11.
"Tách! Tách!"
Đèn flash lóe lên, Chu tổng thò đầu ra từ phía sau cột đá cẩm thạch cùng chiếc điện thoại di dộng, vỗ đùi.
"Ai da, thời khắc quan trọng, con sao lại tỉnh mất rồi?!" Giang Lê đẩy tôi ra, đen mặt ngồi dậy.
"Chu Huệ Minh, mẹ đừng có thái quá, con chỉ đang ngủ, còn chưa chết, mấy điều này liền đều không thể nghe thấy sao?”.
"Còn có cô!"
“Biểu hiện chết đuối chậm…” Khóe miệng Giang Lê cong lên mỉa mai, nhìn tôi như nhìn một kẻ ngốc.
"Cô giải thích cho tôi chút, như thế nào là biểu hiện chết đuối chậm?"
Trong ánh mắt mỉa mai của Giang Lê, tôi xấu hổ đỏ mặt cúi đầu.
Xấu hổ một lúc, liền cảm thấy hơi tức giận.
Mẹ kiếp, chẳng lẽ tôi không biết đó là giả sao? Nhưng mạng của anh quý giá như vậy, tôi làm sao dám đánh cược? Người có tiền mấy người tùy tiện chơi đùa, đối với tôi mà nói, chính là thảm họa trời sập.
Tôi vẻ mặt không phục ngẩng đầu lên, Giang Lê vẫn là bộ dạng xem thường đó, đôi lông mày rậm nhíu lại, tựa hồ đang nghi ngờ chỉ số IQ của tôi. Tôi tức giận thật rồi.
"Nhìn cái gì a?"
"Anh cho rằng tôi dễ bị lừa như vậy à, tôi căn bản một chút cũng không bị lừa!"
"Ồ?"
Giang Lê cười lạnh.
"Không bị lừa, vậy vừa rồi cô đang làm gì vậy?"
Tôi là người không chịu nổi bị khích, miệng nhanh hơn não nói.
"Chính là nhân cơ hội này muốn hôn anh, có vấn đề gì?"
Lần này đến lượt Giang Lê ngơ ngác. Chu tổng ở gần đó kêu lên như chuột đồng.
"Ồ ồ ồ ồ, gặm được rồi, gặm được rồi, a a a a…Lâm Thanh Dã tỏ tình trước, ôi trời ạ!"
Giang Lê đỏ mặt, đột nhiên đứng dậy, tiến lên một bước, vẻ mặt nghiêm túc.
"Lâm Thanh Dã, đừng có nói nhảm."
Người đàn ông cao 1,88 mét, vai rộng, đôi chân dài, cúi người xuống, khí thế bức người, trái tim tôi sợ hãi luôn rồi.
Giang Lê cười lạnh: "Thừa nhận bản thân mình ngu ngốc cũng không có gì đáng xấu hổ."
Rất tốt, kẻ mạnh mồm sẽ không bao giờ nhận thua.
Tôi nhìn thẳng vào Giang Lê.
"Vậy thích anh là một điều rất ngu ngốc à?"
"Vậy thì tôi thừa nhận."
Giang Lê sửng sốt.
Chu tổng hít một hơi, một tay che má, một tay đấm thật mạnh vào cây cột.
“Mẹ tôi ơi, bà tôi ơi, áo choàng của tôi, áo khoác của tôi, chú hai của tôi, ông nội của tôi, ánh mắt hai người đều sắp thành đường rồi, ai hiểu được a?”.Giang Lê vội vàng nhìn đi chỗ khác.
"Nói lung tung, không thể hiểu nổi." Nói xong, anh ấy nhìn trời nhìn đất, sau đó cầm điện thoại di động trên bàn cà phê bên cạnh bỏ vào túi, trông rất bận rộn.
Tôi nói một cách yếu ớt.
"Cái đó…"
Giang Lê lạnh lùng nghiêm nghị ngắt lời tôi, quay người rời đi.
"Đủ rồi, tôi không muốn nghe."
“Nhưng anh đang cầm là điện thoại của tôi.”
Chu tổng đập tay vào cây cột bên cạnh cười lớn, Giang Lê dừng lại, ném điện thoại di động xuống rồi bỏ chạy.
Chu tổng hét lên: "Con trai, con đi đâu vậy? Sao chưa hôn đã đi rồi? Không phải, ý ta là con không định ăn tối ở nhà à?"
Giang Lê nghe vậy, chạy càng nhanh hơn.
Anh ấy vừa đi, bầu không khí trở nên bớt ngượng ngịu hơn, tôi thở phào nhẹ nhõm.
"Chu tổng, bác xem xem, cháu đã cố nỗ lực rồi, nhưng anh ấy không muốn nói chuyện cùng cháu. Nếu không thì chúng ta quên nó đi?"
Chu tổng thân mật ôm vai tôi, cười toe toét đến mang tai.
"Ai da, quên cái gì mà quên, cháu không nhìn ra sao? Nó chỉ là xấu hổ thôi."
"Con trai ta mà ta còn không hiểu sao? Bộ phim mà hai đứa đóng ta đã nhìn ra, nó chính là thích cháu, ánh mắt kia, nó không thể diễn ra được!”.
