Dưới ánh đèn nến lập lòe, đôi mắt của cậu mở ra.
Một luồng gió giữa đêm thâu lạnh buốt làm khuấy động nhãn cầu của cậu.
Từ đây có thể nghe thấy tiếng bước chân lộp cộp trên cầu thang. Có vẻ như đã đến giờ thay ca trực.
"Bên trong sao rồi?"
Hình như có một giọng nói, thông qua khe hàng song sắt đến tai cậu. Âm thanh lạo xạo của giáp lưới cũng đồng thời vang lên.
"Hắn ta chỉ im lặng nãy giờ..."
Cậu cảm nhận được từ phía bên kia, những ánh nhìn chằm chằm đang hướng vào mình. Tất cả đang nhìn về phía cậu mà bí mật nói chuyện với nhau.
Bọn chúng không đủ dũng khí đề nhìn thẳng vào thứ đằng sau song sắt này.
"Hắn ngủ rồi à?"
"Ai biết...? Tao nghe nói rằng hắn ta không thể ngủ..."
"Hình như tên của hắn là Kusla thì phải."
"Kusla...cái tên nghe thật hèn hạ. Có vẻ hai đứa bạn tốt của tao đã bị nợ nần hành xác rồi."
Đã là cai ngục thì phải mang lại nỗi khiếp sợ cho tù nhân.
Thế nhưng con người bị giam trong ngục này chẳng khác gì bọn lính ngoài kia, thành ra không thể nào phân biệt được sự khác nhau giữa hai bên song sắt.
"Hắn đã phạm phải tội gì vậy?"
"Tao nghĩ là...tội báng bổ Chúa trời. Phải, chính nó đó. Hắn trộm hài cốt của các vị thánh rồi đem đi thiêu hủy hay gì đấy, đại loại vậy."
Và giờ mình bị đối xử như quái thai lai đầu vật, Kusla nhăn nhó mà ghi nhận điều này.
Suy nghĩ đó đã khơi gợi bản tính quỷ quái ở trong cậu.
Cậu đã bị nhốt giam khoảng 2 tuần, và cậu chán công việc chỉ ngồi đếm những ngôi sao lấp lánh qua thanh kim loại từ cửa sổ rồi."Này!"
Kusla lên tiếng từ bên trong xà lim.
Bên trong này đã từng là những hồi ức đẹp đẽ của một đồng cỏ xanh bát ngát-đầy ắp tiếng côn trùng mùa thu bay lượn qua góc tối của bức tường chắn.
Và tất cả sự nhộn nhịp ấy bỗng chốc ngừng lại ngay sau khoảnh khắc Kusla lên tiếng.
Với Kusla, thứ duy nhất không chịu ngừng lại, đó là cái lạnh từ cơn gió băng giá lan tỏa bên trong, lạnh lẽo một cách không thương tiếc.
"Ta muốn tâm sự."
Cậu muốn đứng lên, nhưng với cái cơ thể cứng đờ vì lạnh và kiệt sức của cậu thì có vẻ khó khăn. Ai ai cũng đều khiếp sợ cái người mang tên Kusla này, mặc dù trông cậu không khác gì người bình thường cả. Chiều cao thì nhỉnh hơn mức trung bình một chút, với vẻ ngoài chẳng có ấn tượng đặc biệt nào. Cậu nghĩ mình từng mắc hội chứng không biết sợ là gì, tuy nhiên không ai từng bảo với cậu rằng cậu khá là đẹp trai đấy.
Nếu cậu hòa mình vào trong đám đông, sẽ không có ai nhận diện ra cậu cả. À mà có một lần cậu ta bị xe ngựa tông phải, và cái cổ tay không bao giờ lành lại xuất phát từ sự lơ đễnh, chính là thứ làm nên nét đặc trưng của cậu.
