Trong lòng bàn tay là chiếc nhẫn đặc biệt được đặt làm, bên trên có khắc tên Dĩ Mạch. Nếu có thể được, anh muốn giữ chặt Dĩ Mạch lại cả đời. Anh không còn thời gian để đợi chờ và lãng phí nữa.
Sau khi ra tay đánh Thiều Trì, Dĩ Mạch thấy rất cắn rứt lương tâm. Nhất là khi Lục Thiều Trì vì chuyện này mà nói năng lung tung, lại còn cười cười nhìn cô với ánh mắt vô hại, cô thấy mình đã gây ra một chuyện không thể tha thứ được.
“Hôm qua...”. Dĩ Mạch liếm môi, mặc dù cô không muốn nhắc đến ngày hôm qua, nhưng chuyện đêm qua thì không thể trốn tránh được.
“Chuyện hôm qua em không nhớ thì thôi, không cần nghĩ đến nữa. Em đói chưa? Ta ra ngoài ăn gì đó đi. Ngốc ạ, sao cứ ngây ra nhìn anh thế? Anh không sao rồi, đừng quên anh là bác sĩ ngoại khoa, mấy vết thương ngoài da này nhằm nhò gì! Không bệnh tật nào làm khó anh được đâu”. Lục Thiều Trì âu yếm vuốt tóc Dĩ Mạch, vẻ day dứt hiện hết trong mắt cô nàng này, với anh, cô trong sáng như một tấm gương. Cô vẫn không biết che giấu tình cảm, mọi cảm xúc đều bị anh nắm hết, thật tội nghiệp quá đi mất.
“Thiều Trì, thực ra hôm qua em...”.
“Đã bảo rồi mà, việc hôm qua đã qua rồi. Không nhớ gì thì xem như chưa có gì xảy ra hết là được, đừng ép mình phải nghĩ đến”. Lục Thiều Trì nhìn cô vẻ thương cảm, cái cô nàng thường ngày cứ cười hi hi ha ha, vô tư lự này, đến lúc chau mày cũng khiến anh thấy xót.
“Chuyện quan trọng thế này làm sao mà cho qua được!”. Dĩ Mạch bực bội dẩu mỏ ra, cái đầu của cô đúng là chẳng có tác dụng gì, học không được, làm không xong, đến cả đêm đầu tiên cũng chả nhớ gì!
Thiều Trì không bao giờ lừa mình, anh ấy đã nói là mình bảo anh ở lại thì nhất định là tại mình rồi! Rốt cuộc mình đã làm chuyện gì? Thừa dịp say rượu đè anh ra ăn sống nuốt tươi, hay là mượn hơi rượu đầu mày cuối mắt quyến rũ anh?
Hai năm bên nhau, Dĩ Mạch chắc chắn Thiều Trì có thể ngang hàng với Liễu Hạ Huệ, đàn bà ngồi trong lòng mà không xao động. Nếu giữa họ xảy ra chuyện gì, thì chắc là do cô đã dùng bao nhiêu thủ đoạn đáng xấu hổ để quyến rũ anh rồi.
“À, nhắc đến ăn sáng, em cũng thấy đói rồi. Chúng ta đi ăn đi”. Nghĩ đến đó, mặt Dĩ Mạch bỗng nóng bừnglửa đốt. Cô ho khan hai tiếng, toan kéo Thiều Trì ra ngoài cửa.
“Giờ chưa ra ngoài được, quần áo của em còn chưa đưa đến mà. Tối qua em làm cho quần áo của chúng ta không mặc được nữa, anh đã nhờ nhân viên phục vụ mua quần áo mới cho em, chắc là sắp mang đến rồi”. Lục Thiều Trì kéo cô lại.
Dĩ Mạch nhìn bộ đồ ngủ trên người, hai bàn tay ngập ngừng siết lấy mép áo.
Cái gì mà “em làm cho quần áo của chúng ta không mặc được nữa”? Thế này thì vừa sexy vừa bạo lực quá!
Cho dù Thiều Trì có như thế nào thì mình cũng không thể cuồng nhiệt như thế được. Đúng là không ra thể thống gì! An Dĩ Mạch, dầu gì thì ngươi cũng đã tốt nghiệp đại học, sao lại có thể gây ra những chuyện dở hơi như thế này?
Thấy mặt Dĩ Mạch đầy vẻ lo lắng, Lục Thiều Trì cười thầm trong bụng. Chớ tưởng cô nàng này thường ngày diễu võ dương oai mà ghê gớm, đến khi làm sai thì lại làm ra vẻ tội nghiệp như chú cún con. Tối qua cô say liêu xiêu, ngã vào lòng anh. Khi anh bế cô về phòng, cô nửa say nửa tỉnh kéo cổ áo anh bảo anh không được đi. Thân hình mềm mại của cô áp vào lòng anh, trong giây lát đó suýt chút nữa thì anh không kiềm chế nổi mình. Chẳng ngờ lúc anh định cúi xuống hôn thì cô nàng nôn thốc nôn tháo ra đầy người.
