Văn Quân chờ Hòa Bình trở về, lại phải nói rõ ngọn nguồn vụ con khóc quấy với anh. Hòa Bình một là thương con, hai là sợ vợ, tuy cũng có hơi sợ mẹ, nhưng so sánh nặng nhẹ hai bên thì cuối cùng đứng ở bên Văn Quân, nói ra thì mẹ mình không đúng. Thím Lý vốn tưởng con trai sẽ đứng về phía mình, cùng lắm thì năm mươi năm mươi là xong, không ngờ rằng Hòa Bình không chừa lại chút mặt mũi nào cho mình, nghiêng hẳn về phía con dâu. Nếu như nói vừa rồi còn có thể cắn răng nhẫn nhịn uất ức mà Văn Quân đưa đến thì lúc này không thể chịu được ấm ức mà con trai gây cho. Thím Lý tức giận, dứt khoát mặc kệ cháu, thở hổn hển một mình bắt xe về nhà.
Văn Quân thấy thím Lý bỏ gánh không làm, lại tức giận, ầm ĩ muốn về nhà ở cữ, chết sống không chịu đi nhà mẹ chồng. Hòa Bình vốn muốn đuổi theo mẹ, nhưng trong phòng còn một lớn một nhỏ đang nằm đều không rời người được, bà xã lại quậy tưng lên. Cho nên cũng bất chấp thím Lý, vội vàng dùng hết bản lĩnh làm dịu Văn Quân, trong chốc lát nói ngày ở cữ không thể tức giận, trong chốc lát còn nói trở về nói chuyện đoàng hoàng với thím Lý, thật vất vả mới trấn an được Văn Quân. Tiếp theo còn phải cho con bú sữa, thay tã, một buổi tối này giày vò Hòa Bình bở hơi tai, tổng cộng ngủ chưa đến ba tiếng. Buổi sáng mơ mơ màng màng vừa tỉnh, cha mẹ Văn Quân đã tới rồi, không gặp thông gia, tất nhiên phải hỏi thăm. Vừa hỏi thì Văn Quân lại vừa tức vừa giận kể lại nguyên nhân hậu quả một lần.
Cha Văn Quân thấy Hòa Bình chật vật như thế, còn nói vài câu giảng hòa. Mẹ Văn Quân dù ngoài miệng khuyên con gái không nên nổi giận, trong lòng lại hoàn toàn bất mãn với thím Lý, nói gần nói xa cũng có ý bảo Văn Quân về nhà mẹ đẻ ở cữ. Hòa bình biết rõ tính thím Lý, biết rõ nếu như lần này không đi nhà chồng ở cữ, vậy thì quá là phạm phải điều thím Lý kiêng kị. Bà xã và mẹ vợ dù giỏi nữa, nhưng mẹ mình cũng phải ngồi không, làm mất lòng bà, về sau đừng hòng sống yên ổn. Cho nên vừa nghe thế thì lập tức lắc đầu như cuội, khuyên can mãi mới khuyên được hai mẹ con này đổi ý. Nhưng mẹ vợ cảm thấy thím Lý có thể phủi tay mặc kệ cháu mình vừa sinh ra, nếu con gái ở trong nhà bà, tới một mẫu ba phần đất nhà người ta, thì chẳng phải mặc cho người xâm lược, cho nên căn bản không nể Hòa Bình. Văn Quân ấy à, dù biết Hòa Bình khó xử, nhưng tuyệt không chịu để mình uất ức, nghĩ đến hành vi của thím Lý, càng thấy tức giận, cho nên cũng dứt khoát lập trường đứng ở bên mẹ mình. Hòa Bình còn nhẫn nại với Văn Quân, nhưng đã hơi bất mãn với mẹ vợ rồi. Anh nghĩ: “mẹ cũng là người già, hẳn phải hiểu lòng người già nhất chứ, ở cữ ở nhà mẹ đẻ là điều kỵ nhất ở vùng này, nhất là không tốt cho nhà chồng. Văn Quân không ở cữ ở nhà chồng, người làm con trai là con phải khó khăn cỡ nào. Bản thân mẹ không có con trai, ngày ngày coi con như con trai. Thật sự có chuyện thì lại không hề suy nghĩ cho con, đúng là thân sơ có khác.” Nghĩ đi nghĩ lại, nói cũng bắt đầu nóng lên. Mẹ vợ lại không vui, thầm nghĩ cả nhà tôi còn ở đây mà cậu còn dám thổi râu trừng mắt đấy, nếu đến nhà cậu, đối diện với cha mẹ cậu thì chẳng phải xơi tái con gái tôi sao. Hừ, nói gì cũng không thể để con gái tới đó. Đến lúc này, giọng điệu cũng cứng rắn hơn nhiều. Nếu không nhờ cha vợ giảng hòa thì hai bên sẽ ầm ĩ lên.
