Hôm nay đơn vị không bận, Mộc Nam về nhà sớm.
Hân Hân thấy Mộc Nam về sớm thì quá vui vẻ rồi. Bữa sáng cô ăn chẳng ngon chẳng bổ, nhìn là biết bữa trưa mẹ chồng định nấu mỳ, lập tức thấy buồn nôn rồi. Vừa nhìn thấy Mộc Nam như gặp được cứu tinh, cô vội vàng nháy mắt để anh vào phòng mình, bám vai anh làm nũng: “ông xã, em muốn ăn cá nướng.”
Mộc Nam nhẹ nhàng vuốt sợi tóc cho Hân Hân, trìu mến nói: “được, anh đi mua cho em.”
Hân Hân ngọt ngào đáp lại: “ông xã tốt quá!” còn chu môi hôn lên mặt Mộc Nam một cái.
Từ khi sinh con đến nay, nằm viện, thuê hộ sinh, bản thân Hân Hân thì tự mình chăm con vào buổi tối, mấy tháng rồi, ban đêm hai người vẫn ở riêng phòng. Bình thường, Mộc Nam bận việc, Hân Hân trông con mệt, hơn nữa thêm hai người già, dù sao cũng không tiện lắm, đừng nói là cùng phòng, ngay cả thân thiết hai vợ chồng son cũng cực ít. Đã lâu rồi Mộc Nam không tiếp xúc da thịt với Hân Hân rồi. Lần này Hân Hân chủ động hôn, Mộc Nam đâu còn chịu được, một tay ôm eo vợ, môi thì dấn đến.
Hai người đang quấn quýt thì bỗng nghe thấy cửa vang lên tiếng “kẽo kẹt”, vội vàng tách ra, còn chưa kịp sửa sang lại quần áo thì mẹ chồng đã bước vào. Hân Hân hơi đỏ mặt, vội vàng quay sang nhìn con. Mẹ chồng dường như không phát hiện gì, vội vàng hỏi Mộc Nam trưa muốn ăn món gì. Mộc Nam sợ Hân Hân xấu hổ nên dẫn mẹ ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Mẹ đừng vội, con ra ngoài một lát đã rồi về ngay. Chờ con về rồi nói.”
Mẹ khó hiểu: “đã về rồi còn đi ra ngoài làm gì?”
Mộc Nam nói: “Hân Hân muốn ăn cá nướng, con đi mua cho cô ấy một ít.”
Mẹ chồng không bằng lòng lắm rồi: “Bên ngoài bán đắt lắm, mẹ làm cho là được.”
Mộc Nam vui vẻ: “Mẹ, mẹ biết làm cá à?” Quê Mộc Nam ở nội địa thuần túy, ít ao cá, ít cá, mọi người trước giờ không có thói quen ăn cá. Thói quen ăn cá mới nổi mấy năm gần đây, hơn nữa rất ít người ăn. Khi bị thiên tai ba năm trước, mọi người sắp chết đói, cũng không ai nhớ tới đi đánh cá nhỏ trong ao lên ăn. Mẹ chồng tới đây rồi nghe Hân Hân bảo sao làm thế, mới dán cá hố vài lần theo cách rán gà.
Nhưng đã làm cơm cả đời lại bị con trai hỏi có làm được không, mẹ chồng rất khó chịu. Bà bĩu môi không cho là đúng: “có mỗi rán với hầm, còn sao được nữa.”
Mộc Nam cười càng tươi hơn: “Mẹ con ơi, mẹ chỉ nói mồm thôi. Lần trước…” Anh đang định nói: lần trước mẹ chồng nghe con trai, con dâu nói mì xào quán bên ngoài bán ăn ngon thì xung phong nhận việc muốn làm, kết quả, làm ra một nồi mỳ cháy, Hân Hân và Mộc Nam đều không ăn, còn nhất định muốn bỏ đi. Mẹ chồng tiếc, sống chết ngăn lại, bản thân và ông già ăn hai bữa mới quét sạch.
Nhưng Mộc Nam chưa dứt lời thì thấy sắc mặt mẹ chồng thay đổi, anh nhanh chóng ngậm miệng, cười hì hì đi ra ngoài. Để lại mẹ chồng một mình hờn dỗi.
