Hân Hân yên tâm ngồi xổm trên bồn cầu, trời ạ, loanh quanh với con cái từ sáng sớm tinh mơ đến giờ, rốt cuộc có thể bắt đầu làm chuyện của mình rồi. Từ sinh con đến nay đã hơn ba tháng, cuộc sống Hân Hân đã thay đổi nghiêng trời lệch đất. Cô chưa từng được ngủ thoải mái đến trời sáng choang như trước, cũng không còn thời gian chỉn chu bề ngoài cho bản thân mình, ngay cả ăn cơm cũng phải chờ lúc con không quấy, thậm chí ngay cả đi vệ sinh cũng không thể muốn đi thì đi. Giấc ngủ, trở thành nhu cầu trên hết trong phần lớn thời gian của Hân Hân. Ông xã Mộc Nam làm việc theo ca, sợ nhất là buổi tối không ngủ ngon. Hân Hân đau lòng anh nên vẫn khăng khăng tự mình chăm con vào đêm. Bình thường buổi tối em bé cứ ngủ khoảng hai tiếng thì tỉnh một lần, tỉnh sẽ bú sữa, đổi tã. Mẹ chồng không cho dùng bỉm, Hân Hân cũng đồng ý. Tuy rằng rất nhiều người đều dùng, quảng cáo cũng hứa hẹn bỉm an toàn thoải mái, nhưng dù sao bên ngoài cũng bọc một lớp nilon kín gió, trẻ con dùng khẳng định không thoải mái như tã, cho nên Hân Hân thà rằng vất vả tí, đêm đêm thức dậy thay tã cho con. Như thế mệt chết người, nếu gặp phải lúc trẻ con quấy dữ dội thì Hân Hân hầu như thức trắng cả đêm.
Cũng may chỗ Hân Hân làm quản lý không nghiêm, có thể kéo dài tới khi em bé được sáu tháng rồi mới đi làm, cho nên tuy hiện tại ban đêm mệt tí, ít nhất ban ngày Hân Hân còn có thể ngủ một lúc. Nhưng mà giấc ngủ này lại có tính đàn hồi khá lớn rồi. Bởi vì phải chăm sóc em bé, mẹ chồng đề xuất “bé ngủ, mình cũng ngủ.” Nhưng người không phải máy móc, mở chốt là có thể vào trạng thái. Khi em bé tỉnh thì Hân Hân khá nhạy cảm, cô gần như có thể lập tức giật mình tỉnh khỏi giấc ngủ mơ màng, tuy rằng rất nhiều lúc đây là một quá trình rất đau khổ. Nhưng sau khi con ngủ, Hân Hân lại không thể ngủ ngay được. Nhìn Hân Hân mắt sưng như gấu trúc, Mộc Nam đưa ra phương án giải quyết là: khi Hân Hân thực sự quá buồn ngủ thì để mẹ chồng trông cháu giúp, cô có thể ngủ thêm một lát. Ngày đầu tiên, Hân Hân ngủ một tiếng, mọi người đều vui; ngày thứ hai, không biết thế nào Hân Hân lại ngủ được hai tiếng, mẹ không đã không vui lắm rồi; ngày thứ ba, sau khi Hân Hân ngủ được nửa tiếng, mẹ chồng để em bé bên cạnh cô, còn mình thì ra ngoài làm việc nhà. Chỉ chốc lát sau, đứa bé bắt đầu khóc quấy, mẹ chồng ở bên ngoài nói to: “chờ tí, bà nội làm xong cái này rồi đến ôm cháu đây.” Năm phút sau, mẹ chồng bận xong việc rồi vào thì em bé đã ở trong lòng Hân Hân rồi, mà Hân Hân tất nhiên cũng tỉnh. Mẹ chồng cười tủm tỉm nói: “Ơ, con dậy rồi à. Mẹ vào ôm cháu đây còn gì.” Hân Hân nhìn mẹ chồng mà câm nín, biết rằng về sau thời gian ngủ bù hàng ngày không được quá nửa tiếng rồi.
