Trải qua phiên chém giết, Đậu Mật Đường từ thiếu nữ trở thành phụ nữ. Ngoài ý nghĩ của cô, những tưởng sẽ đau khổ nhưng sự thực lại chẳng đáng sợ tí nào. Ngược lại, nó lại tuyệt vời, tuyệt vời làm cho người ta lưu luyến.
Kích tình qua đi, hai người ôm nhau mà ngủ. Cô nằm trong lòng của người đàn ông xa lạ, nhịn không được suy nghĩ lung tung.
Nếu đúng như lời hắn nói thật tốt! Đêm nay là đêm tân hôn, cô là cô dâu ngoan hiền, hắn là chú rể ôn nhu và đa tình. Nhưng cô biết, đây không phải là thật ! Đây chỉ là một cuộc giao dịch giữa bên. Qua đêm nay, bọn họ không có bất cứ quan hệ nào!
Lòng của cô âm thầm nguyền rủa: giao dịch chết tiệt, năm mươi vạn chết tiệt!
Hắn nhẹ nhàng hôn hai má ngọt ngào của cô, mềm nhẹ hỏi.“Ta có thể biết tên em không?” Đậu Mật Đường lắc đầu, nhắm hai mắt. Nước mắt, theo lông mi nhẹ nhàng chảy xuống, sượt qua cánh tay của hắn.
Đậu Mật Đường có vài vấn đề khúc mắc. Chỉ trải qua một đêm tình, nàng lại động tâm với người đàn ông xa lạ này!
Cô không biết, cô rơi lệ vì thứ gì! Vì cô mất đi trinh tiết? Hình như không phải! Cô lại cảm thấy may mắn là người này cầm trên tay đêm đần của mình! Vậy cô rốt cuộc vì cái gì mà khóc? Chính cô cũng không rõ!
“Ngủ đi!” Hắn gắt gao ôm cô, tựa như ôm lấy một khối thủy tinh đẹp đẽ nhưng mỏng manh dễ vỡ. Cô ngoan ngoãn giống mèo con mềm mại tựa đầu vào ngực hắn.
Đêm mùa hè, vốn rất ngắn ngủi (). Đậu Mật Đường chưa ngủ kịp giấc, trời đã sáng tinh mớ. Ánh nắng mặt trời rọi vào căn phòng, làm cô không dám mở mắt. Hai đôi tay soát soát bên cạnh, trong lòng hiện lên một chút thất vọng.
Cô mở to mắt, toàn bộ phòng trống rỗng , khong còn bóng dáng của người đàn ông kia! Nếu không phải trên giường con lưu lại đóa hoa đỏ đẹp đẽ vươn lên trong tuyết, cô sẽ nghĩ đó chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ đẹp.
Mật Đường mặc quần áo, đứng dậy xuống giường. Vô tình nghe được tiếng động của một vật bị rơi xuống. Cô cúi đầu xuống nhìn thì thấy chiếc nhẫn sáng bóng. Chiếc nhẫn này là hắn tặng nàng. Cô cẩn thận nhặt lên .
Nhẫn rất lớn, chính xác là chuyên dụng cho đàn ông! Kiểu dáng nhẫn, rất đặc biệt.Trên chiếc nhẫn, khắc hình đầu rồng. Mặt trong, có khắc một chữ “Đường”. Đậu Mật Đường âm thầm suy tư: Người kia, họ Đường? Nếu không, Đường là tên của hắn?
Biết hắn tên gì thì sao? Bọn họ chỉ thực hiện giao dịch, chấm dứt giao dịch cũng là kết thúc! Cô thậm chí, không biết khuôn mặt của người đàn ông đó. Điều cô duy nhất biết được, hắn có một thân hình cao lớn khôi ngô, giọng nói dễ nghe, tràn ngập nam tính.
Nếu tiền đã nhận rồi, cô phải về chữa bệnh cho mẹ!
Đậu Mật Đường đi vào phòng tắm, chuẩn bị rửa mặt. phát hiện một tờ giấy, ở đó có viết vài nét chữ to, đẹp: “Nếu duyên phận chưa hết, nhẫn đầu rồng sẽ cho chúng ta gặp lại nhau”.
Đậu Mật Đường ngơ ngác nhìn mảnh giấy, có một cỗ vui sướng không rõ tràn ngập trong lòng!