“Lôi Hoa Mao! Sao ngươi lại xé khế ước?!”
Người ngồi bên cạnh vỗ bàn đứng dậy, nước trà trong chén văng ra làm ướt cẩm y.
“Ta không nghĩ sẽ giết y.” Lôi Hoa Mao thản nhiên nói,“ Nếu ngươi đau lòng trăm lượng hoàng kim kia, ta sẽ bồi thường cho nguơi.”
“Ngươi..” Bị lời của hắn chặn họng, Lâm Tường Huy tức giận nói:“Ngươi đừng cho mình hiện tại tài giỏi có thể tự cao tự đại, ngay cả giao dịch của Diệt Diệu giáo cũng dám thoái thác!”
Lôi Hoa Mao nhìn hắn.“Đạp Tuyết, sao ngươi không tự ngẫm lại bản thân — ngươi đã quên Truy Vân đã chết như thế nào ư?”
Lâm Tường Huy không cho là đúng.“Chỉ bằng Sát Thần cũng muốn đuổi theo ta? Lôi Hoa Mao, ta thật sự không rõ sinh ý lớn như vậy tại sao ngươi phải từ bỏ? Ngươi cho rằng ngươi là lão đại thì có thể tự ý quyết định ?”
“… Đạp Tuyết, có đôi khi từ bỏ cũng không có nghĩa mất đi.” Lôi Hoa Mao nói,“Đối với ngươi mà nói, địa vị cùng tiền tài trọng yếu như vậy sao?”
“Ta không muốn nghe ngươi nói nhảm như thế nữa! Lôi Hoa Mao, nếu ngươi mặc kệ lời ta, lập tức rời khỏi ‘Cửu U hoàng tuyền’! Không có ai ép ngươi!” Lâm Tường Huy giận dữ uy hiếp.
Lôi Hoa Mao ánh mắt bức người bắn về phía hắn.“Kỳ thật, đây mới là mục đích thực sự của ngươi a. Truy Vân chết, nếu ta rời khỏi nữa, ngươi có thể thay thế ta trở thành ‘Cửu U hoàng tuyền’ đệ nhất sát thủ .”
“……Lôi Hoa Mao, ngươi thật sự khiến người ta chán ghét.” Lâm Tường Huy cười lạnh,“Ngươi luôn có thể nhìn thấu nội tâm người khác… Khiến ta luôn muốn giết ngươi!”
Lôi Hoa Mao trong mắt không chút sợ hãi, phản chiếu thân ảnh Lâm Tường Huy, còn tay hắn cầm lưỡi đao lóe sáng băng lãnh.
“Nếu như ngươi có năng lực, cứ việc giết ta.”
Hiện tại… Là nửa đêm trong tháng lập đông a. Có chút lạnh rồi.
Gió thổi mang theo một chút hàn ý, áo choàng trên người Dương Tĩnh Lan bay phấp phới.
Y rất yêu cảm giác khoác áo choàng, như vậy làm y cảm thấy mình rất tiêu sái, không gò bó. Tuy nhiên loại áo choàng đơn bạc này cũng không thể vì y chống đỡ giá lạnh.
Về đến nhà, Dương Tĩnh Lan không chút suy nghĩ đi về phía giường mình. Y thật sự quá mệt mỏi.
Tiêu Thương Nhiên không ở trong nhà, căn phòng vắng vẻ thiếu đi vài phần sinh khí. Vì thế, Dương Tĩnh Lan sẽ không thoát khỏi việc lại đắm chìm trong hồi ức.
Dù sao, người mang chòm sao cự giải là người thích hoài niệm.
Vừa ra khỏi cổng trường, cái xe đạp mới tinh ngay lập tức hấp dẫn tầm mắt của y –“Sao ngươi lại tới đây?”
“Hôm nay trường học của chúng ta muốn bố trí trường thi, nên tan học sớm.” Người trên xe mặc đồng phục màu đen,đôi chân thon dài xinh đẹp đạp trên mặt đất, cười sáng lạn.“Sao thế, ta cố ý tới đón ngươi, không cao hứng ư?”
“… Không có a.” Khuôn mặt nhuộm một tầng ửng đỏ nhàn nhạt, Dương Tĩnh Lan ngồi vào chỗ ngồi phía sau, nhẹ nhàng vịn eo của hắn.
Hắn tựa hồ có chút bất mãn, liền chơi xấu đạp mạnh — xe đạp nhanh chóng vọt về phía trước, người ngồi phía sau sợ tới mức ôm hắn thật chặt.
Tại cột đèn đỏ phía trước, đột ngột dừng lại, Dương Tĩnh Lan kinh hồn bạt vía : “Ngươi đạp nhanh như vậy làm gì? Sẽ hù chết người đó!”
