Nhân sự :
G4by (Gab) : Solo
---
Ngày 5 (Phần 2)
Những cảm xúc đang đối mặt với nhau...
Gab: Vậy là 20 chap rồi UwU. Xin lỗi vì đăng lâu, ad đang cần "suy nghĩ" về nhiều thứ nên ra lâu.
---
“Kasumi-chan dậy chưa?”
Không phải là Mina. Bị ngạc nhiên, tôi hét lên hướng giọng nói tốt bụng đó phát ra.
Mặt đối mặt với bác sĩ, chúng tôi nhìn nhau. Ánh mắt của cô khiến tôi liên tưởng tới Mina một thoáng, và làm nhịp tim tôi tăng lên chút rồi.
“Ề,ờ, dạ…”
“Mou~, đây là bệnh xá, nên hãy giữ trật tự được không?”
“Dạ...Con xin lỗi.”
Vô tình, tôi bật ra một tiếng lớn. Tôi thậm chí quên phòng này là phòng gì.
“Không sao đâu, cô khá ngạc nhiên đấy...Tuy nhiên, có vài thứ cô muốn hỏi.”
“...Cái gì vậy cô?”
Do là giáo viên, nên tôi không thể chối không trả lời được. Với lại, tôi đã hơi làm phiền cô hơi nhiều.
“Kasumi-chan, em đã có- người yêu chưa?”
...Sao hỏi trúng thế, tôi không thể trả lời điều đó được.
...Có vẻ cô coi việc im lặng của tôi là có. Có vẻ cô đã hiểu được điều gì đó.
“Cô chắc em có người mình yêu. Nếu không sẽ chẳng trở nên kì lạ và có những hành động kỳ quặc vậy đâu.”
“Em trông kỳ lạ đến thế à?”
“Mina-chan thật sự lo lắng cho em đấy em biết không? Em ấy thực sự yêu em như em yêu em ấy vậy đấy…”
Những từ cuối cùng, nó làm tôi trở nên tái nhợt.
Cảm xúc trong tim tôi… cảm giác như đã bị nhìn thấu hết.
“Tại...sao, mấy thứ này…”
“Khi Mina-chan đến, em thực sự ý thức được về em ấy đúng không?”
Bị chú ý dễ dàng đến thế, có phải em thực sự hành xử kì lạ lắm à.
Má tôi nóng lên. Thật đáng sợ khi nghĩ rằng những cảm xúc như bùng nổ của tôi đã tuôn ra ngoài quá nhiều rồi.
“Nếu em thấy ổn với cô, thì cô sẽ nghe nỗi niềm của em, được chứ? Nếu như em không muốn nói, thì cũng không sao đâu.”
Cảm xúc mà tôi nén trong lòng đã trở nên quá lớn - những cảm xúc mà tôi không thể nói với ai...chắc chắn luôn, Cô hẳn đã nhận ra điều này và đưa tôi thuyền cứu sinh.
“Cô không nói với ai được không?”
“Tất nhiên rồi.”
Sensei thò tay ra khỏi ngực. Cuối cùng tôi cũng can đảm đối mặt với cảm xúc của mình...nhưng chỉ một chút thôi.
“Em, Mina...Mina, lúc đầu, em chỉ nghĩ em ấy là một thành viên đặc biệt trong gia đình.
Ở thế giới này, Mina là một cô gái tên “Manabe Mina”. Tôi suýt nữa quên.
Không đời nào tôi có thể kể cho cô ấy em ấy từng là mèo được. Rốt cuộc thì những người duy nhất tin là tôi mà Mina thôi.
À...Còn về nụ hôn, tôi nên giải thích thế nào nhỉ? Tôi chắc chắn việc tôi trở nên thế này là do nụ hộn của Mina.
“...Nếu thấy đau đớn khi nói về việc đó, thì không cần đâu, em biết chứ?”
Cái im lặng dài của tôi...có vẻ như cô coi điều gì đó mà tôi khó mà nói được.
