Thang máy dừng lại, cửa thang máy từ từ mở ra, suy nghĩ của Cố Diệc Thù bị kéo trở về, Hải Diêu đi ra khỏi thang máy, Thang Khải Huân cũng đi theo sau, cô ta bước ra, không biết vì sao, bỗng nhiên lỗ mãng đưa tay ra kéo tay Thang Khải Huân.
Anh giật mình muốn hất tay cô ta ra nhưng lại thấy ở cách đó không xa, Hải Diêu từng bước tường bước đi đến chỗ Lục Thế Quân, mà Lục Thế Quân tựa bên cạnh xe, ánh mắt anh ta nhìn cô ôn nhu mà ấm áp.
Tim của anh giống như chìm xuống đáy vực, bàn tay ấm áp của Cố Diệc Thù giống như có thể sưởi ấm trái tim anh, anh nhẹ nhàng nắm chặt tay cô ta, cũng giống như cầm lấy quyết tâm của mình.
Lục Thế Quân nhìn thấy cô đi ra, lập tức bước tới đón, lo lắng hỏi: “Thế nào? Em có chỗ nào không thoải mái sao?”
Hải Diêu lắc đầu: “Em khỏe.”
“Anh đưa em đi ăn cơm, anh biết một nhà hàng mới mở, ở đó có đồ ăn rất ngon.” Lục Thế Quân rất tự nhiên mà cầm tay cô, thân thể Hải Diêu cứng đờ, muốn tránh ra, nhưng sau khi giãy dụa, cô vẫn lựa chọn từ bỏ.
Không cần quay đầu lại cô cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của Thang Khải Huân, nó giống như một ngọn lửa muốn đốt cháy cô.
“Được.” cô gật đầu, tuy cô chỉ để lộ ra chút hứng thú nhưng cũng khiến Lục Thế Quân mừng rỡ.
Thang Khải Huân thấy hai người bọn họ lên xe, anh buông tay Cố Diệc Thù ra, nhỏ giọng nói: “Tôi đi lấy xe.”
Cố Diệc Thù thấy anh xoay người, bỗng nhiên bước đến ôm anh, thân thể cô ta dán vào tấm lưng rộng lớn của anh, đây là giây phút mà cô ta đã mơ ước, lúc đầu, cô ta muốn đợi đến khi anh đồng ý kết hôn với cô ta.
“Khải Huân, chúng ta kết hôn đi.” Mặt Cố Diệc Thù dựa vào lưng anh, nhẹ nhàng cọ: “Em đã tuổi rồi, không thể trì hoãn được nữa, mà anh cũng đến tuổi nên lập gia đình, Khải Huân, chúng ta kết hôn có được không?”
Sống lưng Thang Khải Huân thẳng tắp, nhếch môi không nói lời nào, trong lòng anh đang có cơn sóng không ngừng quấy phá, mà người gây ra lại bỏ trốn mất dạng, chọc họa xong liền biến mất, hại anh thê thảm như này.
“Ba ba vẫn coi anh như là con trai, ông rất thưởng thức anh, mà em….” Cố Diệc Thù cũng bỏ đi sự rụt rè, vội vàng nói: “Em yêu anh, từ giây phút ở London, em gặp anh, em đã yêu anh, nhiều năm như vậy, mỗi ngày em càng yêu anh hơn, yêu cho tới ngày hôm nay, em đã không có biện pháp để quay đầu, Khải Huân, nếu như anh không cưới em, em cũng không muốn sống nữ!”
Đây là lần đầu tiên cô ta không thèm nói đén đạo lý, uy hiếp dụ dỗ, khiến người ta vừa yêu vừa đau, Thang Khải Huân cúi đầu, bàn tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô ta, “Cho tôi một ngày để suy nghĩ.”
Cho dù không có được lời hứa chắc chắn nhưng Cố Diệc Thù cũng rất vui vẻ, cô ta chuyển đến trước mặt anh, ánh mắt dịu dàng nhìn anh: “Anh nguyện ý cân nhắc, nói vậy em có hy vọng, anh không ghết em, anh cũng có chút thích em đúng không? Khải Huân, trong lòng em thật vui vẻ, đây là ngày mà em cảm thấy vui nhất.”
Cố Diệc Thù đưa tay lên ôm cổ anh, kiễng chân lên, Thang Khải Huân còn chưa kịp đẩy cô ta ra, cô ta đã chủ động hôn lên môi anh, đôi mắt chớp chớp: “Trời ơi, đêm nay nhất định em sẽ mất ngủ.”