung tâm này trang hoàn rất tốt, cao lớn thanh lịch không giống những nơi khác. Có thể thấy đây là một nơi rất cao cấp. Phòng massage mặc dù hơi nhỏ nhưng mà ngũ chương đều có. Lạc Tử Tịch ít khi đi vào nơi như thế này, cũng không thấy phản cảm. Được một lúc lại có người đem tới hoa quả cùng nước trà. Lạc Tử Tịch nghĩ, nơi này phục vụ coi như chu đáo, tâm tình cũng dần thả lỏng. Bất quá, chuyện mà Lạc Tử Tịch không tưởng đã sắp xảy ra.

Đại khái là điều lệ gì gì đó...

Phục vụ vừa đi một lúc lại có tiếng gõ cửa.

"Chào ngài, xin hỏi kỹ thuật viên có thể tiến vào không?"

Thanh âm của một cô gái vang lên bên ngoài.

"Mời vào." Lạc Tử Tịch lễ phép đáp lại.

"Chào ngài, tôi là kỹ thuật viên hiệu , có thể để tôi phục vụ cho ngài không?"

Cô gái đối diện cười với Lạc Tử Tịch.

Lạc Tử Tịch vừa nhín thấy khuôn mặt nữ tử liền kinh ngạc, tiểu cô nương tướng mạo thanh thuần này như thế nào lại thấy quen mặt?

"Tiểu thư, xin hỏi ngài nguyện ý hay không để tôi phục vụ cho ngài?"

Cô gái nhỏ nhìn biểu hiện kinh ngạc của Lạc Tử Tịch cũng không có phản ứng gì, chỉ là nhắc nhở Lạc Tử Tịch có thể tiến hành phục vụ được hay chưa.

"Hảo."

Lạc Tử Tịch trấn định trở lại. Tuy rằng quen mặt nhưng lại nghĩ không ra đã gặp qua ở đâu. Hơn nữa, tựa hồ tướng mạo này thực khiến nàng kinh ngạc, không phải khó nhìn ngược lại là bộ dạng thực thanh tú, đẹp đẽ. Thế vì cái gì lại khiến nàng kinh ngạc đây? Lạc Tử Tịch nháy mắt có chút khó hiểu.

Được Lạc Tử Tịch cho phép, cô gái đỡ nàng nằm xuống giường massage, bắt đầu phục vụ.

"Cô bé, trước kia chúng ta gặp qua sao?"

Đứa nhỏ này thủ pháp tốt lắm, độ mạnh vừa phải, chắc là đã trải qua huấn luyện đặc thù. Lạc Tử Tịch vẫn còn cảm giác canh cánh trong lòng.

"Có sao, có lẽ đi, tôi cũng không rõ lắm." Cô gái nhỏ cười nói.

"Tôi như thế nào có cảm giác chúng ta đã từng gặp qua?"

"Ha ha, tiểu thư, nếu cô là nam nhân, tôi sẽ hoài nghi những lời này của cô là có dụng ý."

"Ha ha, thật vậy."

Lạc Tử Tịch không nói gì thêm nữa, chắc là ảo giác thôi. Nàng hẳn là không có gặp qua cô gái này.

"Lạc Tử Tịch, chúng ta như thế nào không có khả năng gặp qua đây?"

Đang lúc Lạc Tử Tịch chậm rãi trầm tĩnh, người sau lưng đột nhiên nói một câu, Lạc Tử Tịch nhất thời hóa đá.

"Nhan Tiêu!"

Lạc Tử Tịch quay đầu thật mạnh. Không có khả năng, Nhan Tiêu mà nàng biết bộ dạng thật xinh đẹp, là người thích trang điểm đậm. Lạc Tử Tịch thật không có cách nào liên tưởng đến người trước mắt.

"Như thế nào, rất kinh ngạc sao?"

Nhan Tiêu phi thường cười tà ác.

"Cô tại sao lại ở chỗ này?"

Nhan Tiêu trả lời làm cho Lạc Tử Tịch nháy mắt tâm treo lên. Lần trước nhìn thấy cùng Nhan Tiêu hôm nay rõ ràng là hai người, Lạc Tử Tịch thật sự khó kết hợp lại với nhau.