Cả nhà đang loạn thì đột nhiên có người gõ cửa. Hòa Bình nghĩ là đồng nghiệp tới thăm nên đè nén phẫn uất tràn ngập trong lòng, vội vàng đi mở cửa, thì thấy một người phụ nữ lạ khoảng hơn tuổi đứng ở cửa. Nhìn kỹ thì lại thấy hơi quen quen, nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu. Đối phương lễ phép cười nói: “Tôi là Tùy Mẫn hộ sinh của công ty Hinh Nguyệt.”
Giờ Hòa Bình mới nhớ ra, lúc chọn người ở công ty hộ sinh thì đã xem ảnh của chị, so sánh với người thật thì trong ảnh mộc mạc hơn, nên nhất thời không nhận ra. Anh vội vàng mời Tùy Mẫn vào phòng, nhất nhất giới thiệu cho mọi người. Tùy Mẫn mỉm cười chào hỏi tất cả mọi người, rồi xoay người vào buồng vệ sinh. Đợi chị trở ra, không chỉ rửa sạch tay, còn quấn gọn đầu tóc, thay trang phục, nhìn lại thì giống hệt trong ảnh rồi. Tùy Mẫn không nói thêm gì nữa, mà trực tiếp ôm em bé, vỗ nhè nhẹ. Chỉ chốc lát sau, em bé liền ngủ say trong lòng chị. Để bé xuống, Tùy Mẫn bắt đầu hỏi thăm tình hình cháu bé, lại lấy ra một cuốn sổ, viết xuống những thứ cần chuẩn bị cho sản phụ và em bé ngày ở cữ, đưa cho Hòa Bình, bảo anh mau đi mua đủ. Hòa Bình tiếp nhận, cùng mẹ Văn Quân nhìn xem, bên trong thật sự chu đáo, cái gì cần có đều có, chỉ riêng chậu cho em bé cũng phân ra chậu rửa mặt, chậu rửa đít, chậu tắm, khăn mặt cũng chia thành khăn sữa, khăn rửa mặt, khăn tắm, v.v, ngoài ra còn có khăn ướt, phấn rôm, lót nước tiểu chuyên dụng cho trẻ con, nước giặt tã chuyên dụng, v.v cũng không ít, về phần chuẩn bị cho sản phụ thì chủ yếu là các nguyên liệu nấu ăn, thường gặp có táo, long nhãn, móng heo, gân bò, v.v, còn có thuốc bắc mà Hòa Bình chỉ nghe thấy trong phim cổ trang, dựa theo Tùy Mẫn nói, đây đều dùng để nấu canh cho sản phụ, kinh nghiệm của chị cho thấy, có hiệu quả rất tốt. Cả danh sách dài dằng dặc này, Hòa Bình xem mà không hiểu nhưng mẹ Văn Quân thì gật đầu liên tục.
