Tâm Hải Diêu như chìm vào đáy vực, trong nháy mắt, tay chân cô lạnh buốt, há miệng muốn hỏi nhưng lại phát hiện cổ họng của mình không thể phát ra âm thanh nào, cô vừa vội lại vừa sợ, vành mắt đỏ lên.
“Đông tiểu thư…” bác sĩ Lý người làm kiểm tra cho cô nói.
Cả người Hải Diêu run lên, đầu ngón tay có chút run rẩy, đầu óc choáng váng, giọng nới cứng đờ: “Tôi, tôi đây….”
“Trái tim của đứa bé…….có thể không tốt……” Bác sĩ Lý nói chuyện rất uyển chuyển, nhưng trong nháy mắt, sắc mặt Hải Diêu trắng bệch, cả người choáng váng,dựa người vào vách tường lạnh băng, hàm răng run lên bần bật.
Vốn dĩ, cô không muốn đứa nhỏ này, vốn dĩ cô muốn lợi dụng đứa nhỏ này để trả thù, vốn dĩ cô cho rằng mình không có quá nhiều tình cảm với đứa nhỏ này, nguyên bản, đứa nhỏ này có cũng được mà không có cũng không sao, chỉ là một đứa bé râu ria, vậy mà đứa nhỏ có thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của cô.
“Bác sĩ, anh nói gì?” Hải Diêu có chút không dám tin: “Nó vẫn luôn rất khỏe, mỗi lần đến kiểm tra, các anh đều nói nó rất khỏe, rất khỏe!”
Nước mắt cô rơi xuống, cô đè tay lên ngực mình, nơi đó như có người dùng sức níu, rất khó chịu.
“Thật xin lỗi, Đông tiểu thư, trước đó đứa bé luôn rất khỏe, nhưng lần này chúng tôi mới phát hiện, trái tim của đứa bé có khả năng không quá khỏe mạnh.”
Bác sĩ Lý đỡ cô ngồi xuống, y tá bưng một cốc nước nóng cho cô.
Tay Hải Diêu cầm lấy cốc nước, nước nóng vào tay cô nhưng cả người cô vẫn run lên, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía bác sĩ: “Có phải…..nó sẽ chết không?”
Bác sĩ Lý lắc đầu: “Không có nghiêm trong như vậy, chỉ là…….chúng tôi muốn hỏi ý kiến của Đông tiểu thư, dù sao, cô cũng là mẹ đơn thân, mà sau khi đứa bé này được sinh ra cần phải làm phẫu thuật ngay, hơn nữa, căn bệnh này sẽ theo đứa bé cả đời, cho nên chúng tôi muốn hỏi qua ý kiến của cô, cô có muốn giữ lại đứa bé này không.”
Hải Diêu không nói gì.
Bác sĩ Lý nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của cô, trong nội tâm cũng có chút thổn thức, cẩn thân từng ly từng tý nói ra, “Dù sao đứa nhỏ mới được hơn tháng……Đông tiểu thư……cô còn trẻ…”
“Không!” Hải Diêu đứng dậy đột ngột, cô cắn chặt môi, tay nắm chặt thành quyền, cả người vô lực.
“Đông tiểu thư…..”
“Ông trời đều không muốn mệnh của nó vì cái gì tôi lại tước đoạt quyền được sống của nó?” Hải Diêu cúi đầu, bàn tay nhẹ nhàng vuốt vẻ bụng: “Tôi muốn đứa bé này, nó là con tôi, là người thân nhất của tôi……”
“Phẫu thuật tim không giống những phẫu thuật khác. Tình trạng của đứa bé có chút không lạc quan, Đông tiểu thư, cô hãy nên suy nghĩ thêm…”
Bác sĩ Lý là người thường xuyên gặp phải chuyện như vậy, trong thời gian mang thai, người mẹ phát hiện ra đứa nhỏ có thiếu hụt, tất cả đều không nỡ, lời thề son sắt nhất định phải sinh ra nhưng mà khi sinh ra, có người nhìn thấy đứa trẻ dị dạng, lau nước mắt ôm về nhà nuôi, nhưng có người lại len lét để đứa bé lại bệnh viện, không quan tâm.
Con người vốn là như vậy, quá tin tưởng vào năng lực chịu đựng của chính mình từ đó khiến mọi chuyện càng trở nên hỏng bét.