13.
Tôi nhanh chóng lắc đầu.
"Chu tổng đừng đùa nữa. Anh ấy là ảnh đế, ánh mắt gì mà không thể diễn ra được."
Chu tổng rất không đồng ý.
"Ảnh cái gì đế? Vai diễn nó đạt giải, diễn một cái phú nhị đại khởi nghiệp, diễn xuất đúng bản chất, những người khác bán cho ta thể diện mà thôi.”
"Lại nói nữa, diễn viên cần phải quan sát cuộc sống của người khác, nó từ nhỏ đã được 4 vệ sĩ theo sau, nó có cuộc sống không? Nó hiểu cuộc sống không?"
Hình như rất có lý.
"Thanh Thanh a, nó người này chính là xoắn xuýt, từ nhỏ đã như vậy rồi, thích cái gì cũng không nói, cực kỳ kiêu ngạo."
“Cũng không biết là đắc ý cái gì nữa, con nghe lời mẹ, hãy cố gắng hơn nữa, thế này, thế này, thế này, bảo đảm sẽ hạ gục được nó!”.
Chu tổng nhiệt tình mời tôi ở lại ăn cơm, trong bữa cơm bà ấy kể rất nhiều chuyện lùm xùm về tuổi thơ của Giang Lê, còn kể với tôi rằng gia đình bà ấy cũng từng bán cá.
Lúc diễn xuất, để nhân vật phù hợp hơn với nhân vật, nhiều bối cảnh của nhân vật Lâm Thanh Thanh đều dựa theo chính tôi, trong kịch bản, gia đình cô ấy cũng bán cá.
"Cho nên vừa nhìn thấy con, ta đã cảm thấy rất thân thiết, ai da, thật là, nhân vật này đang diễn chính ta."
Chu tổng thân thiết nắm tay tôi, cho tôi xem những bức ảnh và video cũ của Giang Lê, như thể đã xem tôi là bạn gái con trai bà ấy vậy.
Ăn tối xong tôi bước ra khỏi Giang gia, Trương tỷ vẫn đợi tôi ở cửa, không yên tâm đi đi lại lại với điếu thuốc trên miệng: “Mọi chuyện sao rồi? Xong chưa?”
Tôi không biết trả lời thế nào.
"Chắc là, xem như đã giải quyết xong."
Tôi đã đồng ý yêu cầu của Chu tổng, Giang Lê từ chối là việc của anh ấy, đến lúc đó hai mẹ con họ sẽ tự mình tranh cãi, không liên quan gì đến tôi.
Không ngờ đến, sự việc lại phát triển hoàn toàn ngoài dự đoán của tôi.
Ngày hôm sau, hot search lại bùng nổ rồi.
Lần này, một fan CP đã đăng ảnh tôi và Giang Lê cạnh bể bơi, kèm theo dòng chữ:
"Ngọt chết rồi, tôi lập tức mang cục nội vụ đến cho hai người."
Trong ảnh, Giang Lê nhắm mắt nằm trên sô pha, ngọn tóc ướt, sống mũi thẳng, khóe miệng hơi cong lên.
Tôi quỳ xuống cạnh anh ấy, cúi xuống hôn anh ấy, môi chúng tôi chỉ cách nhau 1cm.
Phần bình luận từ lâu đã bị náo loạn.
"Chết tiệt, Chu Chu, cô lấy bức ảnh này ở đâu thế?"
"Gặm thật ngon, bầu không khí ám muội này tràn ngập màn hình!"
"Đúng a, Giang Lê hình như đang cười. Anh ấy trông rất sủng ái..."
"Fan CP được mùa rồi, Chu tỷ vĩnh viễn là thần của tôi, có điều góc độ chụp này, xin hỏi làm sao để chụp được? Chị ở hiện trường phải không?”.
14.
Các cư dân mạng khác đã đến sau khi biết tin này, mức độ phổ biến của bài đăng này tăng lên nhanh chóng.
"Mẹ ơi, Cái này Chu Chu là Lâm Thanh Dã nick phụ đúng chứ!"
"Đây là một sự khiêu khích tr@n trụi, Chu tổng nhìn thấy sẽ phát điên, k1ch thích, lại có thứ hay ho để xem!”.
"Cười chết, fan của Lâm Thanh Dã còn đang lo lắng cho cô ta, không ngờ người ta không hề sợ hãi mà quay lại đăng ảnh. Đây là thể loại đại nữ chủ sảng văn gì a.”
"Sảng cái mông. Hiện tại có bao nhiêu sảng khoái, bữa yến hội tuần sau của Chu tổng bị vả mặt càng thấy xấu hổ bấy nhiêu.”
Cũng có cư dân mạng tinh mắt phát hiện, bể bơi này nhìn có chút quen mắt.
"Đây không phải là ở nhà Giang Lê đúng không? Cột đá cẩm thạch này hình như giống hệt bức ảnh phòng khách Giang Lê đăng lần trước."
"Thật đấy, có điều Chu tổng có thể cho Lâm Thanh Dã vào cửa sao?"