"Tôi vì sao không thể ở đây?"

Nhan Tiêu cười như không cười. Nhìn biểu tình hiện tại của Lạc Tử Tịch trong lòng thập phần sung sướng.

Lạc Tử Tịch biểu tình kinh ngạc toàn bộ đều rơi vào mắt Nhan Tiêu. Trong lòng Nhan Tiêu đặc biệt vui vẻ.

"Cô..."

Lạc Tử Tịch đột nhiên không biết phải nói cái gì. Đối mặt việc Nhan Tiêu bỗng dưng xuất hiện, hết thảy đều nằm ngoài dự kiến của nàng. Như thế nào lại đột nhiên đụng phải Nhan Tiêu? Không lẽ thế giới này thật nhỏ vậy sao? Nhan Tiêu như bây giờ có bộ dáng thanh thuần, tuy rằng làm việc tại nơi như vậy, bất quá nhìn thế nào cũng không giống như là tiểu tam?

"Tôi? Chẳng lẽ tôi phục vụ không tốt sao?"

Nhan Tiêu cười lớn đến không biết sợ hãi. Cô phát giác làm cho người ta ngoài ý liệu là chuyện đùa phi thường tốt. Biểu tình của Lạc Tử Tịch khiến cho cô thực vừa lòng.

"Không phải, chỉ là..."

Không phải cái gì, chỉ là cái gì, Lạc Tử Tịch không biết nói rõ làm sao. Hiện tại loại tình huống này thật đúng là không thể nói rõ ra. Nàng chỉ biết chính mình có chút mê man, nháy mắt sinh ra thật nhiều nghi vấn, làm cho nàng cảm thấy trống rỗng. Lạc Tử Tịch không biết Nhan Tiêu vì sao xuất hiện, càng thêm không biết Nhan Tiêu lại phục vụ cho nàng. Nhan Tiêu đều làm tất cả sao? Nháy mắt Lạc Tử Tịch không phản ứng được. Có thể nói, mộng.

Bất quá nói lại, Lạc Tử Tịch không thể không thừa nhận Nhan Tiêu thủ pháp thật sự tốt. Hẳn là thật trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Cảnh tượng đối mặt như vầy làm cho Lạc Tử Tịch thật không biết phải làm sao, ai có thể đến nói cho nàng biết hẳn là phải làm gì bây giờ đây? Rất nhiều chuyện còn chưa sáng tỏ, trước kia chỉ là thấy qua Nhan Tiêu một lần cùng một ít tin nhắn khiêu khích mà thôi. Chuyện tình chân chính còn chưa phát sinh? Cho dù đã xảy ra, chỉ cần Lạc Tử Tịch không tận mắt nhìn thấy, nàng sẽ không kết luận, cho nên hiện tại lúc này ở cùng Nhan Tiêu, xuất hiện một loại không khí xấu hổ. Không khí này làm cho Lạc Tử Tịch có chút muốn trốn tránh.

"Lạc Tử Tịch, cô còn nhớ rõ tôi đã nói gì sao?"

Nhan Tiêu tà mị cười, một ván này, cô thắng.

"Nói qua cái gì?"bg-ssp-{height:px}

Lạc Tử Tịch vẫn chưa phản ứng kịp.

"Thỉnh... Quân... Nhập... Úng!"

"Thỉnh quân nhập úng" có nghĩa "Gậy ông đập lưng ông": Xuất phát từ điển cố Võ Tắc Thiên sai Lai Tuấn Thuần đến thẩm vấn Chu Hưng nhưng Chu Hưng không biết. Lai Tuấn Thuần hỏi Chu Hưng rằng: "Nếu phạm nhân không chịu thú tội thì làm sao?" Chu Hưng nói: "Lấy một cái lu, cho phạm nhân vào đấy, đốt lửa chung quanh sợ gì nó không chịu nói." Lai Tuấn Thuần theo cách ấy buộc Chu Hưng cúi đầu nhận tội.

