Nhân sự :
G4by (Gab) : Solo
---
Ngày 4 (Phần 5)
Thứ cảm xúc được gọi là “yêu”
Tác giả : Cảm ơn mọi người đã ủng hộ (Đã tóm gọn bởi Eng 9)
Gab : Delay từ 2 tuần đến 1 tháng để làm vài việc. (Có thể hết delay sớm hơn hoặc muộn hơn, tương lai không thể biết trước.”
---
Tôi khá ngại ngùng và cũng không nhiều bạn, nên với tôi, Mina đã luôn luôn, ngay cả trước khi là con người, là một tồn tại đặc biệt.
Được gắn bó với tôi, em ấy lắng nghe những lời phàn nàn và những câu chuyện vui.
Bụng em ấy, phần nhược điểm của em ấy...luôn phơi cho tôi thấy.
Tuy vậy, thứ tình cảm thuần khiết ấy đã bị vấy bẩn bởi tình yêu của tôi.
Nó đã bị vấy bẩn sự tồn tại luôn tràn đầy của Mina trong con tim, Và cảm xúc tôi dành cho Mina lớn tới mức đến nỗi nó có thể bể.
“Chị ăn được không?”
“Nn, chị nghĩ là ăn được…”
Bữa ăn này nữa...tôi không thể thưởng thức tất cả. Tôi lỡ đãng húp món cháo.
Trong đầu tôi, chỉ có thể nghĩ đến Mina.
Tôi tự hỏi tại sao…tại sao nó lại đau đến thế này?
Ai đó, nói với tôi đi. Làm sao tôi có thể dừng - dừng bị cảm giác như xé ra từng mảnh.
Giống như chiếc xe bị hỏng bánh mà chỉ có thể tăng tốc, cơ thể tôi đã đang gào thét. Nó không dừng lại, những cảm xúc mà tôi không nên có - những cảm xúc mà tôi nên hiểu sớm hơn.
Được dựa vai vào Mina, tôi trở về phòng cùng cô ấy. Cứ như tôi bị hộ tống vậy. Nghĩ như vậy, trái tim bàng hoàng không ngừng.
“Chị vẫn còn sốt à?”
Bất cứ khi nào tôi nghĩ tới Mina, cơ thể tôi lên cơn cỏ ửng, nhưng-- với Mina, người mà lo lắng quá tới tôi, tôi muốn không muốn làm em ấy lo lắng nữa.
“Không, nó hoàn toàn hết rồi.”
“Mou, thật không đấy?”
Như dự đoán, em ấy thậm chí nhận ra tôi đang phải gượng ép bản thân. Có phải em ấy là sự hiện diện gần gũi nhất với tôi?
Hay là em ấy đang nhìn tôi, nghĩ cho tôi, mà tôi đã gục ngã vì em ấy - vì Mina?
Để kiểm tra nhiệt độ cơ thể, cô ấy sờ vào trán tôi...nó làm tôi nhịp tim tôi đập mạnh nữa rồi.
“Có vẻ là đã đỡ hơn rồi. Có lẽ mai chị có thể đi học.”
“...Sẽ thật tốt nếu như vậy thật.”
Đúng rồi, hôm nay là Chủ Nhật. Ngay cả khi tôi sống với nhân dạng Mina, mọi thứ đều diễn ra quá nhanh chóng.
Ngay cả khi chưa qua hết tuần, nhưng như thể đã rất lâu rồi.
…………...Có phải tình yêu….giống như thế?
Giống như mối tình đầu đã lâu rồi. Hồi tưởng lại, trái tim thắt lại đau đớn; trước khi bạn nhận ra, bạn không thể ngừng suy nghĩ về người mình yêu.
Thời gian bên người ta yêu là khoảng thời gian vô tư, đau đớn và ngọt ngào.
Và bây giờ, tôi đang nghĩ tương tự với Mina.
“Mou, khỏe lẹ lên để mai còn đi học nhé?”
“Em nói đúng rồi.”
“Yêu đến phát ốm”, từ ngữ đó trôi nổi trong đầu tôi.
---