"Chắc chắn là không thể nào, đoán trừng là một loại khách sạn nào đó, người có tiền đều có cách trang trí giống nhau."
Cư dân mạng tag Hứa Y Nhiên vào xác nhận, Hứa Y Nhiên đã nhanh chóng trả lời.
“Bể bơi nhà Giang Lê trông không giống như này, tôi đã đến đó nhiều lần rồi.”
Nói xong cô ta đăng ảnh mình mặc bikini đứng bên bể bơi, trong ảnh ngoài cô ta ra còn có rất nhiều người thân, bạn bè của Giang Lê đứng cách đó không xa trò chuyện.
"Wow, người đó hình như là anh trai của Giang Lê, không hổ là con dâu được nhận định. Hứa Y Nhiên với người nhà họ Giang rất quen thuộc.”
"Đúng vậy, Lâm Thanh Dã sao có bước qua cửa lớn của Giang gia? Còn dám kiêu ngạo như vậy, điên rồi."
Hứa Y Nhiên vẫn bình tĩnh nói.
"Mọi người đừng kích động, hiện tại Giang Lê có quyền quyết định kết bạn với ai đó.”
"Chuyện tiếp theo, dì Chu sẽ xử lý."
Fan của Hứa Y Nhiên hết lời khen ngợi đôi chân xấu xí của cô ta.
“Một câu nói liền quyết định xong rồi, chỉ là bạn bè, tùy ý kết bạn, tùy ý chơi.”
"Đây là lề lối của đại phòng (ý là vợ chính thức), Lâm Thanh Dã giống như một tên hề, còn kém xa."
Trong số rất nhiều lời khen, có một ý trái ngược.
Chu Chu: "Có khả năng hay không, cô chỉ đến bể bơi tiếp khách của Giang gia, còn đây là bể bơi trong phòng ngủ riêng của Giang Lê?”.
Hứa Y Nhiên trực tiếp trả lời cô ấy, ghim lên đầu.
"Thật buồn cười, từ nhỏ đến lớn tôi đến Giang gia, phòng của anh ấy có bể bơi riêng hay không chẳng lẽ tôi không biết?”.
Phần bình luận tràn ngập những lời chửi bới khiến tôi đổ mồ hôi lạnh thay Hứa Y Nhiên.
Hứa Y Nhiên, cô lợi hại, dám đối đầu trực tiếp với Chu tổng.
15.
Sự việc bức ảnh gây náo động đến mức Trương tỷ hoàn toàn tuyệt vọng.
"Lâm Thanh Dã, não em để đâu rồi? Lúc này sao dám khiêu chiến Chu tổng?"
Tôi không biết phải giải thích thế nào cả.
“Chị, chị đừng lo.”
Trong mắt người ngoài, tôi cùng Chu tổng cãi nhau, hai người chúng tôi có mâu thuẫn.
Để tự bảo vệ mình, công ty không còn dám giao việc cho tôi nữa, đồng thời tất cả các chương trình tạp kỹ đều bị tạm dừng.
Hứa Y Nhiên lại càng kiêu ngạo, dẫn người đến chiếm văn phòng của tôi, yêu cầu người ta ném hết đồ đạc của tôi ra ngoài, còn đe dọa sau thứ hai tuần sau, công ty nhất định sẽ chấm dứt hợp đồng của tôi, Cô ta làm vậy là để tiết kiệm thời gian cho công ty.
Tôi không cùng cô ta sảo lên, ngược lại hành động như một kẻ nhát gan trốn ở nhà, thời gian này không phải làm việc, coi như cho bản thân một kỳ nghỉ vậy.
Ban ngày xem phim, ban đêm đọc tiểu thuyết, tôi sống rất bình lặng, ngoại trừ Giang Lê thỉnh thoảng gửi cho tôi mấy tin nhắn khó hiểu.
"Lâm Thanh Dã, tôi đói rồi, nghe nói trên đường Hoài Hà có một nhà hàng Tây ăn rất ngon."
Tôi nói: "Giang lão sư, nhà hàng đó hương vị bình thường, cạnh cầu Bình An có một nhà hàng ăn mới gọi là ngon! Anh tìm tôi cho lời khuyên là đúng rồi."
Giang Lê: "Ồ."
"Lâm Thanh Dã, tôi hình như sinh bệnh, đầu đau."
"A? Vậy anh uống thêm nước nóng đi."
Giang Lê: “Lâm Thanh Dã, ngoài nhà cô có rất nhiều phóng viên.”
"Dúng vậy, phiền chết rồi, đừng quản bọn họ."
Giang Lê: “Cô không hỏi tôi vì sao tôi biết ư?”
“Này còn phải hỏi, tin tức lớn như vậy nổ ra, tất cả phóng viên tậm tâm với nghề đều cắm trại trước cửa nhà tôi.”
Giang Lê: "Ha ha."
Tôi mờ mịt đặt điện thoại xuống.
Giang Lê thực sự là kì quái, quả nhiên như Chu tổng nói khá kiêu ngạo.
Cũng may anh ấy cũng không thích tôi, nếu không yêu một người như vậy sẽ rất mệt mỏi.