Hôm trước khi mẹ Văn Quân đến, vừa phải chăm cháu, vừa phải nom Văn Quân, nhiều năm chưa ôm trẻ, một ngày qua thì đúng là đau lưng. Cha Văn Quân không biết làm cơm, Văn Quân lại kén ăn, cha Văn Quân đành phải bất chấp giá lạnh mùa đông mà chạy đi mua đồ ăn vừa hợp khẩu vị vừa thúc sữa cho Văn Quân, cũng rất mệt mỏi. Hòa Bình chạy đi chạy lại giải quyết công việc bên ngoài, còn phải chăm sóc Văn Quân, lại càng uể oải. Cô hộ sinh vừa đến thì không chỉ ôm đồm chuyện đứa trẻ, Văn Quân cũng thường được chị chăm sóc. Cả nhà lập tức cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều. Nhất là mẹ Văn Quân, thấy Tùy Mẫn nhẹ tay nhanh chân sắp xếp mọi thứ ngay ngắn rõ ràng thì rất thỏa mãn. Văn Quân thì không chú ý cái khác, chỉ nhìn chằm chằm xem Tùy Mẫn chăm con thế nào. Cũng không biết thế nào mà đứa trẻ hai ngày trước còn khóc quấy không ngớt, vào tay Tùy Mẫn thì ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, hầu như không còn khóc nữa. Về sau, Tùy Mẫn còn xoa bóp cho bé, hiển nhiên bé rất hưởng thụ, đám người lớn đều nhìn vừa lạ lẫm vừa vui vẻ. Văn Quân nói về chuyện soi dạ dày cho trẻ, Tùy Mẫn lấy làm tiếc mãi: “Nếu lúc đấy chị ở đây thì khẳng định không thể các em đi làm. Bé bị ngụm lạnh ngụm nóng nên quấy. Em xem, hiện tại ổn cả còn gì. Nhưng mà đại đa số người già đều không có kinh nghiệm cho trẻ uống sữa bột, nên cũng không thể trách mẹ chồng em cả được. Trông trẻ là chuyện khá phức tạp, chính mẹ mình có khó tránh khỏi va chạm, em đừng quá để trong lòng, mọi nhà đều như thế. Chậm rãi tiếp xúc, cọ sát, hòa hợp là tốt rồi.” Văn Quân không nói gì, ngược lại Hòa Bình nghe mà dùng sức gật đầu.
Văn Quân sinh mổ xong, vẫn tiêm thuốc xúc tiến co tử cung, loại thuốc này khiến tử cung co thắt lại nhưng trong quá trình co thắt thì rất đau. Văn Quân thường đau không chịu nổi, bắt Hòa Bình giảm tốc độ truyền dịch, nhưng giảm tốc độ truyền thì không có hiệu quả. Cho nên qua một lúc Hòa Bình lại tăng tốc độ như cũ, vì thế mà bị Văn Quân quát mắng không ít. Tùy Mẫn thấy thì giúp Văn Quân mát-xa mấy huyệt ở chân, nhanh chóng giảm đau, Hòa Bình ở bên quá vui rồi, vội vàng muốn học theo.
Bầu không khí vốn căng thẳng giương cung bạt kiếm, nhờ Tùy Mẫn đến mà dần tan thành mây khói. Nhắc tới cũng lạ, một cô hộ sinh, thế mà khiến tất cả nhanh chóng đi vào quỹ đạo chỉ trong vài giờ. Văn Quân và mẹ cô là hai người phụ nữ vô cùng soi mói cũng hoàn toàn thỏa mãn với Tùy Mẫn, cơn giận vừa rồi cũng bất tri bất giác tan hơn nửa. Hòa Bình thấy thì âm thầm may mắn hồi trước mình không chê đắt, mời cô hộ sinh vip này, quả nhiên là xuất sắc. Anh thấy bà xã và mẹ vợ gần tiêu cơn giận rồi, nhân cơ hội nói, chỉ cần có Tùy Mẫn theo, ở cữ ở đâu cũng đều tốt. Tuy vẫn bất mãn với thím Lý, nhưng thấy cô hộ sinh cẩn thận chu đáo như thế, mẹ Văn Quân yên tâm, Văn Quân cũng không nói gì nữa.
Hòa Bình thấy Văn Quân và mẹ vợ không nhắc lại việc về nhà mẹ đẻ ở cữ nữ thì thở phào nhẹ nhõm, hạt mồ hôi do vừa rồi nóng vội đến mức toát ra cuối cùng cũng rơi xuống. Hơi tỉnh ra, lúc này mới nhớ ra từ tối qua đến giờ, liên tục không gọi điện về nhà hỏi xem thím Lý thế nào rồi, vừa nghĩ thế thì giọt mồ hôi vừa rơi xuống lập tức muốn quay lên.