Với tình trạng như thế anh còn biết làm gì, thế là đành gọi nhân viên phục vụ đến thay hộ quần áo cho cô, cho cô uống nước súc miệng, loay hoay một hồi thì đã gần sáng.
Anh cả đêm không ngủ, tranh thủ đi tắm một lúc cho tỉnh táo, vừa ra khỏi nhà tắm thì đã bị cô đánh cho tơi bời.
Cô nàng này chắc chắn là nghĩ xiên xẹo đi đâu rồi!
Cô nàng đã nghĩ xiên xẹo thì cho cô nàng tiếp tục nghĩ xiên xẹo mới được.
Thiều Trì bất giác mỉm cười đầy ẩn ý.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa đúng lúc đã cứu Dĩ Mạch, giúp cô lảng tránh ánh mắt đầy ẩn ý của Thiều Trì.
“Phu nhân, quần áo của phu nhân đây ạ”. Cô nhân viên phục vụ trẻ tuổi đứng ở cửa, trước ngực còn đeo thẻ thực tập. Cô ta nghiêng đầu ngó Lục Thiều Trì đang ở trong phòng, ánh mắt tràn đầy vẻ hí hửng.
Dĩ Mạch nghi hoặc nhìn cô ta, nhanh chóng nhận lấy quần áo rồi sập cửa lại. Mấy cô nhóc này cứ thích làm trò bí bí ẩn ẩn.
“Còn nữa ạ, hồi sáng lúc dọn phòng em quên không thay cho quý khách cái này”. Cô nhân viên cung kính chìa ra một gói đỏ đỏ hình chữ nhật.
Dĩ Mạch liếc nhìn dòng chữ trên gói, mép giật giật. Không thay thì thôi, dầu sao cũng không cần đến thứ này! Có cần phải vất vả chạy đến tặng người ta bao cao su miễn phí thế này không?!
“Các cô nhầm rồi, chúng tôi không cần thay đâu, cái ở trong phòng chúng tôi còn chưa dùng đến, cái này chắc là của phòng khác”. Lục Thiều Trì kéo Dĩ Mạch ra, mỉm cười trả bao cao su lại cho cô nhân viên phục vụ.
“Vâng, rõ rồi ạ”. Nhân viên phục vụ nhìn hai người đầy ẩn ý.
“Vậy thì cảm ơn”. Lục Thiều Trì đóng cửa lại, mặt Dĩ Mạch đã đỏ như quả táo chín.
“Thiều Trì, xin lỗi anh”. Dĩ Mạch thay quần áo xong lắp bắp nói, nước mắt rơi lã chã. Ôi, mình hại đời đốc tờ Lù rồi, tội này không thể tha được.
“Việc này em cũng không tự chủ được, em đừng tự trách mình nữa. Lúc say có làm gì thì cũng có thể hiểu được mà”. Lục Thiều Trì âu yếm nhìn cô. Dào, chỉ là nôn ra quần áo của anh thôi mà. Uống say thì nôn ra, làm sao mà đừng được.
Đầu Dĩ Mạch cúi càng lúc càng thấp, Lục Thiều Trì đúng là người bao dung, xảy ra chuyện lớn như vậy anh vẫn còn nghĩ tốt cho cô được. Còn cô thì mới sáng ra đã đánh anh một trận tơi bời. Kẻ đáng đánh nhất là cô mới phải, Lục Thiều Trì đúng là chính nhân quân tử, dứt khoát không thèm làm những chuyện đục nước béo cò. Yêu anh lâu như vậy, nhưng anh chưa từng làm bất cứ chuyện gì vượt giới hạn. Nhưng giờ thì đã xảy ra chuyện rồi. Chung quy chỉ tại mình say khướt tấn công anh thôi.
Ôi, người ta là đại thiếu gia con nhà quyền quý, đem cả ba mươi năm gìn giữ cho cô, thế mà cô còn đánh người ta một trận, An Dĩ Mạch, ngươi thật không ra làm sao cả.
“Đừng nghĩ lung tung nữa, chúng ta đi ăn sáng đi, muộn chút nữa là buffet đóng cửa đấy”. Lục Thiều Trì chạm vào mũi cô, từ sau “đêm qua”, hình như anh càng chiều chuộng cô hơn thì phải. Dĩ Mạch lắc mạnh đầu, không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, tình một đêm thôi, có gì ghê gớm
...
