“Cô nói đi, Đình bảo bối biến thành bộ dàng là do cô sai người làm có đúng không?” Kính Huyễn nói rất chậm, rất chậm, vừa chỉ vào Hạo với Linh đang đứng ở trước mặt của mình, lần này nhìn Y Na yêu cầu xác nhận, trong mắt vẫn còn ẩn tàng vẻ tức giận không ngừng.
“Đúng vậy, thế nào, biết sợ thì cô mau rời khỏi bên cạnh Diêm Hỏa đi, như vậy tôi có thể suy nghĩ buông tha cho cái mạng của thằng nhóc này.” Y Na còn chưa hay biết gì tự cho mình là người lợi hại nhất, vừa kiêu ngạo nói.
“Kính Huyễn, đừng nghe người phụ nữ này nói nhảm, Đình bảo bối bị thương không nhẹ, nhanh mau đưa Đình bảo bối đi bệnh viện một chút.” Mật Nhu thấy Đình bảo bối cau mày rất thống khổ, muốn lấy Đình bảo bối từ trong người của Hạo tranh thủ thời gian đem đi đến bệnh viện.
“Anh giúp em, chúng ta biết nơi này có bác sĩ rất giỏi.” Linh đứng ra xung phong nhận việc giúp Mật Nhu chăm sóc, tuy nhiên anh vừa chạm vào lại nhìn thấy vẻ vô tình cự tuyệt của Mật Nhu với Kính Huyễn, ối, lại thêm con bé nữa.
“Không cần.” Từ trong miệng của hai người phụ nữ với cô bé liền đồng thanh cất tiếng, điều này làm cho Linh đang đưa tay ra liền lúng túng không biết làm gì liền thu lại, chỉ là muốn đi qua ôm Đình bảo bối thôi mà.
“Các người đang làm gì vậy, hiện tại người đang là khách hàng chính tôi, không cho phép các người đem thằng nhóc kia giao cho hai tiện nhân này.” Y Na chanh chua nói, cứ quơ tay múa chân trước mặt Kính Huyễn với Mật Nhu.
“Con bà nó, tôi không nổi giận nên cô nghĩ rằng tôi là con mèo bệnh hả, làm tôi tức chết đi mất.” Kính Huyễn tức giận không quan tâm đến hình tượng, đá một cước vào bụng của Y Na. Còn nói ra lời thô tục, Hoan bảo bối bị ôm ở trong ngực Kính Huyễn nhìn thấy mẹ không giống như bình thường, nhất thời cảm thấy trên đầu Kính Huyễn mang một cái vòng sáng thiên sứ.
“Mật Nhu, cậu mang Đình bảo bối đi vào bệnh viện trước đi, còn hai người các ngươi phải lưu lại đây giải thích rõ ràng cho tôi biết, còn Hoan bảo bối, con cùng mẹ nuôi đi ra ngoài đi.” Kính Huyễn đối mặt với Mật Nhu và Hoan bảo bối nói chuyện rất dịu dàng, còn khi ánh mắt chuyển sang Linh với Hạo, lại có vẻ hung ác cùng giọng nói đầy đay nghiến.
“Cô xem lại mình là gì đi, sao lại dám ra lệnh cho anh Hạo với anh Linh.” Tên tiểu đệ hồ đồ từ phía sau đi lên muốn ngăn đám người Kính Huyễn lại, thấy Kính Huyễn dùng giọng điệu hung ác với ba người, còn lại dám ra lệnh với hai trưởng bối mà mình tôn kính nhất, cậy mạnh đứng ra chỉ trích Kính Huyễn nói.
“Mày câm miệng đi.” Sắc mặt Linh càng thêm khó coi hơn với Kính Huyễn, trong lòng mình đã gào khóc mấy giây vì tên tiểu đệ ngu xuẩn, lập tức thay bằng một bộ dáng nghiêm túc hướng về phía tên tiểu đệ nói.
“Anh Linh, em đây cũng chỉ đang giúp anh, anh không cần phải sợ người phụ nữ này, em là.” Tiểu đệ vẫn chưa thề son sắt xong, liền bị Kính Huyễn hung hăng đá một cước vào người, đau đau. Đó chính là cách dùng giày cao gót, đá vào nhất định rất đau đớn.
“Ngươi dài dòng quá đó, lại còn ngu ngốc nữa.” Tính khí của Kính Huyễn đã sớm bộc phát khi thấy Đình bảo bối bị thương, kỳ tích chính là Mật Nhu với Linh và cả Hạo, ba người đều nhìn thấy rất bình thướng, dường như không e dè khi nhìn thấy Kính Huyễn bị bức thành dáng vẻ cường hãn như lúc này, không hề có chút kinh ngạc nào cả.
