Editor: May
Lấy di động ra muốn gọi điện thoại cho đám người Rebecca, lại phát hiện di động của mình hết pin tắt máy.
Cuối cùng vẫn là không đành lòng, cô trở lại phòng mình tìm thuốc hạ sốt, cho anh dùng một chút. Sau đó lại lau lau thân thể bị xối ướt của anh, lại dùng khăn lông lạnh đắp cho anh. May mắn anh không nói lời hồ đồ gì nữa, nếu không Điền Kỳ Kỳ không dám bảo đảm cô sẽ thừa dịp anh hôn mê bất tỉnh, làm ra chuyện trả thù gì.
Bận việc một giờ, thấy anh rốt cuộc nặng nề ngủ đi, cuối cùng Điền Kỳ Kỳ cũng yên tâm xuống dưới. Nhìn dung nhan ngủ của anh, vẫn góc cạnh rõ ràng, mắt kiếm sáng đến anh khí bức người, ngón tay thon dài của cô chậm rãi lướt qua gương mặt anh, miêu tả hình dáng không thể bắt bẻ của anh, nhớ đêm đó phác hoạ bộ dáng của anh. Trong lòng vẫn có rất nhiều không phục, cô họa thật tốt nha, nhưng một chút thưởng an ủi đều không có đưa cho cô, quá đả kích lòng tin của cô. Nhưng anh đã nói có thể dùng một nguyện vọng tới trao đổi, có đôi khi anh luôn là vô cùng khẳng khái.
Lòng bàn tay nắm tạc nhạt chi lệ trước ngực, không nghĩ tới vòng đi vòng lại, dây chuyền này lại là do anh cất giữ. Có thể nghĩ Phạm Thiên Du sẽ tức giận cỡ nào. Nhưng cô cũng không cần muốn nhường ra, đây dù sao cũng là Điền Bảo Bảo dùng trí tuệ của bé đổi lấy.
Cô có thể không để bụng một sợi dây chuyền, nhưng cô không thể không để bụng thành quả Điền Bảo Bảo phấn đấu.bg-ssp-{height:px}
Chỉ là không nghĩ tới vì sợi dây chuyền này, lại sẽ dính líu với anh. Suy nghĩ lại bay tới năm trước, một ý nghĩ hoang đường của mình, lại sẽ trở thành ràng buộc không ngừng đến hôm nay. Vận mệnh luôn thích vui đùa với người, cô liều mạng muốn rời xa, muốn thoát đi thế giới của anh, nhưng mà thượng đế lại tàn nhẫn lần lượt đưa anh đến bên người của mình.
Nghĩ nghĩ, Điền Kỳ Kỳ liền nặng nề ngủ đi.
Khi ngày hôm sau tỉnh lại, Điền Kỳ Kỳ lại ngoài ý muốn phát hiện chính mình nằm ở trên giường xa lạ. Đấm đấm đầu nặng nề, hồi ức ngày hôm trước mới rót nhập vào đầu một chút. Đây không phải phòng anh sao, sao mình lại ngủ ở trên giường anh, người khác đâu? Điền Kỳ Kỳ lắc lư đầu tìm kiếm thân ảnh của anh, ý thức vẫn có chút mơ mơ màng màng.
Điền Kỳ Kỳ vội vàng xuống giường, ở trong phòng tìm kiếm anh. Nhìn bên ngoài đã khôi phục thời tiết ánh nắng tươi sáng, giống như một hồi mưa rào đêm qua chẳng qua là một giấc mộng cảnh. Không xong, hôm nay là ngày về nước, đặt vé máy bay là buổi sáng, hẳn sẽ không trễ rồi chứ. Tưởng tượng đến điều này, Điền Kỳ Kỳ không khỏi khẩn trương lên, “Lâm tổng, anh ở đâu? Lâm tổng……” Trong phòng to như vậy, đều không có. Phòng tổng thống đáng chết!
“Lâm tổng! A! --” Điền Kỳ Kỳ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một thân lõa thể đập vào mắt, tuy rằng không phải lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng mất hồn như thế của anh, nhưng bày toàn cảnh ở trước mắt cộng thêm đặc tả, thực sự chấn động lòng người.