“Ta không đạp nhanh như vậy, ngươi sao ôm chặt ta như vậy được.” Lộ ra tiếu dung gian kế thực hiện được.
Dương Tĩnh Lan hừ một tiếng.“Ta biết ngay ngươi không có ý tốt mà.”
Đèn xanh sáng lên. Xe tiếp tục đi về phía trước. Bất quá lần này không phóng nhanh nữa, mà là vững vàng đi tới làm cho người an tâm.
“Lan… Sắp thi rồi, ngươi có khẩn trương không?”
Dương Tĩnh Lan sửa lại những sợi tóc tán loạn.“Khá tốt. Ta không có định thi trường cao trung trọng điểm, cho nên áp lực không lớn. Với ta mà nói, có thể thi tốt : thi đậu vào truờng cao trung bình thường là tốt rồi. Còn ngươi thì sao?”
“Ta? Ta căn bản không có định thi cao trung. Tùy tiện tìm một việc làm chấp nhận bằng tốt nghiệp trung học là coi như xong.”
Từ chỗ góc cua đột nhiên lao ra một chiếc xe ô tô, xe đạp né không kịp bị đâm đến thay đổi hình dạng, hai người cũng té nhào trên mặt đất.
“Uy! Chiếc xe này ta mới vừa mua ! Ngươi bồi thường cho ta!” Hắn nghênh ngang hướng chiếc xe ô tô đang rời đi quát.
Dương Tĩnh Lan chậm chạp đứng lên.“Quên đi, một cái xe đạp giá trị không bao nhiêu. Lúc té có bị thương không?”
“Không có.. Ôi!”
Đỡ hắn đến ghế dài bên đường ngồi xuống, Dương Tĩnh Lan lo lắng hỏi:“Bị thương ở đâu ? Cho ta xem một chút.”
“Không cần, ta không sao.” Hắn thử đứng lên, nhưng vẫn lung lay sắp đổ.
“Đi bệnh viện kiểm tra không?” Dương Tĩnh Lan lo lắng.
Hắn lắc đầu.“Không nghiêm trọng như vậy, chỉ là trật chân mà thôi.”
“… Ta đỡ ngươi về nhà a?” Cũng chỉ có thể làm như vậy.
Trên đường đi, Dương Tĩnh Lan đỡ người so với chính mình cao hơn bảy cm, phải chịu đựng tiếng rên rỉ thống khổ cùng với thỉnh thoảng động tay đông chân của hắn, trải qua nhiều gian khổ, cuối cùng đã tới nhà của hắn.
Hắn móc ra cái chìa khóa mở cửa, quay đầu lại cười thần bí nói với mình:“Lan, ngươi biết hôm nay là ngày mấy không?”
“Ngày mấy?” Hình như không phải sinh nhật chúng ta a.
“Hôm nay là ngày một tháng tư, ngày cá tháng tư.”
Dương Tĩnh Lan tỏ vẻ xem thường.“ Thì thế nào? Ta vừa rồi không có bị ai trêu cợt.”
“Có a.” Hắn nói nhỏ bên tai Dương Tĩnh Lan:“Hơn nữa hành động của ta thật sự quá hoàn mỹ, ngươi một chút cũng không có biết.”
Đáng chết… Nguyên lai hắn căn bản không có bị thương! Còn mượn cái này để chiếm tiện nghi mình……
“Tạ ơn Hàn ca, ngươi đi chết a!” Hung hăng giẫm hắn một cước, Dương Tĩnh Lan đẩy hắn đi ra ngoài,“Phanh” đóng cửa lại.
“Ôi! Lan, ngươi đạp chân cũng quá hung ác đi… Đau nhức a… Ta thật sự bị thương rồi” Hắn đứng ngoài cửa cầu khẩn,“Lan, ngươi mở cửa được không?”
Dương Tĩnh Lan bịt lỗ tai.“Ta sẽ không mở cửa! Đau chết ngươi, đáng đời!”
“Uy! Ngươi có lầm hay không! Nơi này là nhà của ta a! Để cho ta vào!”
……
Hồi tưởng lại, bản thân khi đó, thật sự có thể khờ dại như thế. Tuy rằng rất buồn cười, lại làm cho người ta vô cùng hoài niệm.
Ca, bây giờ ngươi đang ở đâu ? Có phải cũng đang nhớ về ta, giống như ta hoài niệm quá khứ?
Chương tiếp theo:
Một hồi tiếng huyên náo theo thành bắc truyền đến. Dương Tĩnh Lan hướng phía kia nhìn lại, chỉ thấy ẩn ẩn hỏa quang trong bóng đêm bùng lên.
Là Bắc Lam lâu…… Bắc Lam lâu phát hỏa?!
nguyệt nhi: xin lỗi các tình yêu, bây giờ ta mới ngoi lên được! hihi