Trần Cẩn Phong khẽ cười, chàng nói: "Ta không phải là người ham vinh hoa phú quý, hôm đó nghe huynh khuyên như vậy, ta đã biết hai người chúng ta không chung đường rồi.
Bây giờ Kính Dư liều chết giữ ta lại đây, ta vô cùng cảm kích ân tình của huynh ấy.
Nếu như huynh vẫn còn coi ta là huynh đệ, xin huynh hãy mãi quên chuyện ta đang ở đây đi, ta cũng sẽ cảm kích rất nhiều."
Trương Liên Chi hơi cúi đầu, biểu cảm có phần hụt hẫng, một lúc sau, anh khẽ khàng đáp lại hai tiếng: "Chắc chắn."
"Đương nhiên phải chắc chắn rồi." Lý Kính Dư nhìn thái độ của hai người như thế thì cũng đoán ra được phần nào: "Liên Chi chắc chắn sẽ giữ kín chuyện này, ta tin huynh ấy.
Được rồi, hiếm có dịp nào ba người chúng ta được tụ tập với nhau, đi trò chuyện một chút về tình hình gần đây của mọi người, thế nào?" Nói xong, anh đặt tay lên vai Trần Cẩn Phong, gọi Trương Liên Chi cùng đi về phía quán rượu Thiên Hương.
Quán rượu Thiên Hương
Gió khẽ thổi ngoài cửa sổ làm mặt hồ gợn sóng.
Mặc dù cùng đến quán rượu Thiên Hương nhưng chỉ có tiếng nói chuyện của hai người, Trần Cẩn Phong vẫn luôn quay mặt ra ngoài cửa sổ, thưởng thức cảnh sắc bên hồ.
"Trong lòng đệ vẫn còn khúc mắc với ta." Trương Liên Chi thờ dài, chán nản nói.
Trần Cẩn Phong quay mặt lại, giơ ly rượu về phía hai người rồi một hơi uống cạn.
Lý Kính Dư lắc đầu, anh cũng cầm ly rượu lên: "Liên Chi, sau khi Cẩn Phong đi, trong triều có xảy ra chuyện gì không?"
Trương Liên Chi liếc nhìn Trần Cẩn Phong đang cắm đầu cắm cổ uống rượu, rồi tầm mắt anh lại đặt lên người Lý Kính Dư: "Hôm ấy sau khi không thấy Cẩn Phong đâu, trong cung hỗn loạn, Hoàng thượng Hoàng hậu ra lệnh có phải đào sâu ba tấc đất cũng phải tìm được đệ ấy.
Sau đó còn cử hai đội binh mã, một đội canh gác ở cổng thành, những người ra vào thành đều bị kiểm tra, một đội thì phụ trách lục soát tứ phía trong cung.
Bên trên thì các công chúa và Vương gia, bên dưới thì cung nữ thái giám không có một ai được yên ổn.
Ai mà ngờ lục tung một lượt vẫn không tìm được nổi một sợi tóc của đệ ấy.
Mấy ngày sau thì cũng không thấy bóng dáng An Lạc công chúa đâu, nghe thị vệ gác cổng thành nói cô ấy lén xuất cung.
Khoảng tầm hai tháng trôi qua, đột nhiên An Lạc công chúa lại hồi cung, nhưng hoàn toàn không còn dáng điệu của ngày trước nữa."
"Cẩn Phong, xem ra chuyện huynh bỏ trốn có ảnh hưởng rất lớn đến An Lạc công chúa nhỉ." Lý Kính Dư huých huých Trần Cẩn Phong.
"Không phải như thế." Trương Liên Chi lắc đầu: "Lúc đi công chúa vẫn còn bình thường, nhưng mà lúc về có người phát hiện cô ấy mập lên, bụng cũng to hẳn hơn so với hồi trước.
Sau đó trong cung có tin đồn công chúa đang mang thai."
"Cái gì?" Lý Kính Dư kinh ngạc: "Sao lại thế được?" Nói đoạn anh quay sang nhìn Trần Cẩn Phong.
Mặc dù đang vùi đầu vào rượu, Trần Cẩn Phong vẫn nghe rõ cuộc trò chuyện của họ.
Lúc này, chàng đặt ly rượu trên tay xuống, sửng sốt nhìn Trương Liên Chi.
Trương Liên Chi mỉm cười, nói tiếp: "Mấy bữa sau, Hoàng thượng ban hôn công chúa cho Võ Diên Tú, ta nghĩ bây giờ chắc họ thành hôn rồi."
Lý Kính Dư kinh ngạc há hốc miệng, một lúc lâu sau vẫn chưa khép lại được.
Trần Cẩn Phong bên cạnh im lặng không nói gì, chỉ có ly rượu của chàng được đổ đầy liên tục.
Trương Liên Chi hít một hơi thật sâu, khuyên nhủ: "Cẩn Phong, như này cũng tốt, bây giờ đệ không phải lo về An Lạc công chúa nữa."
"Đã lựa chọn thoát ra ngoài, đương nhiên ta cũng mong có kết quả thế này." Trần Cẩn Phong nâng ly rượu lên, cạnh tay chàng tì vào bàn, đung đưa ly rượu trong tay.
