“Không cần gấp như vậy, dây chuyền anh nhất định sẽ đưa cho em, chỉ là trước đó chuyện giữa chúng ta cần phải nói rõ ràng mới được.” Diêm Hỏa nhìn Kính Huyễn thiếu kiên nhẫn mở miệng, thanh âm rất lười biếng nói.
“Giữa chúng ta có chuyện gì để nói, phải nói thì nói mau, tôi còn phải lấy dây chuyền của tôi.” Kính Huyễn đã sớm đoán được anh không thể nào dễ dàng như vậy liền đem dây chuyền lấy ra, khoát khoát tay kêu Diêm Hỏa nói tiếp, bản thân cũng đang nhìn căn phòng một chút, cuối cùng lựa chọn ngồi xuống sô pha thoạt nhìn rất thoải mái.
“Em thật đúng là tùy tiện, chẳng lẽ một chút em cũng không khẩn trương anh sẽ làm gì với em sao?” Diêm Hỏa nhìn bộ dạng thảnh thơi của Kính Huyễn, bất đắc dĩ cười hỏi cô.
“Anh có thể làm gì với tôi? Tôi thấy anh cũng không phải là loại mặt người dạ thú chứ?” Kính Huyễn thông minh lấy vấn đề hỏi ngược lại Diêm Hỏa, nghĩ rằng anh cũng không thể trả lời phải
“Ách““ Không nói cái này nữa, có phải em thật sự quên anh rồi?” Diêm Hỏa không nghĩ tới cũng bị Kính Huyễn đánh một đòn, không thể làm gì khác hơn là chầm chậm chuyển đề tài.
“Những lời này của anh đã hỏi rất nhiều lần rồi, tôi cũng trả lời rất nhiều lần là không nhận ra, anh có phiền hay không vậy? Anh không phiền nhưng tôi phiền.” Lại nữa, lại nữa, mình cũng nói không biết còn hỏi, Kính Huyễn đối với hành động ngu ngốc bất lực của Diêm Hỏa chỉ có thể trừng mắt với không khí.
“Vậy em có nhớ năm năm trước em cùng một người đàn ông đến khách sạn?” Diêm Hỏa không nhìn ánh mắt xem thường Kính Huyễn tặng cho, tiếp tục hỏi vấn đề của mình.
“Tôi đã sớm quên người đàn ông kia bộ dạng thế nào rồi.” Kính Huyễn tùy tiện đáp trả vấn đề của Diêm Hỏa, cái vấn đề này thật sự là xấu hổ muốn chết.
“Người đàn ông kia chính là anh, em biết không? Anh tìm em suốt năm năm rồi, Kính Huyễn.” Diêm Hỏa thấy Kính Huyễn không trả lời, tức giận hai tay đặt lên vai Kính Huyễn rống lên, mình khổ cực tìm cô ấy như vậy, cô ngược lại rất tốt, cái gì cũng quên hết.
“Cái gì? Anh vừa mới nói gì?” Kính Huyễn không thể tin được nhìn Diêm Hỏa tức giận, ông trời, cô vừa nãy có nghe lầm hay không, anh ta nói mình là người đàn ông tối hôm đó?
“Em không có nghe lầm, anh vừa nói anh là người đàn ông cùng vào khách sạn với em tối hôm đó.” Diêm Hỏa nhìn bộ dạng Kính Huyễn không chịu chấp nhận, không thể làm gì khác hơn là nói lại lần nữa cho Kính Huyễn.
“Tại sao có thể như vậy? Anh chính là người đàn ông tối đó, trời ạ.” Kính Huyễn chợt cảm thấy đầu mình rất đau, người đàn ông này nói chính là người đàn ông tối hôm đó, thì ra anh ta chính là ba của hai bảo bối Bạch Đình, Bạch Hoan?
“Anh biết em sẽ không chấp nhận được ngay lập tức, bất quá hiện tại anh tìm được em rồi, anh muốn em làm vợ của anh, em có thế đồng ý không?” Diêm Hỏa thâm tình nhìn Kính Huyễn nói, không ngờ tại buổi tiệc lại bất ngờ nhìn thấy Kính Huyễn, có phải có thể cho rằng là trời cao giúp đỡ cho mình?
“Không thể nào, tôi không chịu nổi.” Cơ hồ là phản xạ có điều kiện, lời Diêm Hỏa mới nói xong, giống như trên ghế có điện, Kính Huyễn nhanh chóng đứng lên trả lời vấn đề của Diêm Hỏa.
“Tại sao? Chấp nhận anh khó khăn như vậy sao?” Bởi vì một câu trả lời của Kính Huyễn làm cho tâm của Diêm Hỏa bị thương, không thể tin nhìn Kính Huyễn.