“Không, không phải như thế.”
Mà tôi muốn nói về nó, và làm bản thân thoải mái hơn.
“...Trước đó, khi chúng em ngủ cùng trên giường, Mina lăn...và sau đó, chúng em hôn nhau.”
Lần đầu tiên - khoảng khắc đôi môi hai bên chạm nhau - tôi vẫn có thể nhớ nó sống động thế nào. Mỗi lần tôi làm chuyện đó, tim tôi lại đập nhói lên.
“Kể từ đó, Mina…Em cứ đều đặn muốn ngã khuỵu trước em ấy...và em trở nên thế này, khao khát em ấy…”
Trong toàn bộ lúc đó, Cô chỉ gật đầu nghe ý kiến của tôi.
“Kasumi-chan, em đã cứ nghĩ “Dù mình không nên yêu một cô gái”, và trở nên thế này đúng không?”
Nhanh chóng, mớ cảm xúc nặng nề đau đớn như được gỡ ra như tháo một nút sợi dây và khiến tôi trở nên dễ chịu hơn nhiều.
“Dạ...Đúng rồi. Rốt cuộc thì một thế này - nó nên được bộc lộ giữa một chàng trai và cô gái…”
“Nó ổn mà, em biết chứ?”
Tôi chỉ không thể tin vào lời của cô.
“Tại sao...vậy?”
“Tất nhiên, hai cô gái không thể kết hôn với nhau, nhưng… em biết là hai cô gái yêu nhau không hề bị cấm chứ?”
Dây thần kinh căng thẳng của tôi không còn căng nữa và khóe mắt tôi bắt đầu chảy dòng.
“Cảm ơn cô nhiều lắm…”
Nước mắt của tôi trước khi nhận ra thì đã tuôn ra rồi. Trong cơn hoảng loạn, tôi lau chúng bằng tay áo đồng phục.
Cảm xúc tôi dành cho Mina- nó không phải là một sai lầm.-- chỉ biết điều đó, tôi như được cứu.
“Hmm, nó ổn mà, được chứ? Một y tá cũng phải chăm sóc trái tim của học sinh mình chứ~”
Cách cô làm việc này thật nhẹ nhàng...như Mina vậy. Cùng với đó, khuôn mặt tôi tưởng tượng ra trôi dạt vào tâm trí.
“Không...Cảm ơn cô nhiều lắm vì đã lắng nghe, em sẽ quay trở lại lớp nhé?”
“Nếu có vấn đề gì, cứ trở lại đây nhé?”
Sau những lời nhân hậu của cô ấy, tôi trở lại lớp học.
“A, Kasumi!!”
Thấy tôi, Mina ra ôm tôi.
Do làm bất ngờ quá nên tôi không bắt em ấy được nên cả hai đã ngã xuống.
Khi lưng Mina đối diện trần nhà và tôi nhìn khuôn mặt của em, tôi bị đè lên. Tôi hiểu điều đó.
--Tôi muốn hôn em ấy trong tình huống này và thậm chí tiếp tục xa hơn sau đó nữa
Một sự xúc động bất ngờ nhưng mạnh mẽ dâng lên trong tim tôi.
“....Mina..”
Đầu tôi chìm trong những ảo mộng mà tôi không thể kể cho ai.
“Kasumi?...Xin lỗi vì đột ngột…”
Được đỡ lên bằng tay cô ấy, tôi cảm thấy thứ gì đó nhiều hơn cả hơi ấm từ làn da của em ấy. Lồng ngực tôi sôi lên theo cách mà không thể nói với ai khác.
Tôi -tôi muốn chạm Mina nhiều hơn nữa. Nhiều hơn nữa, ngay cả mấy điều biến thái luôn.
Cảm xúc này, để có thể đối mặt với nó đúng-- suy nghĩ về việc tôi có thể chịu đựng hoặc không sợ nó nữa.