Mẹ chồng rất thỏa mãn với kết quả này. Bà cảm thấy Hân Hân làm mẹ, nếu cô ở nhà không cần đi làm, cũng rất ít làm việc nhà khác, chỉ giặt quần áo của mình, có lúc giặt quần áo và tã cho con, như thế cô phải tự mình chăm con nhiều hơn mới phải. Trước kia ở nông thôn, bản thân mình còn một mình nuôi bốn đứa, còn phải ra đồng làm việc, so ra Hân Hân đã hạnh phúc hơn bao nhiêu. Tuy Hân Hân cảm thấy đã mệt chết đi rồi, nhưng mẹ chồng nhận định đó là do Hân Hân khuyết thiếu rèn luyện, mà hiện tại chính là cơ hội tốt để rèn luyện cô.
Chung quy lại một câu, thời gian bố mẹ chồng trông cháu giúp chỉ hữu hạn thôi, trong thời gian ông bà trông cháu, Hân Hân phải rửa mặt, đi vệ sinh, ăn cơm, chờ tất cả xong xuôi đến khi muốn nghỉ ngơi một lúc thì mẹ chồng đã chờ muốn làm việc nhà khác rồi, vì thế: “Cháu ngoai, đi tìm mẹ cháu đi.” Lại kéo Hân Hân tới bên giường rồi. Cho nên mỗi ngày Hân Hân xử lý việc của mình luôn phải tốc độ, nhất là sáng sớm. Mà chuyện đầu tiên, nhất định phải ngồi xổm bồn cầu.
Hân Hân có thói quen làm việc và nghỉ ngơi rất tốt. Nhưng từ khi sinh con, tất cả đều bị xáo trộn. Thời gian trước kia là: sáu giờ hàng ngày Hân Hân dậy, đi vệ sinh, rửa mặt, uống nước, bảy giờ mười ăn sáng, bảy giờ ba mươi lăm thu dọn đi làm. Sau khi có con, tháng đầu tiên vì đã thuê cô hộ sinh, thói quen vẫn duy trì rất tốt. Tháng thứ hai đổi thành mẹ chồng ra trận, tình huống đã khác rồi. Hàng ngày thức dậy, Hân Hân không thể làm gì, chỉ có thể trông con, chờ mẹ chồng đi vệ sinh, rửa mặt, ăn cơm xong hết, thậm chí đôi khi còn chờ mẹ chồng rửa bát xong mới có thể đến thay ca cho mình làm việc riêng. Hân Hân da mặt mỏng, luôn ngượng nói, cô cảm thấy dù sao mẹ chồng là người già, chẳng thể yêu cầu mẹ chồng đừng ăn cơm vội, để mình ăn trước được. Nhưng đôi khi mẹ chồng cơm nước xong thì bưng bát vào bếp luôn, chờ Hân Hân nghe thấy tiếng thì mẹ chồng đã bắt đầu rửa bát. Hân Hân có lòng gọi bà đừng rửa vội, để mình ăn cơm đã, nhưng gọi cách phòng khách, mẹ chồng thường không nghe thấy, gọi to hơn thì cứ như là cáu kỉnh, quan hệ mẹ chồng nàng dâu vốn xuất hiện không ít mâu thuẫn sau khi có con, Hân Hân rất không muốn tạo xích mích vì những việc nhỏ này, cho nên chỉ đành khuyên mình nhẫn nhịn. Vài ngày đầu tiên còn cảm thấy đói đến bụng kêu òng ọc, về sau thì cũng quen dần.
