Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ sáng lên.
Trên đường cái, đèn đường rực rỡ, chiếu sáng một góc. Ánh đèn nê-ông lập lòe, tựa như sao trên trời, lại như đứa trẻ nghịch ngợm, không ngừng chớp mắt làm mặt quỷ.
Trời thật là nóng, cả không khí đều bao trùm một sự oi ả, khó chịu.
Tiêu Tử Phượng mở điều hòa trên xe Mercedes-Benz của Đường Long, tiến về quán trà Nghi Lâm. Đường Long đóng cửa xe, cũng cùng bước vào.
Quán trà Nghi Lâm, là một quán trà khá xa hoa. Điều hòa thổi từng cơn gió mát, bên trong quán trà, nhiệt độ vừa phải, bầu không khí hài hòa.
Người đến Nghi Lâm uống trà, hơn phân nửa đều là chính khách tai to mặt lớn, nhà giàu có. Tiêu Tử Phượng gọi rất nhiều cuộc điện thoại, Đường Long mới bằng lòng cùng cô đi uống trà. Cô chọn một vị trí bên cửa sổ ngồi uống, phục vụ chạy tới trước bàn, chờ cô gọi cơm.
Tiêu Tử Phượng biết Đường Long thích Bích Loa Xuân, liền gọi một bình Bích Loa Xuân cùng một ít điểm tâm Tây u. Đường Long vừa ngồi xuống không lâu, Bích Loa Xuân thơm ngát tỏa ra bốn phía đã được đưa lên.
Tiêu Tử Phượng thấy Đường Long không có ý mở miệng nói chuyện, liền đứng lên đánh vỡ trầm mặc.
"Anh Long, con nhóc Đậu Mật Đường kia không biết phát bệnh thần kinh gì, tự nhiên muốn từ chức."
Đậu Mật Đường muốn từ chức? Trời ạ, sẽ không vì anh nên cô mới rời khỏi Tiêu thị chứ?
"Em chấp nhận sao?" Trên mặt Đường Long, hiện lên một tia quan tâm thái quá. Người tỉ mỉ như Tiêu Tử Phượng đương nhiên sẽ phát hiện ra. Anh rất ít khi lắng nghe và hỏi Tiêu Tử Phượng về mấy chuyện này. Chẳng qua là mới nghe cô nói, cũng không yên lòng. Hôm nay anh bị sao vậy? Chẳng lẽ, anh với con nhóc kia có chuyện gì giấu diếm?
"Anh rất quan tâm đến cô ta?" Trong ánh mắt Tiêu Tử Phượng, hiện lên một tia bị thương. Lời nói thẳng thắn, làm cho Đường Long ý thức được chính mình thất thố.
"Đương nhiên phải quan tâm. Bản thiết kế của cô ấy, cực kỳ tốt. Nếu cô ấy đi rồi, bản thiết kế cần thay đổi nhỏ, ai phụ trách đây?" Đường Long không muốn để lộ thái độ quan tâm quá nhiều, chỉ có thể tìm một lý do như vậy, trả lời qua loa tắc trách với Tiêu Tử Phượng.
Tiêu Tử Phượng nhìn ánh mắt Đường Long, muốn từ bên trong tìm ra đáp án thật sự. Vì bản thiết kế? Có thật không? Có lẽ là thật sự! Cô tình nguyện tin tưởng, đó là sự thật!
"Em không đồng ý cho cô đi. Bởi vì, cô ta được ứng trước ba tháng tiền lương. Dù thế nào, cũng phải hòan thành ba tháng, mới có thể để cô ta đi." Tiêu Tử Phượng uống trà, nói tiếp. "Anh Long, anh nói xem, có người nào muốn nhằm vào Tiêu thị? Nếu như, cô ta không phải có nơi khác để đi, vì sao phải rời khỏi? Tiêu thị thành lập bốn mươi năm, chưa có một nhân viên nào tự động thôi việc. Con nhóc này là người đầu tiên."
"Có thể lắm?" Đường Long như đúng như sai đáp. Có người nhận cô? Hình như không có khả năng! Một người vừa mới tốt nghiệp, không có tác phẩm thiết kế nào nổi tiếng, ai lại nhận cô được? Nếu không phải đổi nơi công tác, vì sao phải rời khỏi tập đòan Tiêu thị khi tiền luơng ở đấy rất nhiều?
Lý do phỏng chừng chỉ có một: đó là muốn trốn tránh anh!
Nghĩ đến đây, tâm Đường Long, không tự chủ được mà thấy đau đớn. Cô chán ghét anh thế sao? Cũng bởi vì anh mua đêm đầu tiên của cô? Chẳng lẽ, giao dịch đêm hôm đó, đả thương cô rất sâu? Bởi vì bi thương, cô không muốn nhìn thấy anh? Bởi vì không muốn nhìn thấy anh, cô mới có ý định rời khỏi Tiêu thị?
Ánh mắt Đường Long, đã dừng lại trên hai bóng dáng vừa bước vào cửa.