Chỉ chốc lát sau, cá nướng đã mua về. Mộc Nam chưa kịp thay giầy thì đã cầm vào nhà cho Hân Hân. Hân Hân thèm quá, ăn đến mức đầu lưỡi sắp liếm lên mũi rồi. Mộc Nam chọc chọc mũi cô, cười: “thật là con mèo nhỏ tham ăn!” Hân Hân căn bản không thèm để ý đến anh, mãi đến khi nuốt miếng cá cuối cùng vào bụng, mới cảm thấy thỏa mãn mà lau miệng, vỗ bụng nói: “ăn no quá rồi, ngon thật đấy!”
Mộc Nam nói: “nếu thích ăn thế thì tối lại mua cho em.”
Hân Hân vui vẻ nói: “tốt quá, nhưng mà, hay để mai mua đi, bữa nào cũng ăn ngoài, mẹ sẽ mất vui. Cứ như là chê cơm bà làm không ăn được ý.”
“Em ấy à.” Mộc Nam lắc đầu bất đắc dĩ: “cứ thích suy nghĩ nhiều. Mẹ anh có nhiều chuyện thế đâu.”
“Vâng không có.” Hân Hân ăn thỏa thích, nên vui vẻ, tính tình cũng hiền hòa hơn, cô lại dặn Mộc Nam ngày mai mua hai suất.
“Không phải đâu.” Mộc Nam nghe xong rất giật mình. “Sức ăn của em tăng lên từ lúc nào thế, anh còn chả ăn hết một suất đấy.”
Hân Hân xua tay: “không phải, hôm nay em thèm ăn quá, nên chả nghĩ gì đã ăn sạch rồi, chẳng để bố mẹ nếm thử gì cả, ngày mai anh mua nhiều hơn, để mọi người cùng ăn.”
Mộc Nam lắc đầu nói: “không cần, bố mẹ anh không thích ăn cá.”
Hân Hân nói: “cho nên mới bảo anh mua hai suất, nếu họ thích ăn thì đã mua bốn suất rồi. Hơn nữa anh cũng muốn ăn còn gì.”
Mộc Nam thấy Hân Hân tỏ vẻ nghiêm túc, không khỏi nói: “Em cũng lắm chuyện thật.” Hân Hân giơ tay muốn đánh anh, anh lại thoáng cái nhảy xuống, chạy ra ngoài cửa. Trước khi đi còn không quên xách xương thừa mà Hân Hân ăn xong mang ra ngoài.
Hân Hân nhìn bóng lưng Mộc Nam, tia ngọt ngào chậm rãi lan tỏa trong lòng. Từ đáy lòng, Mộc Nam thật sự là ông chồng tốt. Đối với Hân Hân, tuy không thể tính là ngoan ngoãn phục tùng, nhưng lúc nào cũng đặt trong trái tim. Chỉ nói chuyện ăn cơm này đi, may mà Mộc Nam thường mua thêm thức ăn cải thiện bữa cho Hân Hân như thế này, nếu không, Hân Hân thật không biết sống thế nào.
Cũng chẳng phải Hân Hân muốn bữa nào cũng ăn sơn hào hải vị, chỉ mấy món gia đình là tốt rồi, nhưng mấy món mà Hân Hân quen ăn luôn bị cải tiến trong tay mẹ chồng, thậm chí trở thành phát minh mang tính sáng tạo. Trọng điểm là mẹ chồng không chỉ cải tiến thất bại, mà ngay cả món ăn mới phát minh ra cũng rất lạ, Hân Hân thật sự không biết sao mà bà nghĩ ra được. Cái gì mà khoai tây xào tôm khô, ớt xanh xào hành tây, mộc nhĩ xào miến, giá đỗ xào trứng gà… Hơn nữa gia vị nêm vào cũng rất độc đáo, thường thường dùng đến toàn bộ hành, gừng, tỏi, hạt tiêu, hồi hương. Hoặc là cứ thấy gì là cho nấy, hoàn toàn không để ý có hợp với món ăn hay không. Điều khiến Hân Hân không thể chấp nhận là, bà xào lẫn đồ thừa với thức ăn mới. Ví dụ như, cà chua xào trứng và khoai tây còn thừa tối qua, sáng sớm nay xào ngó sen thì bà sẽ trộn cả vào xào lẫn rồi bưng lên bàn ăn.
