Tiệc sinh nhật của Harukawa Kotono luôn linh đình.
Đối tác với tập đoàn, các tổ chức phúc lợi, cả thị trưởng và thành viên hội đồng thành phố, có thể nói tất cả những người có máu mặt đều tập trung ở nơi này.
Tuy vậy, bạn bè của Kotono, gần như chả có ai, ngoại lệ duy nhất là Mukojima Yoshimi, người duy nhất tham dự suốt mười năm với danh nghĩa là bạn Kotono.
-Nhưng mà, tớ chưa bao giờ nói chuyện với Kotono-chan trước đây cả.
Vào thời điểm cô ấy mất đi đôi mắt, Kotono đến trường dành cho người khiếm thị ở thành phố, tuy nhiên, cô ấy sẽ không kể tôi nghe thời gian ở đó thế nào. Nhưng nhìn vào cái cách cô ngoan cố từ chối việc học sơ trung, có thể thấy là không vui chút nào.
Thế nên là, bạn bè mà cô ấy có trong 17 năm chỉ gồm tôi và Mukojima.
Tôi là người hầu thì không nói, còn Mukojima là một người bạn quý giá được mời đến.
Sau khi tốt nghiệp sơ trung, Mukojima vào một trường công lập hàng đầu thành phố. Khuôn mặt cô ấy khá đáng yêu, và cả thân hình cũng tuyệt nữa, hẳn là nhỏ nổi tiếng lắm.
Tôi nắm tay Kotono dẫn nhỏ đi vòng quanh chào hỏi khách mời.
Tiệc thì tiệc đấy, nhưng đối với tôi thì không, khung cảnh này khiến tôi căng thẳng.
Ngoài ra, còn có tổ chức từ thiện chó dẫn đường nữa. Chủ tịch của hộ, dĩ nhiên, đến và hỏi Kotono tại sao không sử dụng một con.
Cô ấy nâng khóe miệng lên và mỉm cười thanh lịch, đáp lại một cách lịch sự.
-Nếu là chó, tôi đã có rồi.
* * * *
Kotono chơi đàn vĩ cầm vào cuối buổi tiệc. Tôi không thực sự hiểu mấy cái cổ điển này, nhưng cảm tưởng như màn trình diễn của cô ấy đã chạm đến trái tim người khác.
Thậm chí có người đã khóc, và kết thúc thành công mĩ mãn.
Còn có người muốn đưa cô debut với nghệ danh “Nghệ sĩ vĩ cầm xinh đẹp khiếm thị”, nhưng bị từ chối.
Sẽ ổn thôi nếu như cô ấy được chú ý chỉ bởi vì tài năng của mình, nhưng việc sử dụng khuyết điểm hay vẻ bề ngoài để thu hút sự chú ý hay sự đồng cảm khiến cô ấy khó chịu.
Chương trình năm nay là “Vitali Chaconne”. Khi màn biểu diễn kết thúc, tiếng vỗ tay vang dội như sấm rền.
Chỉ vào lúc này, Kotono, một người luôn giam mình trong phòng, có thể được đắm mình trong ánh hào quang. Tôi tự hào về cô ấy, một người có thể khiến người khác xúc động sâu sắc.
Buổi tiệc sinh nhật kết thúc cùng lúc với buổi hòa nhạc. Kotono ở cạnh khách mời và cha mẹ cô, mọi thứ kết thúc lúc 10 giờ tối.
Quả nhiên là Kotono trông mệt mỏi lúc về phòng, lặng lẽ uống cốc trà tôi rót .
Cô đặt tách trà lên bàn và đột ngột mở lời.
[Sasuke, có hơi đột ngột, nhưng mà, ngày mai tớ sẽ ra ngoài.]
[Chẳng phải hơi đột ngột quá sao?]
Chuyện thay đổi lịch trình thế này hiếm khi xảy ra.
Cô ấy rất coi trọng kế hoạch của bản thân, và không để bất cứ thừ gì can thiệp vào.
[**-san sẽ tổ chức một buổi hòa nhạc nhỏ cho tớ tại nhà ông ấy. Bố mẹ bảo tớ phải tham gia bằng bất cứ giá nào. Hết cách rồi nên đành thôi.]
**-san là chủ tịch công ty đường sắt thuộc tập đoàn Harukawa, tôi đã gặp vài lần. Vợ ông ấy đánh đàn dương cầm rất giỏi dù chỉ là dân nghiệp dư, đôi lúc bà còn muốn tổ chức một buổi hòa nhạc quy mô hộ gia đình chung với Kotono.