Với một bộ dạng thảm hại như thế, hai tuần trong ngục đã làm cơ thể Kusla yếu đi rõ rệt. Kusla cảm thấy cơn đau nhức chạy dọc khắp xương khớp và một cảm giác choáng váng khi cố gắng đứng lên.
Tuy nhiên bọn lính gác không hề biết gì về tình trạng tồi tệ này của cậu.
Kusla kéo còng tay và quả tạ đã đông cứng khóa ở mắt cá chân rồi lảo đảo tiến về phía trước, đồng thời dí mặt sát vào thanh song sắt.
"Nói chuyện cái nào."
Ánh sáng làm chói đôi mắt của cậu, khiến cậu phải nheo mắt lại mà nhìn, và nó lại càng làm đậm thêm vẻ mặt hung tợn của cậu. Hai tên lính kia đứng tại chỗ không nói lại lời nào, cứ như thỏ rừng lỡ đi vào lối nhỏ của thợ săn vậy.
"Thoải mái đi, ta không làm gì các ngươi đâu."
Kusla định nhếch mép cười, nhưng nhanh chóng rút lại suy nghĩ đó khi nhận ra rằng làm vậy chỉ tổ làm bọn chúng sợ thêm.
"Ta chỉ có một yêu cầu nho nhỏ..."
Yêu cầu của tù nhân thì tên nào cũng giống nhau, nào là đồ ăn, đồ làm ấm cơ thể, xin phép được viết thư hay một cái cớ để được gặp ông bà sớm.
Hai tên cai ngục bỗng chốc lùi lại, dù bọn chúng đã quá quen với cái kiểu xin xỏ này.
Nhìn nhau một hồi, rồi tên lớn hơn lên tiếng.
"Y-Yêu cầu kiểu gì?"
"Hmm, rất đơn giản thôi."
Vừa nói, Kusla chỉ tay vào khe song sắt.
"Mở cửa cho ta rời khỏi đây được hem?"
Badum. Một tiếng động phát ra trong khi mấy tên lính còn đang bận há hốc mồm.
Hiện tại đã là nửa đêm, đây là giờ của quỷ dữ-giờ mà các tu sĩ đều đang chìm trong giấc ngủ say.
Bọn lính gác nhanh chóng lấy lại cảnh giác, lùi lại và chĩa giáo lên.
"T-Tên ngu ngốc kia! Bọn ta không thể làm thế với tù nhân được!"
"À, phải rồi, ta phải trả công thì bọn ngươi mới chịu làm ha."
Bọn cai ngục phải chịu đựng cái lạnh của ban đêm như những tên tù nhân chỉ để làm công việc canh gác. Thế nhưng người ta vẫn có lý do để yêu cầu tên lính mở cửa, không chỉ là cái giá để mang chúng vào, mà còn là mong muốn được nhận tiền đút lót.
Mắt đối mắt tìm câu trả lời, bọn chúng vô tình thể hiện rằng cả hai đều đang bị áp đảo bởi sự căng thẳng.
Mặc dù hai người thì sẽ tự tin hơn là một, tuy nhiên không thể chối bỏ sự thật rằng bọn chúng đang cực kì căng thẳng.
Lần này đến lượt tên trẻ hơn lên giọng.
"N-Nhà ngươi đã bị Giáo hội kết án tử hình, ngươi trước mặt bọn ta đây giờ chẳng khác gì cái xác biết nói cả...Thế quái nào bọn ta phải nghe lời ngươi chứ? Nếu có gì để biện hộ, bọn ta sẵn lòng lắng nghe. Biết thân phận của mình đi!
"Ổn thôi, ngươi mở cửa vào đây rồi lột sạch đồ của cái xác này đi nào."
Giá mà bọn lính có thể làm thế.
Chẳng lạ lẫm gì khi thấy cảnh người khác bị bắt giam chỉ vì ăn trộm mẩu bánh mì-sự tồn tại bị tước đoạt, bị bỏ mặc trong cơn lạnh tê tái cho đến chết. Nơi đây là ngục tù, cái nơi mà sự tuyệt vọng lên ngôi.
