Một quán mới mở món ăn Quảng Đông, người đến người đi, ngựa xe tấp nập. Khách quan đông đảo, chính là một loại quảng cáo sống. Phần lớn mọi người sẽ nghĩ, nếu không ngon, tại sao có thể có nhiều khách như vậy?
"Đổng Vân Phi, chúng ta tới nhà hàng mới này ăn đi! Xem bọn họ có sở trường về thức ăn ngon nào mà lại hấp dẫn nhiều khách như vậy!" Tiêu Tử Phượng ngồi ở trong xe, nhìn thấy quán ăn kia đông đúc, lòng hiếu kỳ nổi lên, muốn ăn món ăn của nhà hàng này.
"Tốt." Đổng Vân Phi đỗ xe, sóng vai Tiêu Tử Phượng đi vào cửa nhà hàng. ánh mắt của Tiêu Tử Phượng, dừng lại vị trí gần cửa sổ.
Bàn kia, có khách ngồi, là một gia đình hạnh phúc. Bọn họ không phải là người khác, chính là Đường Long cùng Mật Đường, và hai đứa bé.
"Cha, thức ăn nhà này thật ngon! So với thức ăn bà ngoại làm còn ngon hơn!" công chúa Phượng vừa ăn cơm, vừa phát biểu bình luận của mình.
"Công chúa Phượng, nếu con thích thì ăn nhiều một chút." Mật Đường gắp thức ăn thả vào bát của công chúa Phượng cùng Thái tử Long.
"Công chúa Phượng, chỉ cần con thích món ăn ở đây, cha sẽ thường xuyên mang bọn con tới, có được hay không?" Đường Long vuốt vuốt tóc Công chúa Phượng, tràn đầy cưng chiều nói.
"A Long, đừng chiều con quá. Như vậy, con sẽ ỷ lại đấy!" Mật Đường liếc Đường Long một cái, trách anh quá cưng chiều hai đứa bé này.
"Bà xã nói rất đúng! Nhưng bảo anh không thương thái tử Long cùng Công chúa Phượng, anh không làm được." Đường Long gắp thức ăn cho Thái tử Long, vừa nói."Thái tử Long, ăn nhiều một chút!"
"Vâng." thái tử Long khéo léo đáp một tiếng, tiếp tục ăn cơm.
Nhìn một nhà hạnh phúc, bên trong lòng của Tiêu Tử Phượng không nhịn được dâng lên một hồi ghen tỵ. Bà xã? Thật thân thiết! Tại sao, anh ta hại mình thê thảm như vậy? Cả nhà bọn họ lại yên tâm thoải mái hưởng thụ vui vẻ?
Không công bằng, quá không công bằng!
Trong mắt vơi đầy nước mắt. Cô xoay người chạy ra khỏi nhà hàng này, đôi chân bước vừa nhanh vừa vội. Sau lưng, Đổng Vân Phi nhìn người một nhà Đường Long một chút, nhìn Tiêu Tử Phượng, vội vàng đuổi theo.
Trong quán rượu, Tiêu Tử Phượng uống một ly lại một ly. Bên cạnh cô, là Đổng Vân Phi với vẻ mặt ưu sầu bất đắc dĩ. Anh biết, lòng cô đau. Cô bị Đường Long vứt bỏ, nhìn thấy người đàn ông kia mang theo một nhà vui vẻ dùng cơm, hạnh phúc nói chuyện, trong lòng cô dĩ nhiên không cam.
"Tử Phượng, em đừng uống nữa! Uống nhiều dạ dày nhất định sẽ không chịu nổi." Đổng Vân Phi thật sự không cách nào nhìn Tiêu Tử Phượng tự hành hạ mình, nhanh chóng đoạt lấy chai rượu cùng ly rượu của Tiêu Tử Phượng.
"Đổng Vân Phi, đừng lo cho tôi. Tôi muốn uống say, anh mới có cơ hội lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn chứ!" trong đôi mắt của Tiêu Tử Phượng, tràn đầy căm hận.
Cô muốn uống rượu, cô muốn uống say. Anh là gì của cô? Cô phải để ý sao? Ha ha, Cô uống say rồi, anh mới có cơ hội chiếm tiện nghi của cô chứ!