[Họ còn bảo ở lại dùng bữa tối nữa, nên sẽ muộn đấy. Tớ không ở đây nên là cứ làm cái gì cậu muốn.]
[À rồi.]
Mấy ý nghĩ bay thoáng qua đầu khi tôi trả lời.
Lúc đầu tôi cứ đinh ninh là cổ sẽ bảo tôi bóp chân, dù sao cũng đứng lâu quá mà, hoặc là cái gì tựa tựa thế.
Vậy là tôi chẳng có chút dự định nào với đám bạn cả.
Nhưng có lẽ đây là phần thưởng mà thánh thần đã ban cho tôi vì biểu hiện chăm chỉ hôm nay.
Thật may vì Kotono không thấy biểu cảm của tôi lúc này.
Mà đã thế, thì chỉ có duy nhất một việc tôi sẽ làm.
****
Hôm sau, Kotono ăn trưa sớm và ra ngoài bằng xe hơi.
[Cô chủ dặn chỉ cần lau dọn sơ sơ là được rồi. Xong sớm thôi, nên chờ nhé, chị sẽ đem trà và snack, nhớ gọi chị khi em nghỉ nhé.]
Anna-san cười và bắt đầu làm việc. Cô ấy có vẻ rất ấn tượng vì gần đây tôi học hành chăm chỉ, vì thế chỉ chăm sóc tôi chu đáo hơn trước. Thật sự, lương tâm tôi đang gào thét trong đau đớn.
[Vậy thì, cố gắng lên nhé.]
Anna-san mỉm cười đóng cửa lại, và tôi bắt đầu như thường lệ.
Lấy dụng cụ học tập từ túi cửa hàng bách hóa đặt lên trên. Sau đó trải khăn tắm lên ga giường và rồi đặt gối ôm Mimi-chan bên cạnh.
Tôi muốn thử cái gì đó khác biệt, chà, thử cái Imouto¹-theme đọc hôm qua vậy.
Đột ngột, chuông điện thoại trên bàn vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ.
Là Kotono, tôi nhanh chóng nhận cuộc gọi.
[A lô, chuyện gì vậy thưa cô chủ?]
Đè nén sự lo lắng không thể hiện qua giọng nói, tôi bắt máy. Cô ấy rất nhạy cảm đối với âm thanh.
[Có lẽ giờ Anna nghỉ ăn trưa rồi. Cậu có thể đến phòng bếp và hỏi cô ấy có thấy điều gì bất thường lúc dọn phòng không?]
[A ừ. Cậu tò mò chuyện gì à?]
Không lẽ cô ấy biết điều gì? Tôi bắt đầu thấy không ổn.
[Không phải chuyện của cậu. Tới thẳng nhà bếp và hỏi cô ấy. Đừng có dùng điện thoại, gặp cô ấy trực tiếp mà hỏi.]
Nếu cô ấy biết điều gì, cổ có thể yêu cầu tài xế, Yonedzu-san, gọi Anna-san. Cái ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu cô ấy là gì vậy? Tôi rời phòng và đến thẳng phòng bếp. Anna-san đang nghỉ ngơi, nhàn nhã đọc cuốn sách.
[Việc bất thường? Chị nghĩ là không.]
Anna-san trưng ra điệu bộ tìm kiếm ký ức, nhưng rồi nhún vai.
[Hmm, ừ, chị chẳng nghĩ ra được cái gì bất thường cả.]
[Vậy à. Thế thì tốt. Xin lỗi vì làm phiền.]
Tôi gọi lại cho Kotono.
Tuy vậy,
-Đây là hệ thống trả lời tự động. Vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng bíp…
Thế đấy. Cái quái gì, ngay sau khi cậu ra lệnh cho tớ.
Đành vậy.
[Anna-san bảo rằng không có gì bất thường cả.]
Tôi để lại lời nhắn.
Tôi đang vô cùng bối rối, trờ về Kotono lần nữa và khóa trái từ bên trong.
Tôi nhìn xung quanh căn phòng.
Như Anna-san đã nói, chẳng có gì bất thường ở đây cả.
[Trời ạ, cái quái gì vậy? Không thể hiểu cô ta muốn cái gì.]
Tôi cởi giày trong lúc phàn nàn và rồi leo lên giường.
Tôi nhẹ nhàng ngửi Mimi-chan, ngập tràn mùi hương của Kotono, kéo khóa quần xuống và đắm chìm vào ảo tường.
Hừm, em gái ơi em gái à.