Mặc dù sự tuyệt vọng và sợ hãi từ lâu đã đồng hành cùng với tù nhân lẫn lính gác ngục, tuy nhiên đáng sợ nhất vẫn là khi bị bắt vào tù mà không được công khai với dân chúng.
Cái ngục này được xây dựng theo hình xoắn ốc, và được đặt cách xa vùng đất con người sinh sống, nhưng người dân sống trong chế độ bắt giam người vô pháp này có thể dễ dàng phát hiện ra nơi này: từ cây cầu cong bắt ngang qua trung tâm thành phố.
Lúc này cả hai tên đều cứng họng. Nếu chúng để một tên phạm nhân xảo trá đánh lừa thì cái danh lính gác này sẽ gặp nguy mất.
"T-Tất cả những thứ của kẻ bị kết án bởi Giáo hội thì sẽ thuộc về Giáo hội, cho dù là quần áo, di vật, hay ngay cả mạng sống... Vì thế bọn ta không có quyền để lấy chúng."
Chúng không dám bước vào trong xà lim đầy sự khiếp đảm kia, thế nhưng bọn chúng vẫn cố giữ danh hiệu lính gác của mình.
Lý do chúng không thể mở cửa cũng khá là thuyết phục.
Song Kusla chỉ nhún vai một cái, hai tay lục lọi bên trong áo, phớt lờ mọi lý lẽ của mấy tên cai ngục một cách điêu nghệ: "Quả như ta đã nói trước đó, bọn ngươi phải được trả công thì mới chịu làm thật nhỉ, để ta cho các ngươi xem một thứ khá là thú vị."
"T-Thứ gì thú vị á?"
"Phải, các ngươi có nổi đóa lên khi gặp một hai thứ gì đó trong lúc canh gác không?"
Vì đang ngà say, bọn chúng vắt óc lên mà cố hiểu lời của tù nhân. Bộ dạng say xỉn của tụi này như những cái bóng nhảy múa lượn lờ trước mặt mình, trong khi chúng cau mày lại nhìn vào hàng song sắt.
"Hãy nghĩ về cấp trên và đồng nghiệp của các ngươi đi."
"Cấp...trên?"
"Đúng rồi, những tên trên bậc các ngươi đấy. Rặt một lũ bất tài hay khoác lác, ấy thế vẫn ngẩng cao đầu nhờ vào gia thế giàu có của chúng. Ở thành phố này, nhà Luts, nhà Barrows, nhà Judith- tất thảy bọn chúng đều cao quý, với thanh đại kiếm giắt bên hông trong lúc cưỡi ngựa như một cách để khoe khoang quyền lực nắm trong tay, rồi uống rượu và nằm bên lò lửa ấm áp, đặc biệt không nằm ở đâu khác ngoài trên nệm lông cừu! Đến ban ngày chúng lại xuất hiện, lấy đi tiền mà các ngươi đã cố gắng kiếm được từ bọn tù nhân qua những phiên gác đêm. Tất cả những gì các ngươi còn xót lại chỉ là sự phẫn nộ ở trong lồng ngực. Cái buổi sáng ấy, đâu mới thực sự là tù nhân, ta đây cũng không thể hiểu nổi."
Hai tên lính lại nhìn nhau lần nữa.
Thế nhưng lần này, bọn chúng lại cùng nhau nuốt nước bọt.
"Thế...thứ thú vị mà ngươi nhắc đến...nó là cái gì thế?"
Cắn câu rồi nhé.
Kusla cười khẩy. Cái nụ cười ranh ma đó khiến bọn lính càng chú ý thêm.
"Cái thứ nhỏ bé này đây."
Kusla xòe bàn tay ra, là một cái lọ nhỏ, cậu lắc lắc nó bên trong song sắt.
