"Kế hoạch này rất nguy hiểm, ta sẽ nói trước với cô cách bọn ta định cứu cậu ấy, nhưng về chuyện có thành công hay không thì phải xem phúc phần của Trần Cẩn Phong nữa." Biểu cảm trên mặt nam tử bỗng trở nên rất nghiêm túc.
"Nguy hiểm? Không có cách nào khác sao?" Nghe thấy hai chữ "nguy hiểm", tim Tiểu Đào đập mạnh liên hồi.
Nàng nghĩ cứ cho là không cứu Trần Cẩn Phong, để chàng bị ép thành hôn với công chúa thì chí ít chàng cũng không gặp phải nguy hiểm gì.
"Cô thử nghĩ xem, người muốn Trần Cẩn Phong thành hôn với công chúa là đương kim Hoàng thượng, Hoàng hậu, dám chống đối lại họ đã là chuyện nguy hiểm rồi.
Muốn cứu cậu ấy không thể không mạo hiểm.
Nhưng mà cô yên tâm, bọn ta sẽ bảo vệ Trần Cẩn Phong hết mức có thể, nếu cần thiết có thể hi sinh người của ta để đảm bảo cậu ấy bình an vô sự."
"Mấy người rốt cuộc là ai, tại sao lại muốn cứu Phong thiếu gia, sao lại dám chống đối Hoàng thượng và Hoàng hậu?" Tiểu Đào có rất nhiều mối nghi ngờ, thiết nghĩ đây cũng là những điều Trần Cẩn Phong muốn biết.
"Với cái tính cách cứng đầu của Trần Cẩn Phong thì không nói ra chắc chắn cậu ấy sẽ không đồng ý nhỉ." Nam tử bật cười, đoạn nói: "Được rồi ta sẽ nói với cô, ta tên Võ Dương, hẳn cậu ấy vẫn còn nhớ ta.
Bức thư tay của phụ thân cậu ấy hồi xưa cũng là do ta truyền ra giúp ông ấy.
Lần hành động này bọn ta làm theo lệnh thượng đầu, còn thượng đầu là ai thì ta không thể nói với cô được.
Thượng đầu rất quý trọng tài năng của Trần Cẩn Phong, lại đồng cảm với cảnh ngộ gia đình cậu ấy nên muốn ra tay giúp đỡ."
"E là không đơn giản như vậy đâu nhỉ." Tiểu Đào cười nhạt: "Chỉ vì quý trọng và đồng cảm mà chấp nhận hi sinh mạng sống người của mình để cứu Phong thiếu gia sao? Các người vĩ đại quá đấy." Nói xong Tiểu Đào đứng dậy.
"Nếu các vị đã không có thành ý thì Phong thiếu gia cũng sẽ không ngu ngốc đâm đầu vào nguy hiểm, thành hôn với công chúa cũng chưa chắc là chuyện gì tệ lắm.
Có thể hôm nay huynh ấy không chấp nhận nhưng đến một ngày nào đó huynh ấy sẽ nghĩ thông thôi." Dứt lời Tiểu Đào bước ra ngoài.
"Khoan đã." Tiểu Đào dừng bước, muốn nghe xem Võ Dương định giải thích điều gì.
"Tiểu Đào không hổ là người thông minh, thật sự khiến tại hạ thán phục.
Đương kim Hoàng hậu từ lâu đã âm mưu đoạt Hoàng vị, xây dựng thế lực trong cung.
Hiện nay đa số các đại thần trong triều đều đã về phe bà ta, bà ta lại còn tranh thủ sự sủng ái của Hoàng thượng để sắp xếp họ hàng thân thích nắm giữ những vị trí quan trọng trong triều, quyền lực không ai sáng bằng.
Mà đương kim Hoàng thượng lại yếu đuối nhu nhược, chuyện gì cũng đều thuận theo ý Vi Hoàng hậu, nếu không kịp thời chặn đứng âm mưu này, hậu quả thật không dám tưởng tượng." Từng câu từng chữ Võ Dương nói đều khiến Tiểu Đào sợ hãi.
