Khi những tiếng kêu thảm thiết vang lên, sau khi toàn bộ những người còn lại thức thời tự sát, Nam Cung Thấu mới đứng dậy, châm rãi đi đến trước mặt Nhan Tiểu Ngư đang bị trói, bình tĩnh, nhìn cô.
Ánh mắt kia, vô cùng lạnh.
Nhan Tiểu Ngư rụt người vào trong thảm lông, ánh mắt hình cầu có chút vô tội, lúc anh duỗi tay ra, trực giác đầu tiên chính là người này muốn làm thịt cô.
Nhưng cô lại đánh giá sai người đàn ông này rồi…Nam Cung Thấu chỉ là tháo còng tay cho cô, cỏi áo khoác trên người, ném ở trên vai cô.
Sau đó thấy áo tây trang rộng rãi che cảnh xuân hơi lộ ra trên người cô, mới xoay chân, chẳng nói câu nào thì người mặc đồ đen vây quanh, rồi rời đi.
Nhan Tiểu Ngư nhìn bóng lưng anh, sững sờ không nói lời nào.
Đến khi bồn cầu dưới thân loảng xoảng một tiếng bị bể, cô mới vung đầu, giật mình nảy người lên, mặc áo khoác của anh, điên cuồng chạy ra ngoài…Tuy cô rất muốn bỏ áo khoác ra, kiên trì thi hành chức trách của cảnh sat nhân dân, duy trì ý nghĩ sống sót ở trong đầu khi nghĩ tới phần tử xã hội đen khủng bố và một hồi đấu súng liều chết mãnh liệt kia…Nhưng đơn thuần.
Nhưng đơn thuần đây là bom, nổ chết người, vậy nhưng mà không đền mạng________________________“Thủ lĩnh…!”Nơi xa xa, Nhan Tiểu Ngư nhìn đến Giang Phàm mặc thường phục ở trước cửa đang tìm kiếm chính mình, giống như là nhìn thấy cha mẹ ruột đưa tay qua vẫy, “Thủ lĩnh, thủ lĩnh, em ở chỗ này, ở đây…”Toàn bộ nhân viên đã an toàn rút khỏi, chuyên gia phá gỡ đạn cũng đã đến, dỡ bỏ phần lớn bom, anh vẫn canh giữ ở chỗ nguy hiểm nhất chưa phá gỡ, lại nhìn thấy cô bọc áo khoác của đàn ông đi ra, trong lòng không khỏi căng thẳng, tiến lên đón cô, cầm lấy cánh tay của cô nói:“Tiểu Ngư, không có việc gì, đừng sợ, có anh ở đây!”“Thủ lĩnh, chạy mau! Rõ ràng đây đều là bom! Hàng loạt bom, bom cỡ nhỏ, uy lực nhất định, dọa chết người nha!”Giang Phàm nghe cô nói như vậy liền biết cô có lẽ là không xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn cô được bọc bởi áo khoác của đàn ông khác, không khỏi nhăn mày hỏi: “Vừa rồi chuyên gia phá gỡ đạn đã đến, ngoài khu vực phòng được bao sâu bên trong ra, đã bảo đảm gỡ an toàn, bây giờ đã không có việc gì rồi.
Trái lại em thì sao, xảy ra chuyện gì rồi hả? Bộ dạng như thế này, ai bắt nạt em rồi hả? Nói cho anh, anh bắt anh ta ra!”Tiểu Ngư còn đang suy nghĩ có nên nói hành vi vị xã hội đen làm chấn động ra, thì nghe người trong đội từ phía sau đi đến, bắt đầu báo cáo: “Đội trưởng, đã hoàn tất điều tra, ở hiện trường nổ mạnh phát hiện đám thi thể người Lý Bưu, mấy người trong đó đều đã tự sát, toàn bộ camera vớ vụn, trong vòng phút pháp y sẽ đến, chúng ta đã lấy chứng cứ, bảo vệ tốt hiện trường.
”“Đi xem.
”Sắc mặt Giang Thần khẽ thay đổi, sau khi nói, dẫn mấy người đội cảnh sát hình sự và Nhan Tiểu Ngư trở về hiện trường, bắt đầu thăm dò cẩn thận…“Vách tường này, là bị loại bom nhỏ nổ phá hủy, thời gian bom nổ mạnh ngắn, sau giây lắp ráp sẽ nổ, người lắp ráp bom này, cần một phút đồng hồ để hoàn thành lắp ráp và chôn đạn, nếu không thì nổ tất cả tường đá cẩm thạch này.
.
Chuyên gia phá vỡ đạn phân tích.
Nhan Tiểu Ngư sợ hãi.
Người đàn ông kia lắp ráp khi nào, trong vòng một phút đồng hồ?Chẳng lẽ là khi vô lễ ở trước ngực cô, anh đã thành thạo nhóm bom đi nổ tường?Một tay nắm ngực, một tay bom…Hu…Người đàn ông có sở thích thú vị….