Dù thay ca, cũng không thể ăn sáng ngay được. Mẹ chồng quen tiết kiệm rồi, cho nên bữa sáng của Hân Hân chỉ có một bánh bao, một bát cháo gạo kê, một dúm rau xanh. Hơn nữa chờ đến lúc Hân Hân ra ăn, tám chín phần mười đều đã lạnh ngắt. Cho nên Hân Hân chỉ đành phải tự mình hâm nóng. Bữa ăn như thế hiển nhiên quá nhẹ đối với Hân Hân đang cho con bú. Do vậy Hân Hân thường đòi hỏi bà cụ cho mình thêm thức ăn, ví dụ như thêm chút trứng tráng hành các loại. Tuy mẹ chồng chẳng bao giờ nói gì về cái này, nhưng trong lòng lại không cho là đúng. Bởi vì Hân Hân sinh mổ, sữa cũng không nhiều, chỉ đủ nửa sức ăn của đứa bé, nửa kia phải bù bằng sữa bột. Trong thời gian ở cữ, mẹ chồng từng mưu cầu thúc sữa cho Hân Hân, khi đó làm cơm cho Hân Hân là việc của cô hộ sinh, mẹ chồng cũng không ngại phiền, ngày ngày trông giữ bên cạnh, cố gắng cho thêm thịt trứng các loại. Nhưng qua một tháng không thấy chuyển biến tốt. Mẹ chồng lại thuông thả rồi. Nhất là về sau khi bản thân mẹ chồng cho em bé uống sữa bột mấy lần thì phát hiện đây thật sự là một niềm hưởng thụ: ôm em bé trong lòng mình, nhìn bé tu bình sữa trong tay mình, cứ như ngay cả chuyện cho trẻ con bú sữa này mình cũng có thể ôm đồm rồi. Bà cảm thấy địa vị của bản thân mình như đã vượt qua được người làm mẹ là Hân Hân, trở thành người thân thiết nhất với em bé, cảm giác này vô cùng tuyệt vời. Ngay cả cái tên bình sữa () này dường như cũng đặt riêng cho mình, tương tự như bà nội () trong tiếng quê hương. Điều này khiến mẹ chồng cảm thấy thậm chí không cần sữa của Hân Hân, chỉ cần sữa bột cũng đã tốt rồi.
[() bình sữa /nǎipíng/ đọc tương tự bà nội /nǎinai/]
Hân Hân có cảm giác này, tuy rằng Mộc Nam luôn ba phải nói rằng cô mẫn cảm, nhưng thật ra Mộc Nam cũng cảm thấy được sự thay đổi này ở mẹ mình, mẹ chồng ngày nào cũng thích cho em bé uống sữa bột hết mức, hoàn toàn không để ý chuyện Hân Hân còn có sữa. Mà bữa sáng của Hân Hân, cũng dần dần ít đi theo sự tăng vọt nhiệt tình đối với sữa bột của mẹ chồng.
Nhưng nói thật ra, bữa sáng vẫn là bữa mà Hân Hân ăn thoải mái nhất. Bởi vì buổi sáng em bé thích chơi đùa với người nhất, cho nên mẹ chồng sẽ canh giữ bên giường, cơ bản có thể kiên trì đến khi Hân Hân ăn sáng xong mới đứng dậy. Đến buổi trưa và tối thì mẹ chồng sẽ không có tinh thần tốt như buổi sáng, em bé cũng thường thường không dễ dỗ nữa, bé vừa nháo thì Hân Hân cũng đừng hòng yên ổn ăn xong bữa cơm. Cô sẽ vội vội vàng vàng và hai miếng cơm rồi đứng dậy, buông bát một mạch đến khi dỗ được con, chờ dỗ được con rồi thì cơm đã lạnh ngắt. Phiền lòng nhất là cơm trưa mẹ chồng làm vĩnh viễn là mì sợi, đến khi Hân Hân quay lại ăn thì dù có hâm nóng cũng khó nuốt trôi. Trong tình cảnh như thế, thói quen làm việc và nghỉ ngơi cũ của Hân Hân đã biến mất, ngay cả thói quen ngồi xổm bồn cầu thâm căn cố đế này đến giờ cũng sắp hỗn loạn rồi. Thường thường là lúc Hân Hân có thời gian đi ngồi xổm thì đã không buồn nữa.