Sáng hôm sau vợ chồng tôi chở Thỏ đi học, sau đó gửi bé Ong rồi bắt đầu cuộc hành trình tìm nhà, đi không biết bao nhiêu con đường, hỏi bao nhiêu nhà mà vẫn chẳng có chỗ nào cho thuê. Đến khoảng h thì tôi nhờ chồng tôi chở vòng lên trên thị trấn để mua hộp sữa cho Ong. Anh thấy tiện đường thì bàn với tôi thì rẽ qua mấy cửa hàng mua cho hai con bộ quần áo mới. Lâu rồi chúng nó chả được mua gì cả, tôi cũng vui vẻ gật đầu.
Khi vợ chồng tôi vừa tới cửa hàng quần áo khá lớn ở thị trấn thì cũng là lúc chiếc xe ô tô màu đen phía trước dời đi. Với tôi thì chiếc xe nào cũng na ná giống nhau chẳng phân biệt được xe nào của hãng nào. Nhưng chồng tôi thì khác, anh chỉ nhìn thoáng qua là nhận ra đây là chiếc xe hay đón Hoài. Bởi mấy lần anh đi làm về gặp Hoài bước ra từ đấy, không nói không rằng ngay lập tức anh rồ ga bám theo chiếc xe.
Tôi cứ nhìn theo chiếc xe mà trong lòng cũng dấy lên nỗi bất an khó tả, đi vòng chiếc xe dừng lại ở nhà nghỉ sang trọng nhưng khá kín đáo. Chiếc xe đó đi thẳng vào trong hầm gửi xe nên tôi cũng không dám chắc có Hoài ở đó hay không.
Chờ lát không thấy chồng tôi phản ứng gì tôi hỏi:
- Anh, sao lại đi đến đây, mà sao lại đi theo chiếc xe kia làm gì.
- Kia chính là chiếc xe mà mấy lần anh bắt chở Hoài về, khi đó anh đã rất nghi ngờ rồi, nay lại gặp ở đây nên anh nhất định sẽ làm rõ mọi chuyện. Thằng út đã nuôi con người ta rồi, nhất định không thể sống với vợ của người ta nữa.
- Đúng là chiếc xe hay đón Hoài mầu đen, hình như cũng giống chiếc này, nhưng mà có dám chắc là Hoài ở đó đâu.
Chồng tôi quả quyết:
- Ban nãy từ xa anh đã nhìn thấy bóng cô ta lên xe, chỉ tiếc là không nhìn được kẻ bên trong xe, ngồi bên cạnh cô ta là ai. Bây giờ em ngồi im, chúng ta vào kia giải bộ thuê một phòng sau đó chờ bắt quả tang xem cô ta đi với ai.
- Làm thế có ổn không anh, hay mình cứ đứng đây đợi thôi.
- Không được, đứng mãi đây ắt sẽ bị nghi ngờ, ngày hôm nay anh nhất định không bỏ qua cho cô ta được. Anh vốn đã vì cu Bom mà cho cô ta cơ hội làm lại, vậy mà cô ta không biết điều năm lần bảy lượt làm khó em và làm hại cả Thỏ nữa. Nếu hôm nay anh không vạch trần được bộ mặt của cô ta thì anh có lỗi với cả nhà lắm.
Nói là làm, anh từ từ tiến vào trong nhà nghỉ, rồi thuê phòng, anh còn không quên yêu cầu nhân viên lấy cho phòng dưới tần và ngay sát cầu thang. Tôi vẫn chưa hình dung ra anh sẽ làm gì để theo dõi Hoài, bởi đâu biết Hoài thuê phòng nào đâu mà bắt quả tang. Biết đâu lúc chúng tôi vào phòng Hoài lại ra ngoài thì sao? Thế chẳng phải công cốc à, nhưng ở đây không tiện hỏi nên tôi chỉ lặng lặng đi theo anh. Lên phòng anh bảo tôi vào đó nằm nghỉ còn anh kéo gế ra cửa ngồi nhìn chăm chú ra hướng cầu thang.
Nhà nghỉ này tổng cộng có tầng, tầng ở phía ngoài thì có bàn lễ tân, phía trong là nơi để xe, từ tầng lên đến tầng là các phòng để cho thuê. Lối lên là chiếc cầu thang duy nhất ở giữa nhà này, vậy nếu Hoài về chắc chắn sẽ phải đi qua đây.
Hôm nay tôi mới phát hiện ra mình có ông chồng không chỉ tình cảm mà còn thông minh nữa. Chuyện lớn như thế mà chỉ lát thôi anh đã nghĩ ra cách giải quyết, bảo sao lần nào tôi cũng được anh giải nguy.