Trương Liên Chi hơi cúi đầu, kể tiếp: "An Lạc công chúa thì lo ổn thỏa rồi, nhưng trong triều lại có chuyện lớn."
"Chuyện lớn gì?" Lý Kính Dư tò mò hỏi.
"Hoàng thượng sai Vi Ôn đến bên cương tấn công Mặc Xuyết, nhưng đêm trước ngày tìm thấy Mặc Xuyết bỗng nhiên quân doanh bốc cháy, một lượng lớn lương thảo bị đốt thành tro, mấy vạn ngự lâm quân bị mắc kẹt bên trong, sống chết không rõ."
Ba người không nói gì nữa.
Trong quán rượu Thiên Hương chỉ còn tiếng đàn du dương không ngừng vang vọng bên tai..
Điện Tuyên Chính cung Đại Minh
Không khí trong buổi thiết triều vô cùng căng thẳng.
Các đại thần đứng đều hai bên, đều đang yên lặng chờ đợi Hoàng thượng lên tiếng.
Hoàng thượng khoác long bào, lo lắng đi đi lại lại bên cạnh ngai vàng, gương mặt ông không giấu nổi nét lo lắng.
Bên cạnh ông, rèm châu khẽ lay động, một bông quốc hoa màu cam rực rỡ đương nở rộ.
"Hôm nay trẫm nhận được tin cấp báo từ biên cương, đội ngự lâm quân do Vi Ôn lãnh đạo vào lúc nửa đêm, lương thực trong quân doanh bị đốt cháy không sót chút nào.
Phần lớn các tướng sĩ đều bị đói, cộng thêm hành trình gian nan, nên không còn tâm trạng chiến đấu, quân không còn ra quân nữa rồi.
Điều này thực lòng khiến trẫm lo lắng, các khanh có kế sách gì thì mau dâng lên." Hoàng thượng dừng bước, giọng nói chất chứa đầy ưu phiền.
"Hoàng thượng, chuyện đã như vậy, theo thần nên lập tức phái binh mã, nhanh chóng vận chuyển lương thảo tới biên quan ạ." Người mặc trang phục in họa tiết quốc hoa màu cam nói.
"Hoàng thượng, e là bây giờ có vận chuyển lương thảo cũng không giải quyết được tình hình nguy cấp trước mắt, thần nghĩ nên tìm một phương án khác thì hơn." Một vị đại thần đứng ra nói.
"Theo ý ái khanh thì nên làm thế nào?"
"Xin Hoàng thượng hạ lệnh, đầu tiên nhanh chóng đưa chiến mã tới biên quan, kêu gọi nhân dân các trấn, các thành xung quanh ủng hộ tiền bạc và đồ dùng, ra lệnh quan phủ mở kho hàng để trấn an binh sĩ; đội binh mã thứ hai sẽ vận chuyển lương thảo; tiếp theo là cử một đội ngự lâm quân tinh nhuệ tới biên quan trấn áp Mặc Xuyết."
Hoàng thượng ngẫm nghĩ, cảm thấy dường như không còn cách nào khác, bèn nói: "Được, nghe theo ý khanh."
Sảnh sau phủ nha Quý Châu
Tiểu Thiến đặc biệt chuẩn bị điểm tâm hoa quả, chốc chốc lại giúo các vị đại nhân rót nước.
Lý Kính Dư phấn khởi thao thao bất tuyệt kể cho Trương Liên Chi nghe về vụ án người ăn xin bị đánh chết.
Trần Cẩn Phong chỉ ngồi yên lặng thưởng thức trà, thỉnh thoảng chàng lại đưa tay lên vuốt vuốt râu.
Trương Liên Chi nghe Lý Kính Dư kể lại sự tình vụ án, không kìm được sự cảm thán: "Không ngờ Quý Châu be bé thế này mà lại xảy ra một vụ án li kì đến vậy."
Lý Kính Dư thở dài: "Cứ tưởng là có thể kết án, ai ngờ hung thủ lại chết mất."
"Báo.." Sau tiếng hét, một nha dịch đứng ngoài cửa thông báo: "Đại nhân, đã tìm được bà lão rồi ạ."
"Vào đi." Nha dịch đẩy cửa vào, những lời tiếp theo của y khiến Lý Kính Dư không khỏi cảm phục Trần Cẩn Phong: "Đại nhân, chúng thuộc hạ bắt được bà lão đó trên đường lớn, bà ta đang ngồi trên một chiếc xe ngựa, chuẩn bị rời khỏi đây."
Lý Kính Dư như bị dính máu gà, anh suýt nữa nhảy cẫng lên: "Thăng đường, thăng đường."
Trên công đường treo biển chữ "Gương sáng treo cao", Lý Kính Dư ngồi sau án kỉ, quan sát thật kĩ bà lão được đưa vào.
Bà ta hơi đậm người, tóc đã bạc trắng, y phục trên người sạch sẽ gọn gàng.
"Bà lão dưới kia, bà là ai?" Lý Kính Dư hỏi.
Vuốt lại mái tóc bạc, bà lão nói: "Lão họ Tang, là mẹ của Phàn Tam Nhi đã khuất."
Lý Kính Dư gật đầu, hỏi: "Phàn Tam Nhi là một người ăn xin sống cùng với phụ thân, sao lại có thêm một người mẹ nữa?".