Nàng không bước vào chốn quan trường, không mưu tính chuyện triều chính, tuy có được nghe nói rằng Hoàng thượng hết mực sủng ái Vi Hoàng hậu nhưng có một số chuyện nội tình là lần đầu tiên nàng được nghe kể.
"Vì vậy thượng đầu nghĩ trăm phương ngàn kế để chiêu mộ hiền sĩ, mà Trần Cẩn Phong là một nhân tài hiếm có, bọn ta tin rằng cậu ấy sẽ trở thành một cánh tay đắc lực." Nói xong, bất giác khóe miệng Võ Dương nhoẻn cười.
Tiểu Đào quay người, chăm chú nhìn Võ Dương: "Ngài không sợ ta tố giác sao?"
"Chắc chắn cô sẽ không làm thế." Võ Dương cũng nhìn nàng.
"Cô đừng quên rằng Hoàng thượng và Hoàng hậu là chủ mưu gây nên cái chết cho phu phụ Trần huyện lệnh.
Nếu không phải bọn họ cưỡng ép Trần Cẩn Phong, Trần huyện lệnh sẽ không chết trong cung Dịch Đình.
Với tính cách của Trần Cẩn Phong, cậu ấy nhất định sẽ không lấy lòng bọn họ, càng không thể không quan tâm tới sống chết của người thân."
"Ngài có vẻ hiểu Phong thiếu gia nhỉ." Câu nói của Tiểu Đào có vẻ lạnh nhạt, đối phương nghe được sẽ cảm thấy nàng đang mỉa mai, nhưng thật sự trong thâm tâm Tiểu Đào đã nghĩ như vậy.
Trong thiên lao
Trần Cẩn Phong ngồi lặng trên nệm cỏ, hàng lông mày nhíu chặt.
Tiểu Đào đứng bên cạnh, nàng cắn nhẹ môi dưới.
Từ sau khi kể cho Trần Cẩn Phong nghe những chuyện xảy ra tối qua, chàng cứ ngồi mãi như thế.
Rất lâu sau Trần Cẩn Phong mới đứng dậy, qua tấm song sắt, chàng nhìn về phía ngọn đèn dầu leo lét.
Có thể đây là một cơ hội tốt để rời khỏi nơi này.
Nếu đúng như Võ Dương nói, chàng tuyệt đối sẽ không cưới con gái của kẻ thù gián tiếp gây ra cái chết cho cha mẹ mình, huống hồ nếu không phải vì Nhã Lâm muội muội, chàng cũng chẳng đi thi cử kiếm công danh làm gì.
Nghĩ đến đây, lời của ông lão trước lúc chết lại ẩn hiện trong đầu chàng: "Thông báo cho An Quốc Tương Vương rằng Vi Hoàng hậu có âm mưu làm phản, bảo ông ấy phải cẩn thận." Chuyện Vi Hoàng hậu mưu phản không phải chỉ một hai người biết.
Hôm ấy những lời của Trương Liên Chi cũng đã nói toạc hết bí mật – "Từ sau khi Võ hoàng băng hà, Hoàng thượng bây giờ không khác gì con rối trong tay Vi Hoàng hậu, Vi Hoàng hậu một tay che trời, đã nói là làm, đoạt lấy thiên hạ này chỉ là chuyện một sớm một chiều mà thôi.
Mà ả nữ nhân đó cũng có ý định như vậy."
Bây giờ không trốn còn chờ tới khi nào, thiên hạ này là của nhà họ Lý, nếu Vi Hoàng hậu thật sự tạo phản, dù chàng có không thay đổi được kết cục, ít nhất cũng không trở thành con cờ trong tay bà ta.
Nghĩ vậy, Trần Cẩn Phong gọi Tiểu Đào lại gần, thì thầm mấy điều vào tai nàng..
Điện Lân Đức cung Đại Minh
Trong điện tiếng chiêng trống rộn ràng, một nhóm nữ tử khoác lụa màu đang tạo dáng nhảy múa.