Mắt bọn chúng di chuyển theo y hệt loài mèo khi nhìn thấy cuộn len vậy.
"Chỉ cần rắc thứ này lên phần ăn của người mà ngươi ghét cay ghét đắng."
Vẻ khó chịu của chúng hiện ra. Thay vì nhìn trực tiếp, mắt bọn chúng lại đảo đi chỗ khác.
“Này, chẳng lẽ cái thứ này là...
Kusla có vẻ hiểu được ý định thực sự đằng sau giọng nói này.
Rất ít người được trao cho một biệt hiệu mang tính xúi quẩy như “Kẻ Thích Thú”, lãnh án tử hình đến từ Giáo hội, và bị tống vào trong trại giam này để chịu khổ. Với Kusla, có hàng tá lý do để chờ đến lúc những tên lính này chìm trong mưu đồ đen tối. [note25566]
Cả hai tên cùng lúc tiến tới.
“Này, thứ trong cái lọ...thực chất là cái gì vậy?”
“Asen.” [note25563]
“Asen?”
“Nó được tinh chế từ loại đá hùng hoàng tinh khiết nhất. Trước đây có một gã hay làm việc với ta đã thử liếm nó chỉ để thỏa mãn sự tò mò vô tận của hắn. [note25564]
“Liếm-Liếm nó?”
“Yeah, con người như một lũ ngu ngốc đến vô vọng. Chúng ta thử nghiệm thứ gì đó ngay khi có cơ hội - kiểu như bị nghiện ấy. Thế rồi, tên ngốc sau khi liếm nó...”
“Rồi sao nữa, chuyện gì đã xảy ra với hắn?”
Kusla sau đó giả đò một cách vô cảm đáp lại.
“Chả có gì xảy ra tất.”
“...Hả?”
Cả hai tên đều thốt lên khi sự thích thú của chúng được đẩy lên mức cao trào.
“Nhưng rạng sáng hôm sau, khi ta bước vào phòng của gã, thì ta mới phát hiện ra, da của hắn đã bị mục rữa, khuôn mặt hắn sạm đen, bàn tay của hắn nhăn lại, và giờ trông hắn không khác gì một cái xác cháy. Ban đầu ta đã rất kinh ngạc. Câu chuyện thần thoại về vị vua của Aeolus bị ám sát là có thật, và có lẽ đây chính là nguyên nhân.
Kusla lắc cái lọ trên tay một lần nữa.
“Điều thú vị về cái thứ Asen này, đó là người ta sẽ không chết ngay sau khi nó được tiêu hóa đâu. Sẽ tốn một khoảng thời gian để độc tố được phát tác, nghĩa là lúc này ngươi không hề hay biết gì cả. Cái xác trở nên dị dạng bất thường - biểu hiện của một tên đã bị ruồng bỏ bởi Chúa trời. Ai cũng sẽ nghĩ hắn đã bị trừng phạt bởi thần thánh, mà đâu ngờ là do cái thứ nhỏ nhắn trên tay ta lúc này giết chết, đúng hem?” [note25565]
Nụ cười của Kusla dần rộng ra, khi lắng nghe những vị khách hàng tiềm năng đang thể hiện một vẻ mặt rất nghiêm trọng.
“Nếu ta đổi thứ này, ngươi làm ơn mở cửa cho ta nhé?”
Vẫn nhắc lại lúc này đang là nửa đêm, mặt trời đã chìm nghỉm từ lâu, giờ cũng không có ai khác ngoài bọn lính khi mà ngay cả đầy tớ của Chúa trời cũng không có ở đây.
Cả hai nhìn chằm chằm Kusla, giống như bị mê hoặc. Trong cái thế giới mục nát này, không ai không có ý định giết một hai tên kẻ thù không đội trời chung của đời mình cả.
“...”
Mồ hôi lạnh úa ra trên lưng hòa với làn sương đêm buốt giá, khiến cơ thể cả hai tên lính cứng đờ.
