Làm sao cũng không nghĩ tới, Thang Khải Huân lại tới đây.
Lý Huyền chỉ huy thuộc hạ đưa vòng hoa vào, hình như trên khuôn mặt Thang Khải Huân còn mang theo phong trần mệt mỏi tiều tụy, ánh mắt của anh không nhìn về phía Hải Diêu, lại đi thẳng đến trước di ảnh, một mực cung kính cúc cúi người, đám người Lý Huyền cùng Lâm Sơn cũng kính cẩn đứng sau lưng anh làm lễ.
Ngón tay Hải Diêu nắm chặt lại, cô theo bản năng muốn né tránh ánh mắt của anh, Thang Khải Huân lại thẳng tắp đi về phía cô.
Trên khuôn mặt hơi đen của anh chợt lóe lên sự đau lòng, nhưng rất nhanh đã biến thành trầm ổn kiên nghị, bước đi của anh vững vàng nhưng lại lộ ra mấy phần khí thế uy nghiêm và đè ép, cuối cùng Hải Diêu không dám nhìn nữa, cô có chút cứng ngắc cúi thấp đầu, trong hốc mắt lại bất ngờ chua xót, lúc anh dừng lại trước mặt cô, có hai hàng nước mắt chậm rãi trượt xuống.
Thang Khải Huân nhìn qua hai hàng nước mắt như tơ trượt dài trên khuôn mặt cô, như có như không tan biến dưới chiếc cằm nhọn tinh xảo, trái tim luôn lạnh lẽo cứng rắn chợt ngưng đọng, anh theo bản năng vươn tay ra...
"Xin hỏi, ngài là ai?" Giọng nói khàn khàn của Hải Diêu chậm rãi vang lên, lại giống như là một lời cảnh tỉnh, Thang Khải Huân chợt thu tay lại, thân thể anh vững như Thái Sơn, rõ ràng Lý Huyền nhìn thấy, ngay vừa rồi, trong ánh mắt anh Huân tràn đầy thương yêu cùng ôn nhu.
Anh ta thở dài một hơi, trên đời khổ sở nhất tất nhiên là tình yêu.
"Đông tiểu thư, xin hãy bớt đau buồn." Thang Khải Huân trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng, trong đôi mắt cô hàm chưa nước mắt trong suốt, đôi mắt ửng đỏ, anh rất muốn nói thêm gì đó, hoặc là ôm lấy cô, thế nhưng thân thể giống như bị một người ấn nút khống chế, anh không thể động đậy nổi.
"Người chết không thể sống lại, cô cũng đừng quá đau lòng, chú ý giữ gìn sức khỏe." Thang Khải Huân nói xong, hình như quay người muốn đi, Hải Diêu vừa muốn thở phào, anh lại nhìn chằm chằm vào mặt cô, nặng nề lên tiếng: "Tôi là Thang Khải Huân."
Trong lòng Hải Diêu giống như dậy sóng, nếu không phải cô gắt gao nắm chặt tay khiến móng tay đâm vào lòng bàn tay, cảm giác đau nhói làm cô tỉnh táo thì cô đã gần như ngã ngồi xuống mất đất, ánh mắt của anh quá khiếp người, giống như có thể xuyên thấu qua đôi mắt cô rồi nhìn rõ đáy lòng cô, cô theo bản năng muốn né tránh, có thể cô biết cô không đủ sức.
Ánh mắt của cô biến thành kinh ngạc, đôi mắt cũng hơi trợn to, giống như là không dám tin: "Là anh, chúng ta đã không gặp rất nhiều năm rồi..."
Thang Khải Huân cảm giác được sự thất vọng tràn ngập trong đáy lòng, ngoài thất vọng ra còn có sự ảo nảo và chua xót nồng đậm.
Người đêm hôm đó không phải cô.
Anh biết mà, sao có thể là cô, cô không thích anh, sau khi chia tay đối với anh cũng né tránh mà không kịp, sao lại có thể xảy ra quan hệ thân mật với anh?
"Đã lâu không gặp, Hải Diêu..." Bên môi Thang Khải Huân có một nụ cười nhạt, ròng rã sáu năm, anh chỉ có thể gọi tên này trong mơ.
Anh vươn tay ra, ngón tay thon dài sạch sẽ khớp xương rõ ràng, móng tay được chỉnh sửa gọn gàng, đường vân trong lòng bàn tay hơi loạn, Hải Diêu đột nhiên thất thần, giống như hình ảnh nhiều năm trước đang hiện ra trước mắt, khi đó cô kiêu ngạo bướng bỉnh, khi đó anh thần thái phấn khởi, chỉ là, anh gặp gỡ cô, cam tâm thu hồi toàn bộ tài năng và sự sắc sảo.