“Ừh, được.” Hạo vốn muốn cự tuyệt đi khu vui chơi, nhưng khi nhìn vẻ mặt tràn đầy hi vọng cùng dáng vẻ vui mừng của Hoan bảo bối, những cứng rắn muốn cự tuyệt liền nuốt vào trong bụng, chữ đầu tiên muốn nói là được.
“Oa! Chú thật là người tốt, ha ha. Vậy con phải nhanh chóng khỏe lên một chút, đến lúc đó có thể cùng chú đi rất nhiều nơi để chơi.” Hiện tại trong lòng của Hoan bảo bối rất là vui. Mật Nhu luôn ở bên cạnh nhìn thấy động tác của Hoan bảo bối và Đình bảo bối đối với Hạo, cũng không khỏi tự chủ được liền nở nụ cười, không tệ lắm, xem ra Hạo cũng không có đáng ghét như cái tên Linh đó.
“Mọi người đang nói gì vậy, bộ dạng vui vẻ như vậy, không nghĩ đến Hạo có thể dụ dỗ được đứa nhỏ còn rất dốc lòng.” Linh miệng rộng mới vừa làm xong thủ tục xuất viện, vừa vào phòng bệnh liền nhìn thấy Hoan bảo bối đang vui vẻ lôi kéo vạt áo của Hạo, nhất thời thật rất tò mò muốn biết rốt cuộc chuyện gì lại vui vẻ như vậy.
“Mắc mớ gì tới ông, tránh ra.” Hoan bảo bối đối với kẻ chọc mình khóc nhiều lần này, hơn nữa Linh còn làm rớt bể quà tặng của bé tự tay làm cho mẹ, một chút ấn tượng tốt cũng không có.
“Sao chẳng liên quan tới chú, chú là bạn tốt nhất của mẹ con, đương nhiên là có chuyện vui gì cứ nói ra để chia sẻ, con nói không phải sao.” Vẻ mặt Linh nói rất vui, chỉ là vẻ mặt như vậy thật sự không thích hợp dùng ở trên mặt không, bởi vì xem ra như vậy, dường như càng tăng thêm vẻ gian trá.
“Anh đừng dạy hư bọn trẻ, mọi chuyện làm xong chưa?” Mật Nhu bất đắc dĩ trừng mắt liếc nhìn Linh cùng bộ dạng lúc trước có vẻ rất khó chịu và cũng rất hiếu kỳ, thật sự đã trải qua nhiều năm để rửa sạch tội lỗi như vậy, dường như đối với anh có một chút hiệu quả cũng không có, mà đối với cái gì cũng rất tò mò.
“Anh đã làm xong chuyện mà em vẫn chưa yên tâm, từ giờ sẽ tốt thôi. Hạo, cậu bồng Kính Huyễn lên đi, chúng ta đi cùng Mật Nhu về nhà, mình gọi Quỷ Y kia đợi trước của nhà Mật Nhu rồi, không nên làm cho cái tên Quỷ Y với tính khí không tốt kia đợi quá lâu được đâu.” Linh thấy Mật Nhu hỏi mình, nhất thời nghiêm chỉnh lại phân nửa, kêu Hạo bồng Kính Huyễn vẫn còn đang ngủ mê man có thể rời đi.
“Vậy thì đi nhanh một chút đi, hai đứa con cũng mau đi.” Mật Nhu mỗi tay kéo một đứa nhỏ đi đến trước mặt, không biết là tại sao, trong lòng luôn cảm giác có điềm quái lạ, kỳ quái, có phải là sắp xảy ra chuyện gì hay không?
Giác quan thứ sáu của Mật Nhu thật sự là rất chính xác, bởi khi đoàn người bọn họ đến trước cửa nhà của Mật Nhu, nhìn thấy dáng dấp của một người rất đẹp trai, một đầu tóc màu đỏ hồng dị thường với quần áo kỳ quái. Đi theo là một bóng dáng nhỏ xinh đẹp, trong tay cầm một cây chổi quét, nhưng nét mặt rất tức giận đứng chống nạnh với kẻ mặc bộ quần áo kì quái ở trước mặt - Đường Đường.