Nhan Tiêu một chữ một chữ nói ra, đáy mắt tràn đầy đắc ý cùng cuồng ngạo. Lạc Tử Tịch nhìn phi thường chói mắt.

"Nhớ rõ."

Nhan Tiêu cuồng ngạo ngược lại làm cho Lạc Tử Tịch nhanh chóng bình tĩnh. Nếu ngày lập tức rối loạn như thế, vậy ván này phải thua là không thể nghi ngờ. Nhan Tiêu xuất hiện quá đột nhiên, hơn nữa lần trước gặp mặt ấn tượng thật không lớn, sở dĩ vì thế nên lần này lập tức bị Nhan Tiêu hù dọa.

"Ha ha, hiện tại có tính như vậy không?"

Nhan Tiêu xem như chuyện đương nhiên bèn hỏi.

"Không tính."

Lạc Tử Tịch im lặng nói.

"Đây chính là địa bàn của tôi nga."

Lạc Tử Tịch khôi phục làm cho Nhan Tiêu thực thấy hứng thú.

"Nhưng mà tiền ở trong túi tôi nga."

Lạc Tử Tịch học theo khẩu khí Nhan Tiêu. Nàng cảm thấy Nhan Tiêu kỳ thật không tệ lắm. Cùng tiểu tam bình thường không giống nhau. Tiểu tam khác đều là lặng lẽ dùng ám chiêu đùa giỡn, Nhan Tiêu vì sao luôn thông tri cho nàng trước một tiếng, quang minh chính đại mà đến. Đối thủ như vậy, đáng tôn kính.

"Ha ha, Lạc Tử Tịch, tôi phát giác tôi đối với cô thật là càng ngày càng cảm thấy hứng thú."

Nhan Tiêu phá lên cười.

"Cũng vậy."

Lạc Tử Tịch cũng cười.

"Nhan Tiêu, nếu thân phận hai ta không như cô nói... Kỳ thật, tôi cảm thấy chúng ta rất có khả năng trở thành bằng hữa."

Quan hệ hai người, Lạc Tử Tịch không muốn thừa nhận thế. Nàng cảm thấy chính mình thật muốn cùng Nhan Tiêu trở thành bằng hữu. Nhan Tiêu cùng người khác không giống nhau.

"Tôi cảm thấy, chúng ta làm tình địch tương đối tốt hơn một chút, cô không biết hai chúng ta làm tình địch sẽ càng có lạc thú hơn sao?"

Nhan Tiêu cự tuyệt yêu cầu Lạc Tử Tịch. Các nàng không có khả năng trở thành bằng hữu, bởi vì ngay từ đầu nàng liền nhận định Lạc Tử Tịch là ở vị trí tình địch. Hoặc là, còn có một chút khác, bất quá hiện tại không thể nói.

"Ai..."

Lạc Tử Tịch cũng hiểu được không có khả năng đó, chỉ biết thở dài, còn phải chuẩn bị tốt cho lần nghênh chiến sau.

Lạc Tử Tịch thật không bắt kịp được Nhan Tiêu, nàng ngồi dậy nói:

"Nhan tiểu thư, tôi quả thật không biết cô vì sao làm vậy, bất quá tôi nói cho ngươi biết, cẩn thận chơi với lửa có ngày chết cháy. Nếu cô thật thích lão công của tôi, mà lão công cả tôi cũng thật thích cô, tôi nghĩ tôi sẽ không dây dưa. Nhưng nếu cô sử dụng thủ đoạn hoặc là nói cô đơn phương tình nguyện, thật có lỗi, Lạc Tử Tịch tôi cũng không phải là một quả hồng mềm."

