Lúc Nhan Tiểu Ngư tắm xong đi ra thì màn đêm đã hạ xuống.Sau khi làm khô tóc, cô mới vừa nằm lên giường thì liền thấy điện thoại di động sáng lên, hiện lên một dãy số quốc tế hết sức quen thuộc.Mặc dù ở xa nước anh ấy nhưng năm năm này anh ấy vẫn là người trông nom mình, che chở mình, quan tâm mình.Tiểu Ngư bò qua, cầm điện thoại di động lên mở ra thì thấy là một tin tức hết sức ngắn gọn giống như trước."Qua một thời gian ngắn anh sẽ trở về thành phố D thăm em."Tiểu Ngư thấy những lời này, mặt mũi tràn đầy vui sướng, vội vàng trả lời tin nhắn, "Được được, lần này em vẫn đến phi trường đón anh phải không? Kêu Duy An mời anh ăn cơm nhé!"Bên kia yên lặng rất lâu rồi mới trả lời, "Tiểu Ngư, đừng nói lời như vậy, nó sẽ chỉ làm cho anh trong lòng không yên mà nhớ em nhiều hơn."Ngư Nhi ngẩn ra, tuy chỉ là một cái chớp mắt nhưng vẫn không từ đâu tới, trên mặt nhiều một phần thẹn thùng, đánh ra một cái ký hiệu ngượng ngùng, trả lời, "Em biết."Hôm nay thời tiết quang đãng như cũ, lúc Nhan Tiểu Ngư một mình đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn trong siêu thị thì đụng phải một người đã lâu không gặp là Giang Phàm."Ngư Nhi!"Nhan Tiểu Ngư lướt qua Giang Phàm một liền nhận ra, cô theo bản năng liền lui về phía sau tránh đi.
Có thể vì Giang Phàm là đại đội trưởng cảnh sát hình sự, bắt phạm nhân vô cùng giỏi nên tự nhiên mắt nhìn cũng cực tốt, vừa nhìn thấy bóng người thoáng qua thì lập tức liền xác định đó là Nhan Tiểu Ngư.Ngư Nhi mới vừa chạy hai bước liền dừng chân lại, sau đó nhìn cấp trên phía trước, cười hì hì, "Sếp, là anh à..
.""Tại sao thấy anh lại bỏ chạy, anh cũng không phải là quỷ! Nghe Duy An nói, em đi du lịch?" Giang Phàm chặn đường cô lại, mở miệng ra liền hoài nghi đặt câu hỏi, "Đi du lịch cũng không nói anh biết một tiếng, đi mấy ngày, thành phố nào, cùng ai?"Sếp, anh đang thẩm tra phạm nhân à, cặn kẽ như vậy.
.
.Lúc Tiểu Ngư đang suy nghĩ nên dùng kỹ thuật thế nào trả lời vấn đề của Giang Phàm mà không làm anh ấy nổi lên nghi ngờ thì sau lưng có một trận gió thoáng qua, đầu vai chợt bị một sức mạnh kéo qua, sau đó cô liền bị khuỷu tay của một người ôm bả vai vào trong ngực."Thế nào, vị này, cô ấy đi chỗ nào có quan hệ gì với anh sao!"Giọng nam nhẹ nhàng khoan khoái nhưng lại phách lối kiêu ngạo vang lên trong không khí, hai người quay đầu nhìn lại, thấy Giang Phàm đen mặt, Nhan Tiểu Ngư cũng hết ý kiến.Người tới không ai khác chính là Hạ Lãng.Hạ tiểu thiếu gia mặc áo đầu lâu khô, đi ván trượt cỡ lớn, một đầu tóc ngắn kia cũng bị nhuộm biến thành màu lửa đỏ, trên chóp mũi xỏ một cây đinh, cộng thêm vẻ mặt nhai kẹo cao su kia, bộ dạng một tiểu lưu manh hoạt bát sinh động cũng không tệ.Chân mày Giang Phàm nhíu một cái, không nói hai lời liền đưa tay lên bắt lấy cánh tay của Hạ Lãng đang ôm Tiểu Ngư mà hất ra, tức giận nói: "Tiểu tử, hãy tôn trọng người khác một chút, đây không phải là chỗ để cậu đùa giỡn lưu manh!""Cái gì là đùa giỡn lưu manh? Cô ấy là người phụ nữ của tôi! Anh ban ngày ban mặt dụ dỗ người phụ nữ của tôi, lão tử còn chưa dạy dỗ anh đâu!" Tính tình Hạ Lãng cũng không dễ chọc, tay bị hất ra, mặt trắng trong nháy mắt biến thành đen, "Đùa giỡn lưu manh thì sao, làm phiền anh không có chuyện gì thì mau tránh ra!"Săc mặt Giang Phàm rất khó coi, anh không để ý tới Hạ Lãng, quay đầu bắt lấy cánh tay của Tiểu Ngư, "Ngư Nhi, có phải em chọc tới bang phái không tốt nào rồi hay không, đừng sợ, đi cùng Giang đại ca đi.".