Mộc Nam cũng không thích cách làm này của mẹ cho lắm, vì thế đã tranh chấp với bà mấy lần. Cuối cùng bà rốt cuộc nhượng bộ, đồ thừa là đồ thừa, không được trộn lẫn với thức ăn mới. Nhưng mà mẹ chồng cố chấp cũng có chiến thuật ứng đối riêng, bà dứt khoát giảm từ một bữa hai món ăn thành một món, như thế khi đun lại sẽ không cần làm hai lần, một lần là đủ, món ăn mới cũng xào một lần là được, bớt bao nhiêu việc.
Thật ra thì mẹ chồng cũng không cố tình muốn trộn thức ăn lẫn nhau, nhưng ở quê bao nhiêu năm đã quen chỉ làm một món, hơn nữa mình trồng cái gì thì ăn cái nấy, thực phẩm chỉ có một, rất ít có hai loại rau lẫn lộn, cho nên đồ thừa và thức ăn mới cơ bản như nhau, không tồn tại vấn đề lẫn lộn. Lúc ở nhà, ngay cả xào cà chua đều chỉ là xào cà chua, không thêm trứng gà. Bình thường cùng lắm là xào trứng gà với hành, coi như là cao cấp rồi. Thịt thà thì lại càng không phổ biến. Cho nên ngoại trừ băm thịt làm vằn thắn, bà ít khi làm thịt. Còn loại như là chiên rán thì đến tết chắc chắn phải rán thịt viên hoặc rán gà, cho nên bà làm rất thuận lợi. Đến nhà con trai, mỗi bữa cơm đều có đến mấy món, bà căn bản không biết nên phối hợp thế nào, cho nên chỉ có thể nghĩ rằng, tuy con trai con dâu thường nói cho bà biết cách làm thế nào, nhưng đối với mẹ chồng đã làm cơm cả đời thì làm một món ăn còn bị người ta chỉ đạo, bà cảm thấy thật sự là một chuyện rất “sụp đổ”. Lúc mới tới còn tốt, mẹ chồng con dâu còn giữ kẽ, Hân Hân mở miệng nói, mẹ chồng còn gắng nhẫn nại làm theo, dần dần, ngày càng nhiều mâu thuẫn, mẹ chồng đâu còn chịu chuyện gì cũng nghe Hân Hân điều khiển. Nhất là chần nồi (), ở quê chần nồi chẳng có gì phải chú ý, từ trước đến nay có cái gì thì cho nấy, hành gừng tỏi cũng tương tự nhau còn gì. Nhưng con dâu thì lắm chuyện, xào khoai tây cho hành, xào cà phải cho tỏi, lắm cái khác nhau thế, bà đã sáu mươi tuổi làm sao nhớ rõ, cuối cùng cứ cho vào hết, cô không có lời nào để chê rồi đi.
[() nguyên văn 炝锅: phương pháp cho gừng, hành, bột ớt hoặc các gia vị khác vào chảo chiên nóng lên rồi mới cho thức ăn vào]
Đương nhiên, dù sao mẹ chồng cũng nấu cơm mấy chục năm rồi, bàn về việc nội trợ tuy không phải trong trăm chọn một trong thôn, nhưng cũng được cho là xuất sắc, về điều này bà rất tự phụ. Như đã kể từ trước, khi Hân Hân mang thai, cơm mẹ chồng nấu vẫn rất ngon. Khi đó, mẹ chồng chuyên tâm tăng dinh dưỡng cho Hân Hân, rất sợ Hân Hân không ăn được, cho nên Hân Hân nói gì thì là nấy, hoàn toàn dựa theo sở thích của con dâu, tất nhiên mọi người đều vui. Nhưng sau khi đứa bé sinh ra, tình hình đã thay đổi.
Tất cả phải kể ra bắt đầu từ vài ngày khi cô hộ sinh mới đi—