Ở vị trí chính điện, một nam tử mặc long bào đang thưởng thức điệu múa, bên cạnh ông, nữ tử khoác cung sa tím uể oải thưởng thức một li trà thượng đẳng.
Chốc chốc bà lại ghé đầu về phía người bên cạnh, bình phẩm về các nàng vũ nữ.
Tại góc bên đại điện, một nam tử ngoại hình anh tuấn đang ngồi ngay ngắn sau án kỉ, đôi mắt đen thẳm của chàng sáng lấp lánh.
Trước mắt chàng bày biện những món điểm tâm cầu kì và bình rượu quý đương tỏa hương thơm.
Lúc này Trần Cẩn Phong hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức các điệu múa này, chàng chỉ nhìn vài cái lấy lệ, trong bụng đang âm thầm suy tính nên ăn nói như nào.
Khúc nhạc kết thúc, các vũ nữ lần lượt lui xuống.
Trần Cẩn Phong hơi ngẩng đầu, thưa: "Hoàng thượng, Hoàng hậu, nhận được hậu ái của Hoàng thượng, thần nguyện ý cưới công chúa ạ."
"Cuối cùng khanh cũng nghĩ thông rồi à?" Hoàng thượng cười lớn, giọng nói trầm vang vọng khắp đại điện.
"Thiết nghĩ trong thiên lao khanh chịu khổ không ít rồi." Đôi môi hoa đào của Vi Hoàng hậu nở nụ cười, tuy giọng nói mềm mại như nước nhưng lời nói ra nghe vô cùng cay nghiệt.
Trần Cẩn Phong không đáp lời, chàng chỉ cúi đầu nhìn chén rượu đầy đặt trên án kỉ.
"Nghĩ thông là tốt rồi, trẫm thấy chuyện này không nên chậm trễ, thế này đi, ngày thành hôn sẽ định vào mùng một tháng sau." Hoàng thượng vui vẻ nói: "Trần ái khanh còn lời gì muốn nói không?"
"Đã lấy công chúa, thần có một chuyện không dám giấu.
Thần từ nhỏ đã bị mắc chứng đau đầu, khi bệnh phát tác e là sẽ khiến công chúa hoảng sợ, không biết liệu công chúa có ghét bỏ điều này." Trần Cẩn Phong hơi ngẩng đầu quan sát biểu cảm của Hoàng thượng và Hoàng hậu.
Quả nhiên Hoàng thượng, đặc biệt là Hoàng hậu rất đỗi kinh ngạc, nụ cười trên môi bà tắt ngúm, ngẫm nghĩ một lúc, ý cười lại hiện trên mặt bà: "Sao ta chưa bao giờ nghe về chuyện này, hẳn vấn đề không lớn lắm nhỉ."
"Thần không dám đảm bảo việc này, chỉ cần không khiến công chúa kinh sợ là được ạ." Trần Cẩn Phong nhấn mạnh thêm.
Hoàng hậu nhìn Hoàng thượng rồi lại quay sang Trần Cẩn Phong: "Nếu có bệnh thì phải chữa cho khỏi, trong cung có rất nhiều danh y, chữa khỏi bệnh của khanh không thành vấn đề."
"Hoàng hậu, Hoàng hậu không biết đó thôi, thần bị bệnh này từ nhỏ, gia phụ đã đi khắp nơi tìm kiếm danh y, cho thần uống rất nhiều loại thuốc nên bệnh này đã bảy tám năm nay không phát tác, thiết nghĩ đã khỏi rồi ạ."
"Khỏi bệnh rồi thì nghe theo Hoàng thượng, mùng một tháng sau thành thân." Vi Hoàng hậu cười tươi rói, bà phất tay áo, thầm nghĩ muốn dùng kế này với ta sao, ngươi còn non lắm.
Trần Cẩn Phong quỳ dưới đại điện: "Tạ Hoàng thượng, nương nương, thần sẽ về nhà chuẩn bị.".