“Mật Nhu, cậu nhanh mang hai bảo bối đi đến bác sĩ nhanh một chút.” Kính Huyễn thúc giục Mật Nhu vẫn còn đang ngẩn người, muốn cô mau mang hai tiểu bảo bối rời đi, nơi này chỉ cần một mình cô cũng có thể giải quyết.
“Ừ! Biết rồi, cậu cũng phải cẩn thận một chút.” Mật Nhu không phản đối, không quan tâm Linh quăng ánh mắt nhờ giúp đỡ, trực tiếp ôm Đình bảo bối từ trong ngực Hạo đi, Hoan bảo bối cũng đi theo phía sau lưng cô.
“Hai người các ngươi là đồ ngốc hả, hai đứa nhóc bị mang đi rồi, sao còn không nhanh đuổi theo, làm tôi tức chết rồi.” Y Na cực kỳ tức giận chỉ vào Hạo với Linh, muốn đi đến chỗ Mật Nhu cướp lại ‘con mồi’ ở trong ngực của cô.
“Chuyện của chúng ta vẫn còn chưa giải quyết xong, cô còn muốn đi đâu hả?” Kính Huyễn duỗi chân dài ra một cái, ngăn Y Na ở trong phòng không để cho cô ả đi ra ngoài.
“Chuyện gì xảy ra với hai người các ngươi vậy hả, lời của tôi nói còn không nghe sao, mau nhanh bắt lấy người phụ nữ đê tiện này cho tôi mau.” Y Na rất tức giận đối với hai kẻ giữ cửa là Hạo và Linh. Thì ra phụ nữ ngu xuẩn chính là đây, chuện đã quá rõ ràng như vậy mà vẫn chưa rõ tình huống.
“Tiểu thư ngu xuẩn, cô bây giờ có nói cũng không có người nào dám nghe cô đâu, cái tát này tôi thay cho Đình bảo bối bị thương của tôi, là do cô gái ngu xuẩn như cô làm cho con trai bảo bối của tôi phải bị thương thành như vậy. Nếu mà kiểm tra ra có chuyện gì, tôi sẽ cho cô nếm thử mùi vị bị đẩy xuống tầng Địa Ngục.” Kính Huyễn nói rất chân thật. Thình lình một cái tát quét vào mặt Y Na, còn dùng ánh mắt tà ác nhìn về phía Y Na uy hiếp.
“Còn cái tát này là cho cô dám làm hại Hoan bảo bối nhà tôi phải khóc đến sưng đỏ cả mắt. Cả tôi còn không dám làm cho bảo bối nhà tôi khóc mà cô lại dám làm như vậy. Nhất định là tôi đã đối xử quá tốt với cô làm cho cô tưởng rằng tôi thật dễ bị bắt nạt.” Kính Huyễn dùng sức toàn lực đánh một cái tát vào Y Na, cô không dám tưởng tượng nếu là lần này bọn bắt cóc không phải là bọn Linh thì hai bảo bối sẽ gặp phải chuyện kinh khủng hơn rồi.
Bị đánh liên tục làm Y Na choáng váng nhận toàn bộ sức mạnh ở hai bàn tay của Kính Huyễn làm cho đầu óc trở nên mơ hồ, liên tục lui về phía sau mấy bước. Linh đứng ở bên cạnh cứ bụm mặt lại, sợ Kính Huyễn sẽ cho cái tát kia vào gương mặt tuấn tú của mình. Anh tự cho rằng thần không biết quỷ không hay nên cứ chầm chậm lui về phía sau, muốn thoát khỏi tình cảnh rất kinh khủng này của Kính Huyễn.
“Cậu muốn đi đâu?” Kính Huyễn không quay đầu lại liền hỏi, Linh chột dạ nhìn qua bên trái một chút, nhìn sang bên phải một chút. Dường như ở phía sau bên cạnh mình chính là bộ mặt giống như đưa đám ở trên mặt Hạo, dường như cũng chỉ còn lại mình.
“Không cần nhìn, chính là cậu đó, cậu muốn tự mình tới đây hay là tôi qua đó ‘kéo’ cậu qua đây.” Kính Huyễn kéo một cái ghế ngồi xuống, lúc nói chuyện còn cố ý đem chữ ‘kéo’ phát ra thật nặng, Linh nghe xong cảm thấy không còn chút sức lực, hai chân chuyển động từ từ đi qua.
“Ha ha! Kính Huyễn đại tiểu thư có gì cần làm sao.” Giọng nói thật ngọt ngào, nằm ngoài dự liệu của mọi người vẫn cho rằng bất cứ chuyện lớn hay nhỏ Linh cũng không thể nói như dịu dàng như vậy, lại nói chuyện một cách nhẹ nhàng dịu dàng nói chuyện với Kính Huyễn. Thoạt nhìn người phụ nữ này bé nhỏ yếu ớt, nhưng lại làm điều không thể xảy ra lại xảy ra, tên tiểu đệ vừa thấy liền dụi mắt nhìn lại cho rõ ràng một chút.