Thế là tôi cũng kéo ghế ra ngồi cạnh chồng quan sát, chỉ khác là anh thì chăm chú nhìn ra phía cầu thang, còn tôi lại nhàn nhã ngắm căn phòng đẹp mắt này. Phía bên ngoài có dàn hoa giấy màu hồng phớt leo theo mép lan can. Vừa để trang trí vừa có tác dụng làm râm mát. Trong phòng thì có chiếc giường đôi, chiếc tủ gỗ nhỏ đựng đồ, bên cạnh là bàn uồng nước và chiếc tủ lạnh mini. Vật dụng không có nhiều nhưng cách bài trí và gam màu của nó lại tạo cho ta cảm giác căn phòng vô cùng sang trọng.
Ngắm mọi thứ chán tôi lại ra phia ngoài vuốt ve dàn hoa giấy, buồn buồn lại vào trong phòng ngồi cạnh anh. Cứ đứng lên ngồi xuống như thế cho đến khi đồng hồ điểm gần h thì thấy chồng tôi đứng dậy nép sát vào cạnh cửa, tôi cũng vội vàng chạy tới đứng cạnh anh. Phía ngoài vọng đến tiếng dép cao và cả tiếng cười nói của nam nữ.
Tiếng người phụ nữ kia chắc chắn là của Hoài, cô ta nói:
- Anh, anh tính sao thì tính, em là em không chờ được nữa đâu đấy, không là em làm bung bét mọi thứ ra đấy.
- Ngoan nào từ từ anh sắp xếp, em cũng biết tính mụ vợ anh còn gì, hiện tại anh vẫn cần phải dựa vào thế lực nhà mụ ta. Nếu để mọi chuyện vỡ lở không chỉ anh ra đi tay trắng, mà em, nhất định mụa ta cũng không để yên đâu. Ngoan nghe lời anh, anh hứa sẽ sớm đón mẹ con em về mà. Em đừng có mà sơ hở như lần trước, lần đó may mà em lấy chồng nếu không, không biết mọi chuyện sẽ ra sao.
- Sớm là khi nào, em chờ đợi mấy năm nay rồi, em sắp hết kiên nhẫn rồi. Giờ em cũng chẳng sợ mụ ta nữa đâu, nếu không tại mụ ta thì cuộc sống của em đâu có khốn nạn như thế này.
Không cần chờ đợi xem người đàn ông kia trả lời, ngay lập tức chồng tôi cuộn chặt nắm đấm lao ra hành lang. Tôi thoáng giật mình vì nghĩ anh sẽ ra đó đánh nhau nên vội vàng chạy theo. Trái ngược với lo sợ của tôi, anh chỉ đứng đó dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn người họ.
Hoài nhìn thấy vợ chồng tôi ban đầu thì gương mặt có chút sợ hãi, sau đó là ngạc nhiên cuối cũng thì kéo tay ông ta đi thật nhanh. Cô ta vờ như không quen biết vợ chồng tôi, đáng tiếc chưa kịp bước qua đã bị chồng tôi giữ tay lại gằn giọng nói:
- Hoá ra cô không chỉ bắt thằng em tôi đổ vỏ, mà còn cắm lên đầu nó cặp sừng dài tướng nữa. Cô có gì muốn giải thích hay không, còn ông, ông có biết cô ta đã có chồng hay không.
Hôm nay Hoài rất xinh, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc màu vàng óng được Hoải cột đuôi ngựa phía sau ót có đôi chút rối, cùng với đó là chiếc đầm cúp ngực bó sát màu đỏ càng tôn lên từng đường cong hoàn mĩ của Hoài.
Người đàn ông đi cũng Hoài mặc bộ vest màu xám, mái tóc đã điểm vài sợ bạc, gương mặt thâm trầm rất khó đoán, nếu không nhầm thì ông ta cũng phải trên dưới tuổi rồi.
Vì lý do gì mà cô gái xinh đẹp như Hoài lại đi cặp với ông già như thế. Tiền thì tôi nghĩ không phải rồi, vì gia đình Hoài đâu có thiếu tiền, không lẽ vì tình cảm, vì Hoài yêu ông ta?
Có vẻ như ông ta khá điềm tĩnh, không vội vàng, không tỏ bất kì thái độ nào, chỉ đứng lặng yên cho Hoài tự mình giải quyết.
Hoài thấy chồng tôi giữ tay lại thì khó chịu nói:
- Anh bỏ tay tôi ra, các người cũng rảnh quá, rảnh đến mức đi theo dõi tôi cơ à.
- Cô muốn nghĩ sao cũng được, nhưng hãy trả lời câu hỏi của tôi trước, ông ta là bố của bom, ông ta có biết sự tồn tại của thằng bé hay không, ông ta có biết cô đã có chồng hay chưa?
Dường như bị bắt quả tang tại trận thế này không làm Hoài lo lắng nhiều, bới tôi thấy Hoài vẫn lớn giọng thách thức:
- Tôi chẳng việc gì mà phải trả lời anh cả, anh nghĩ anh là ai mà tôi phải trả lời, tránh ra cho tôi đi.
