Ngón tay của cô ta sắp chọc vào mũi cô, cô nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Nhã Như trở nên vặn vẹo và tràn ngập sự chán ghét.
Khả năng phòng ngự của Hải Diêu gần như lung lay sắp đổ, cô không hề phản kích, cũng không giải thích, lời Nhã Như nói đều là sự thật, đúng là cô đã yêu bạn trai của bạn thân mình.
"Cậu không thể nói gì nữa đúng không?" Trình Nhã Như cầm lấy cái túi rồi vòng qua cái bàn đi đến trước mặt cô, cô ta nhìn sâu vào mắt cô: "Chỉ bằng điểm này, cả đời Đông Hải Diêu cậu đã thua tôi hoàn toàn!"
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói câu này, giống như người đứng trước mặt không phải là bạn thân mấy chục năm, mà là kẻ thù mà mình rất căm hận.
Hải Diêu nhìn cô ta tức giận rời đi, bỗng nhiên muốn cười, cô kinh ngạc ngồi xuống ghế, cái cốc trước mặt vẫn duy trì tư thế bị lật úp, cà phê đọng trên khăn trải bàn, cô run rẩy vươn tay ra, bỗng nhiên nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay vô danh, trong hôn lễ một năm trước, Lục Thế Quân dịu dàng đeo lên cho cô, sau đó hôn lên trán cô đọc lời thề trước mặt cha xứ, anh sẽ nắm lấy tay cô cả đời này.
Lời thề là thứ đồ vật không thể dựa vào nhất trên cái thế giới này, nhẫn kim cương cũng không có cách bảo vệ một cuộc hôn nhân, chỉ là mọi người thường thường cố chấp muốn dùng những cái này để tìm sự an tâm.
Cô cũng không thể ngoại lệ.
Chỉ là, Trình Nhã Như làm sao biết? Cô yêu Lục Thế Quân không hề muộn hơn cô ta, chỉ là luôn ngượng ngùng nên cô không dám mở miệng mà thôi.
Khi đó Trình Nhã Như quang minh chính đại theo đuổi Lục Thế Quân, vì tránh bị nghi ngờ mà cô tiếp nhận sự theo đuổi của Thang Khải Huân, thế nhưng mỗi một ngày lại chỉ là miễn cưỡng vui cười.
Lại nói, cả đời này cô chỉ một lần làm việc trái với lương tâm, cũng là có lỗi với người đàn ông mà cô yêu.
Buổi tối đầu tiên Hải Diêu không về nhà sớm, cô hẹn Thịnh Hạ và Yên Yên đến quán bar, hình như ba cô gái đều có chuyện đau lòng không thể nói ra, uống hết chén này đến chén khác, rất nhanh đã đến nửa đêm.
Trong phòng bao bật đi bật lại một ca khúc, Hải Diêu uống say không còn biết gì cầm lấy Microphone, khóc lóc hát theo người đàn ông trên TV: "Còn nhớ rõ giấc mơ thuở thiếu thời, giống đóa hoa vĩnh viễn không tàn lụi, cùng tôi đi qua mưa sa bão táp, nhìn việc đời đổi thay, nhìn bể dâu biến hóa, những người kia vì yêu mà trả giá, vĩnh viễn cũng khó quên..."
Nước mắt của cô chảy xuống, rốt cuộc hát không được nữa, chỉ có giọng nói tang thương của Lý Tông Thịnh quanh quẩn không ngừng, Thịnh Hạ không biết đã ôm cô từ lúc nào, say khướt mơ mơ màng màng thì thầm với cô: "Đại Diêu, Đại Diêu, nếu có một ngày cậu phát hiện Hạ Hạ là một cô gái hư hỏng, cậu còn đối tốt với cô ấy không?"
Hải Diêu không trả lời, cô chỉ ôm chặt lấy Thịnh Hạ dùng sức gật đầu.
Thịnh Hạ cười một cách tự nhiên, túm lấy cô lắc lắc: "Tớ biết Đại Diêu là tốt nhất, đã nói cả đời này là chị em tốt, người nào cũng không được đổi ý! Để Trình Nhã Như chó chết kia lăn thật xa đi!"
"Chúng ta đừng nhắc tới cô ta!" Hải Diêu tiêu sái khoát tay chặn lại, lung lay đứng dậy lấy bình rượu tới: "Hạ Hạ, uống đi, đêm nay không say không về!"
Tiếng va chạm thanh thúy vang lên, Yên Yên không khỏi lắc đầu cười khổ: "Lát nữa hai cậu định về kiểu gì? Cẩn thận bị tài xế vô lương tiền dâm hậu sát đấy!"
Vừa dứt lời, điện thoại của Hải Diêu liền vang lên, cô cầm lấy vứt qua một bên, nhìn cũng không nhìn một cái.