Tuy nhiên đôi mắt của chúng lại tỏ vẻ tha thứ cho tội ác của nhau.
Kusla lặng lẽ mỉm cười khi nghe thấy tiếng leng keng từ chùm chìa khóa đeo trên thắt lưng bọn lính gác.
Cuộc sống của chúng là một cơn ác mộng đen tối. Thế cũng đủ để dụ dỗ bọn chúng làm những việc vì lợi ích cá nhân.
Những gì chúng đang làm không hề sai.
Nếu ai muốn đổ lỗi, thì sẽ là Chúa trời vì đã sinh ra một kẻ tạo phản.
“Ng-Ngươi nghiêm túc chứ?”
Tên lính với chùm chìa khóa trên thắt lưng nói với một chất giọng khàn khàn.
Ngay lập tức một cánh tay với lấy chùm chìa khóa, khiến hắn mất thăng bằng.
Nụ cười của Kusla giãn đến tận vành miệng, khi tiếng sấm công lý của Chúa trời gầm lên.
“Hai tên các ngươi đang làm cái quái gì vậy hả?”
Nếu đòn giáng của chúa có thể giết chết người, thì ít nhất điều này cũng tương tự vậy.
Hai tên lính gác hoảng hốt, té nhào xuống một cách vụng về khi chúng chuyển hướng và đối mặt với giọng nói đó.
Ngã rụp xuống sàn, chúng ngẩng đầu và nhìn về hướng của chủ nhân giọng nói đó, và ngay khoảnh khắc này rõ ràng cảm nhận được chúng mới thực sự là những tên tù nhân.
Người vừa rồi lên tiếng là cai ngục trưởng, có quyền to nhất trong cái ngục - một hiệp sĩ có thứ bậc cao mặc một bộ giáp hào nhoáng, với cặp râu trắng đến óng ánh trước ánh sáng của ban ngày.
“Đáng lẽ ra ta phải nhấn mạnh với các ngươi đừng nên trò chuyện với người này, nếu làm vậy thì ngươi sẽ gây nguy hiểm khó lường. Những kẻ sống ngoài vùng tín đạo sẽ bị coi là kẻ dị giáo, và sẽ không thể đối diện với Chúa trời!”
“...”
Hai tên lính gần như quên luôn cách thở khi phải chịu một cảm giác căng thẳng cả thể xác lẫn trí lực. Người kỵ sĩ già bước tới xà lim của Kusla mà không cần phòng vệ. Đằng sau lão là hình bóng của hai người nữa, hai kỵ sĩ trẻ chỉ tuân theo mệnh lệnh của người khác. Nhìn sơ qua có thể đủ hiểu rằng bọn họ được huấn luyện rất nghiêm ngặt, một hình tượng tài trí anh dũng khác xa với lũ lính gác hèn nhát.
Nhóm người mới đội giáp mũ che kín cả khuôn mặt. Áo giáp của họ hẳn là để đối chọi với bất kỳ thứ gì Kusla có thể thử-nói cách khác, là “ma thuật” được đồn đại của cậu.
“Các người đến trễ quá đấy.” Đồng tử của Kusla vẫn đang hướng về thứ ánh sáng xuyên qua khe song sắt xà lim.
“Phán quyết đã được đưa ra.”
“Bị thiêu sống trên giàn hả?”
Tên cai ngục trưởng chế nhạo: “Đừng nói với ta đến giờ này ngươi mới bắt đầu lo cho tính mạng của ngươi sao?”
Kusla nhún vai, lùi vài bước khỏi cửa.
Một kị sĩ giặt phăng chùm chìa khóa của bọn lính gác, mặt đứa nào đứa nấy đều kinh hãi cả ra.
“Ra đi, Kusla.”
Cảnh của xà lim mở ra với một tiếng rít nhỏ.
“Kim Thuật Sư Không Bao Giờ Ngủ.”