- Được, vậy cô về nhà đi, chúng ta sẽ họp gia đình và giải quyết rõ ràng.
- Anh dám.
- Tôi còn dám làm nhiều hơn thế nữa cơ, cô có muốn xem không?
Hoài thoảng thốt đứng suy nghĩ giây lát rồi đáp:
- Thế thì tốt quá, dù sao tôi cũng chưa biết nói với mọi người thế nào cả, nhờ anh nói hộ vậy. Rất cảm ơn vợ chồng anh vì sự bao đồng rảnh dỗi này!
Rồi cô ta quay sang người đàn ông kia khoác tay và nói:
- Mình về thôi anh.
Nãy giờ tôi vẫn đứng phía sau quan sát thái độ của người đàn ông đó, có lẽ ông ta là người từng trải, nên dù có nhìn thế nào cũng không thể thấy biểu cảm gì trên gương mặt. Cũng như Hoài, ông ta thản nhiên lướt qua vợ chồng tôi để đi về, tôi cứ thắc mắc vì sao chồng tôi lại để hai người đó đi dễ dàng như thế thì anh giải thích:
- Mọi việc mình cũng đã thấy rồi, chắc chắn lần này anh sẽ không bỏ qua như lần trước đâu. Có điều dù sao ở đây cũng là chốn đông người làm lớn chuyện thì cũng chả hay ho gì cả, đợi cô ta về nhà rồi mọi người cùng giải quyết. Hơn nữa xét cho cùng thì mình cũng chỉ là người ngoài cuộc, tốt nhất vẫn nên để thằng Hùng quyết định. Bởi anh chưa biết được cô ta ngoại tình bao lâu rồi, và thằng út có biết hay không, nên cũng chưa có hướng cụ thể.
Nghe anh phân tích tôi cũng thấy hợp lý, vậy là chúng tôi xuống dưới trả phòng sau đó đi đón Ong và về nhà. Về tới nhà đã thấy Hoài đang bế cu Bom ở ngoài hiên, bộ đầm cup ngực sexsy đã được Hoài thay bằng bộ đồ ở nhà màu hồng phớt. Tôi cảm nhận được hình như cô ta đang ngóng điều gì đó, vẻ mặt cô ta hiện rõ sự lo lắng bất an.
Về tới nhà thì cũng đã quá trưa, ngay lập tức chồng tôi gọi điện thoại cho bố chồng và chú út về nhà. Tiếp đến là gọi cho chị Hương và không quên dặn chị đi một mình đừng cho anh rể biết. Xong xuôi mọi thứ anh giục tôi đi ăn, mẹ chồng tôi thấy là thì cất tiếng hỏi:
- Có chuyện gì mà mày gọi cho hết mọi người về vậy con?
- Có chuyện quan trọng lắm, chờ cả nhà đông đủ con sẽ trình bày. Mà con nghĩ mẹ nên uống thuốc điều hoà huyết áp trước đi cho con yên tâm.
- Chuyện gì thì mày nói luôn đi, úp úp mở mở sốt ruột.
Anh không đáp lại, mà quay mặt nói vọng ra hiên nhà, nơi Hoài đang đứng nhìn vào rằng:
- Thím Hoài ăn gì chưa, nếu chưa thì cùng ăn với chị Nhân đi, rồi nhờ mẹ giữ cu bom cho, ăn mới có sức mà giải quyết mọi việc thím ạ.
Hoài không đáp lại, chỉ đi thẳng vào phòng đóng cửa lại, tôi cũng chẳng còn tâm trí nào mà ăn với uồng. Vì thế bế Ong vào phòng dỗ cho con bé ngủ xong cũng là lúc nghe thấy tiếng xe máy của mọi người ngoài cổng. Kiểm tra kĩ lại màn mùng một lượt sau đó tôi ra ngoài, chồng tôi thấy tôi thì giục:
- Em gọi thím Hoài ra đây giúp anh nhé.
Tôi hơi lưỡng lự nhưng vẫn tiến về phía cứ phòng Hoài gõ cửa và gọi:
- Hoài ơi, ra ngoài họp gia đình nhé.
- Tôi đang bận cho cu Bom ngủ không ra được đâu.
Tôi còn chưa biết nói gì thì phía sau chồng tôi đã lên tiếng:
- Thím cứ để đấy mẹ sẽ trông cu bom cho, có trốn tránh cũng không được đâu, vì tôi nhất định sẽ phải làm sáng tỏ mọi chuyện.
Câu nói của anh lạnh lùng tới mức bản thân tôi cũng thấy rung mình, không có tiếng Hoài đáp lại, chờ lát thì Hoài cũng mở cửa bước ra, không quên tặng cho tôi cái lườm cháy má.