“Mật Nhu, cậu đã đến, mình nói cho cậu biết nha, cái chìa khóa đặt ở phía dưới bồn hoa kia thật sự không an toàn, không tin thì cậu xem đi. Nếu không phải là mình tới đây sớm, nhà cậu hiện tại liền bị ăn trộm vào rồi, cậu xem cái bộ dạng kỳ quái của người này đi, lại đem tóc nhuộm thành ra như vậy. Hắn cư nhiên cầm chìa khoá của cậu muốn đi thẳng vào trong, quá ghê tởm, mình thật sự chưa từng thấy có tên trộm nào dám thẳng thừng không hề sợ hãi như vậy.” Đường Đường bởi vì đứng ở cửa, bác sĩ kì quái kia lại đưa lưng về phía đám người của Mật Nhu, Đường Đường vừa nhìn thấy Mật Nhu cuối cùng cũng đã đến, liền nhanh chóng nhìn về phía Mật Nhu nói thao thao bất tuyệt, nghe được cả đám Mật Nhu từng người liền có bộ mặt tối sầm lại, “Khụ”, ngoại trừ Hạo ra.
“Vậy trong tay cậu cầm cái cây chổi quét là như thế nào vậy?” Mật Nhu nuốt nước miếng nói, hi vọng không phải là giống như trong đầu cô nghĩ vậy, bằng không trái tim nhỏ bé của cô không thể chịu nổi sự khiếp sợ lớn như vậy.
“Nói nhảm, nhà cậu cũng bị ăn trộm rồi, mình không bảo vệ nhà các cậu thật tốt một chút, cậu nói mình phải làm thế nào, đương nhiên cầm cây chổi đem hắn quét đi. Cậu không biết chứ, tên đàn ông ngoại lệ này còn dám ở trước mặt của tôi trắng trợn rót nước uống..., thật sự là làm cho người ta rất tức giận, nhanh lên một chút mau báo cảnh sát đến bắt hắn đi.” Đường Đường càng nói càng tức giận, càng nói càng kích động.
“Tôi thấy nơi này rất kì quái, người phụ nữ này, cô không nên cứ ăn nói lung tung, còn nữa...., tôi nói rất nhiều lần rồi, tóc đỏ của tôi là trời sanh, không phải nhuộm.” Quỷ Y không bình tĩnh nhìn cô gái trước mắt này đã giải thích lần thứ N, không nghĩ chiều cao của người phụ nữ nhỏ nhắn này không tới m. Hơi sức lại có thể lớn đến như vậy.
“Anh có nhuộm hay không thì tôi quản làm gì, còn nữa..., cái bộ dạng của anh còn chưa đủ kỳ quái sao? Tôi nhìn dáng dấp của anh xem ra tìm người, cư nhiên lại không có văn hóa dùng mánh khóe để chạy vào làm kẻ trộm như vậy, anh làm người thật sự là rất thất bại.” Đường Đường cũng không phải là cô gái nhỏ dễ chọc, thấy khuôn mặt Quỷ Y đầy lửa giận, chẳng những không sợ, còn nói càng thêm chọc giận Quỷ Y.
“Người phụ nữ này, quả thật chính là không biết nói lý.” Quỷ Y bị Đường Đường nói một câu rồi một câu gây sự, lời vừa nói xong liền giận đến phản bác cũng không được, xanh mặt tức giận trợn trừng mắt nhìn Đường Đường.
“Anh mới không biết nói lý, Mật Nhu, cậu còn không mau báo cảnh sát bắt hắn. Này, các người làm sao thế?” Vốn tính khí hung hăng, Đường Đường xoay đầu lại gọi Mật Nhu gọi điện thoại báo cảnh sát bắt Quỷ Y, nhưng vừa mới chuyển qua, thấy bộ dạng ngu ngốc của cả đám Mật Nhu đang trợn mắt há hốc mồm, nghi ngờ hỏi Mật Nhu, bất quá chỉ thấy Hạo khá hơn một chút, không thuận mắt để lộ vẻ kinh ngạc bên trong, có thể thấy hiện tại anh cũng bị dọa hết một phần rồi.
“Câm miệng, giúp xem Kính Huyễn một chút trước đi.” Hạo lên tiếng nói trước, sau đó liền bồng Kính Huyễn trực tiếp đi qua Đường Đường cùng bác sĩ kì quái đi vào bên trong, thấy Đường Đường vừa tức giận.
“Này, cái tên này thật sự không có lễ phép mà, anh ta kêu tôi câm miệng, cũng không thể tưởng được nếu không phải là tôi, trong nhà của Mật Nhu đã có trộm vào rồi, lại còn ăn nói phách lối với tôi như vậy, thật là tức chết mà.” Đường Đường càng nghĩ càng tức giận, liền thay đổi cách nói chuyện càng ngày càng lớn tiếng hơn, đối với cái tên Hạo trong mắt không có người kia, Đường Đường dường như không nhịn được.