"Tiêu Tử Phượng, em thật quá đáng." Đổng Vân Phi nhìn thấy ánh mắt căm hận của Tiêu Tử Phượng, nghe lời trong miệng cô, trong lòng không nhịn được dâng lên một tia lửa giận."Tiêu Tử Phượng, em nghe kỹ đây. Lần đầu tiên anh nói cho em biết, anh không phải hạng người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Vì yêu em nên anh mới như vậy."
"Ha ha, có gì khác nhau sao? Bất kể thế nào, anh đã cướp lấy trong trắng của tôi khi tôi say rượu. Đây không phải là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn ư? Chẳng lẽ là hành vi quân tử?" Cái gì mà yêu hay không yêu? "Bây giờ, không phải là tôi lại lần nữa cho anh bày tỏ tình yêu sao? Không chiếm rất phí, tại sao muốn ngăn cản tôi uống rượu?"
"Tiêu Tử Phượng, cô thật lợi hại!" mặt của Đổng Vân Phi một hồi tái nhợt. Nhân cách cùng tâm của anh, cũng bị thương tổn! Người phụ nữ anh yêu xem anh là người đàn ông khác mà trao thân, tim đã sớm rỉ máu. Mà cô ấy lại ngu xuẩn tự cho là đúng, dùng lời nói quá khích, làm thương tổn đến nhân cách cùng tôn nghiêm của anh. Nếu như anh không sợ cô say rượu lại gặp phải chuyện không may, anh thật muốn rời đi!
"Thế nào? Làm đau anh sao?" Tiêu Tử Phượng thấy được trong mắt Đổng Vân Phi đau thương, trong lòng có một tia vui vẻ.
Đổng Vân Phi cũng không nói gì, anh ôm lấy Tiêu Tử Phượng, rồi rời đi cái quầy rượu này! Mặc cho Tiêu Tử Phượng giãy giụa thế nào, anh vẫn không buông cô ra!
Anh nhét cô vào trong xe của mình, không nói một lời, khởi động xe. Xe lao nhanh trên đường cái, mang theo một hồi gió nhẹ.
"Đổng Vân Phi, anh là đồ lưu manh. Anh đưa tôi đi đâu? Có phải lại phát thú tính, muốn chiếm tiện nghi của tôi không hả?" Tiêu Tử Phượng đã bảy phần say. Cô chợt có một chút sợ: có phải cô đã khích anh quá đáng, nên người đàn ông này lộ ra bản mặt thật sự. Chẳng lẽ, anh muốn mang cô đến khách sạn thuê phòng?
"Đại Tiểu Thư, cô nhìn kỹ bảng chỉ đường một chút đi. Thấy rõ rồi thì mở miệng nói chuyện tiếp." Con bé này, chẳng lẽ say đến bét nhè rồi? Chẳng lẽ, ngay cả đường về nhà, cô cũng nhớ không được?
Phát thú tính? Con bé này cũng thái quá rồi. Cô nói anh như vậy? Coi anh là sắc lang?
Nếu anh muốn sàm sở cô, còn chờ đến khi cô uống say ư? Cho dù cô có thanh tỉnh, cũng không thể chạy ra khỏi lòng bàn tay của anh. Chẳng qua, anh khinh thường làm như vậy mà thôi!
Dù sao Tiêu Tử Phượng không phải say như chết. Cô nhìn kỹ bảng chỉ đường, phát hiện đây là đường về nhà. Lập tức, trong lòng buông lỏng không ít. Cô không chỉ có âm thầm suy tư: gã Đổng Vân Phi này, không như cô tưởng tượng! Chẳng những anh không thừa dịp cháy nhà mà hôi của, lại đưa cô về nhà.
Xe, ngừng lại trước biệt thự Tiêu gia.
"Đại Tiểu Thư, xuống xe đi!" Đổng Vân Phi mở cửa xe, để Tiêu Tử Phượng xuống xe. Tiêu Tử Phượng chỉ cảm thấy váng đầu hoa mắt, dưới chân mềm nhũn, liền té nhào vào trong ngực Đổng Vân Phi.
"Tử Phượng, em có thể đi không?" Anh đỡ cô, có chút xấu hổ. Buông ra, sợ cô ngã xuống. Ôm, sợ cô nói anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà phát thú tính!
"Đầu tôi choáng quá." Cô mân mê cái đầu đau nhức, vô lực nói.
Đổng Vân Phi ôm ngang lấy Tiêu Tử Phượng vào cổng chính Tiêu gia.