Nhưng tôi không bận tâm lắm bởi tôi vừa tò mò về người đàn ông kia, vừa thấy lo cho cu Bom. Mọi việc vỡ lở liệu thằng bé sẽ ra sao, người đàn ông kia hình như cũng biết đến sự tồn tại của cu Bom. Nhưng ông ta lại sẵn sàng đẩy cho người khác nuôi, hơn nữa tôi còn nghe thấy ông ta nhắc đến vợ. Vậy nếu mọi người không chấp nhận nổi sự thật thì cu Bom sẽ đi đâu về đâu?
Tôi thẫn thờ ngồi xuồng ghế, bên cạnh chồng tôi cũng đang đều đều nói:
- Bố, hôm nay con gọi mọi người đột xuất về là có chuyện muốn thưa với mọi người. Nhưng trước tiên con vẫn muốn cho thím Hoài cơ hội, nên con sẽ nhường cho Hoài nói trước.
Bố chồng tôi không hiểu chuyện, lại cứ nghĩ chồng tôi muốn phanh phui việc cu Bom không phải con đẻ của chú út thì cau mày nói:
- Hưng, chẳng phải bố đã nói chuyện này nên để thằng Hùng tự giải quyết hay sao?
Chú út thấy thế cũng nói luôn:
- Chuyện đấy vợ chồng em đã thống nhất với nhau rồi, anh còn lôi ra làm gì?
Chị Hương thì ngờ vực hỏi:
- Rốt cuộc là có chuyện gì mà tất cả đàn ông trong nhà đã biết còn con thì chưa biết thế?
Tôi và chồng vẫn hướng ánh mắt về phía Hoài, đáng tiếc cô ấy chọn cách im lặng nên bắt buộc chồng tôi phải nói tiếp:
- Con không nhắc đến chuyện của cu Bom, mà con muốn nói đến việc của thím Hoài. Được nếu thím không đủ can đảm thừa nhận thì tôi sẽ nói vậy, trước tiên anh muốn hỏi mày, mày quen Hoài trong hoàn cảnh nào, khi ấy cô ta có người yêu hay mối quan hệ gì mập mời hay không?
- Anh nói gì nói luôn ra đi, vòng vo, em quen Hoài thế nào mọi người biết cả còn gì, đương nhiên là cô ấy không có người yêu thì mới lấy em chứ, anh hỏi lạ thật.
- Được vậy mày trả lời cho anh nghe bố của Bom là ai mày biết không?
Chú út thấy thế thì ấp úng nói:
- Cái này, cái này thì em chưa tìm hiểu, sao anh …
Mẹ chồng tôi thấy thế thì vội vàng ngắt lời hỏi:
- Bố của cu bom, con nói thế có nghĩa là.. nghĩa là những gì mẹ nghi ngờ là đúng? Con biết điều đấy từ bao giờ, tại sao đến bây giờ mới nói ra?
Chị Hương thấy mẹ chồng tôi vừa nói vừa thở thì vuốt ngực bà bảo:
- Mẹ cứ ngồi im nghe cho rõ mọi chuyện đã, đã có bệnh huyết áp mà lại không biết kiềm chế cảm xúc.
Bỏ qua lời nói của mọi người chồng tôi tiếp tục:
- Thật ra chuyện của cu bom con biết từ khi thằng bé phẫu thuật rồi, con chỉ thắc mắc vì sao thằng út lại chọn cách im lặng?
- Em em…
Hoài nhìn cái điệu bộ ấp úng của chồng thì nhếch mép cười khẩy đáp:
- Vì sao à, đơn giản thế mà anh cũng phải hỏi sao, vì tôi đồng ý xoá nợ cho anh ta, còn thay anh ta trả nốt số nợ nơi thằng Tam nữa nên anh ta bị tiền bịt miệng chứ sao.
Tôi biết chú út hám tiền, biết chú ấy là người máu lạnh, nhưng không nghĩ chú ấy lại bán rẻ lương tâm, sĩ diện của thằng chồng như thế. Vì tiền chú sẵn sàng vui vẻ đổ vỏ cho người ta, cũng đúng thôi, chú ấy lấy Hoài là vì tiền, với cu bom cũng chẳng yêu thương gì Làm sao mà bỏ qua lợi ích của bản thân chỉ để vạch trần mọi thứ, nếu chú ấy làm lớn chuyện thì cái cây hái tiền mang tên Hoài của chú ấy chẳng phải cũng mất luôn hay sao.
Thế mà nghe chồng kể tôi còn ngỡ ít ra chú ấy vẫn còn sót lại chút sĩ diện cuối cùng, còn thấy mừng vì chú ấy cuối cùng cũng tự biết nhìn nhận và xử lý mọi việc. Hoá ra mục đích cuối cùng cũng chỉ vì chữ tiền mà thôi.