Lạc Tử Tịch cho thấy thái độ chính mình. Nàng cùng Lăng Dịch Hằng là thực tâm yêu nhau, nhưng nếu Lăng Dịch Hằng như lời đã nói dưỡng tình nhân bên ngoài, như vậy chứng tỏ giữa bọn họ đã tồn tại vấn đề, dụng tâm làm lại không được như mong muốn, nàng sẽ không miễn cưỡng, tâm linh tương thông không tồn tại khoảng cách là đều nàng mong muốn. Nếu Lăng Dịch Hằng đã không thể yêu nàng, như vậy nàng cũng không cần phải thương hắn. Nàng không yêu cầu phải công bằng nhưng tất yếu phải tôn trọng. Nếu đã không thể như lúc đầu, thành thực mà nói, Lạc Tử Tịch nàng không phải người không phân rõ phải trái, nàng yêu liền yêu tuyệt đối. Nếu Nhan Tiêu cố ý phá hư hôn nhân bọn họ, đương nhiên không cho phép, nhưng nếu bọn họ thực tình yêu nhau, Lạc Tử Tịch nàng cũng sẽ không khó dễ.

"Tôi cũng không hy vọng cô là quả hồng mềm, nếu quả dễ nắn vốn không có lạc thú."

Nhan Tiêu không có ngay mặt trả lời vấn đề Lạc Tử Tịch. Cô không cần phải trả lời vấn đề này, cũng không đúng, chỉ cần trong lòng cô và Lăng Dịch Hằng rõ ràng là được, cô hiện tại cảm thấy hứng thú là phải làm thế nào để tình nhân cùng nguyên phối ngoạn.

Đừng trách tính tình cô như vậy, do cuộc sống quá nhàm chán thôi. Tục ngữ nói, không phá đám không tiêu tan vợ chồng, chỉ do tiểu tam không cố gắng. Nàng đã là tiểu tam, đương nhiên muốn nghiệm chứng một chút chính mình có phải cố gắng hay không.

Nghe xong lời Nhan Tiêu, Lạc Tử Tịch không nói gì cả. Thật không biết Nhan Tiêu nghĩ thế nào, chẳng lẽ chỉ vì chia rẽ gia đình nàng làm thú vui? Cô nhàm chán thế sao?

"Nhan tiểu thư, cuộc sống của cô không nhàm chán đến vậy đi? Tướng mạo như cô hẳn là không khó tìm một người thực yêu cô, cùng cô kết hôn sinh đứa nhỏ đi?"

Lạc Tử Tịch trong lời nói có ý tán dương mỹ mạo Nhan Tiêu, lại ám chỉ nàng không có khả năng chia rẽ gia đình mình, cũng không có khả năng cùng Lăng Dịch Hằng kết hôn. Bởi vì đối với một người nam nhân mà nói, gia đình vẫn là tối trọng yếu, mất đi gia đình liền có nghĩa mất đi rất nhiều thứ. Lạc Tử Tịch tin tưởng Lăng Dịch Hằng sẽ không đi mạo hiểm như vậy.

"Ai nha, tôi cũng không biết vì cái gì, cuộc sống quả thật chính là nhàm chán như vậy. Bằng dung mạo của tôi, hẳn là có thể khiến cho lão công của cô, tình nhân của tôi động tình đi?"

Nhan Tiêu thản nhiên cười, lộ ra một loại mị thái trương dương, nếu Lạc Tử Tịch là nam nhân, giờ phút này tin tưởng sẽ bị mê muội đến không cưỡng lại được.

Trong lòng Lạc Tử Tịch mắng thầm một câu: Yêu nghiệt!

"Cô nhàm chán, tôi không muốn cùng cô nhàm chán."

Cười, Nhan Tiêu như trước là cười. Cô vui khi thấy biểu tình hiện tại của Lạc Tử Tịch, muốn phát hỏa lại không được, cô biết Lạc Tử Tịch luôn luôn tu dưỡng tốt, cô rất muốn biết Lạc Tử Tịch tu dưỡng tốt đến trình độ nào. Nhan Tiêu rất hứng thú đi khiêu chiến cái trình độ đó.

Lạc Tử Tịch không hể để ý tới Nhan Tiêu mà là sửa sang lại quần áosau đó ly khai phòng, đến tiền sảnh tính tiền. Nàng một khắc cũng không muốn đứngtại nơi này! Rời đi sớm vẫn tốt hơn! Yêu nghiệt kia không chỉ nhàm chán mà cònvô lại! Gặp người vô lại như thế, Lạc Tử Tịch cảm thấy mình đều nhanh nhịn không được phát hỏa.

Truyện Chữ Hay