Khi bước vào phòng ăn, khung cảnh trước mặt khiến Dĩ Mạch thấy quen thuộc.
Ở đây bài trí rất đẹp, hai bên lối ra vào cây cối xanh mướt, cành lá đan xen vấn vít rất kiểu cách. Bên cạnh là vách kính, ánh mặt trời xuyên qua lớp rèm mỏng đổ bóng dưới chân dãy bàn sát vách kính. Trên bàn phủ khăn vải thô màu vàng, xung quanh còn viền tua màu nâu tiểu mạch, những đĩa thức ăn đã được bày sẵn một hàng dài chờ khách đến ăn. Một bên phòng ăn là gian bếp được bày biện công khai, có thể nhìn thấy các anh đầu bếp đội mũ trắng tung hứng với các món ăn, động tác vô cùng thuần thục.
Dĩ Mạch bưng khay, đứng ngoài vách kính của căn bếp, chăm chú ngắm các đầu bếp làm bánh ngọt.
Cô không thích bánh ngọt nhưng lại rất thích xem người ta làm bánh ngọt. Còn nhớ mỗi lần nghỉ hè, Mộ Hàn thường ở lại trường làm thêm kiếm tiền, chỗ làm của anh là hiệu bánh ngọt gần trường F. Dĩ Mạch thường lén đi xem Vân Mộ Hàn làm bánh ngọt, Mộ Hàn tranh thủ lúc ông chủ không để ý, bảo cô nhân viên phục vụ xinh đẹp lấy cho Dĩ Mạch một cốc đá bào trộn siro hoa quả. Dĩ Mạch vừa ăn đá bào miễn phí vừa lườm nguýt Mộ Hàn, bực bội nhìn anh với cô nhân viên phục vụ. Cách một cửa kính, cô say mê ngắm Mộ Hàn làm bánh ngọt như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật. Khi quyết định quên đi thì ký ức lại tràn về, nhưng cô đã biết cách cất giữ những ký ức đó cho riêng mình.
“Thưa cô, trứng ốp lếp cô gọi hai mặt hay một mặt?”.
“Một mặt đi”. Dĩ Mạch nhận quả trứng đã rán chín, bắt đầu thêm gia vị.
Dĩ Mạch cũng đã ăn buffet rất nhiều lần rồi. Còn nhớ lúc còn đi học, buffet thường rất đắt, trung bình phải đến bảy tám chục tệ một người. Ngày ấy, Mộ Hàn phải tiết kiệm từng đồng làm thêm để đưa cô đi ăn.
Sau này làm phóng viên, hầu như buổi họp báo nào cũng có tiệc buffet. Có gì ăn nấy, đánh nhanh rút gọn. Sau hai năm ăn đồ ăn tự chọn thì cô không thể không thừa nhận, chúng thật khó nuốt! Cô vẫn thích mì nước nóng hôi hổi, mì cán cay cay, ăn sáng như vậy mới có sức.
Hóa ra có rất nhiều thứ sẽ thay đổi, sẽ chán ngán, sẽ mệt mỏi.
Cô bưng khay, chau mày trước dãy đồ ăn. Ăn gì đây? Bánh mì hay
“Thiều Trì, anh ăn gì?”.
Dĩ Mạch hỏi theo thói quen, không có tiếng người đáp lại cô. Cô quay đầu lại mới phát hiện, Thiều Trì đã đi khỏi từ lâu.
Anh chàng đi đâu rồi nhỉ? Dĩ Mạch hơi lo lắng vì Thiều Trì bỗng nhiên biến mất. Tự dưng thiếu vắng anh khiến cô thấy trống trải hẫng hụt trong lòng. Một cậu nhân viên phục vụ đưa cho cô mẩu giấy, hóa ra là của Thiều Trì, nét bút mạnh và dứt khoát: Đợi anh nhé.
Hơi ấm dâng lên từ tận đáy lòng, chầm chậm lan tỏa. Cô cho mẩu giấy vào túi quần bò, ngẩng đầu lên nhìn những tia nắng ngoài vách kính kết thành từng vạt từng vạt, óng ánh sáng lòa.
Đúng là một buổi sáng tuyệt vời.
“Dĩ Mạch, mau đến ăn cho nóng”. Trong chốc lát, Thiều Trì tay xách nách mang túi lớn túi bé xuất hiện trong phòng ăn.
“Anh... ra ngoài mua bánh bao cho em à?”. Dĩ Mạch nhìn Thiều Trì mồ hôi đầm đìa, bộ dạng chật vật, cô cố nín cười.
“Anh thấy thức ăn ở đây không hợp khẩu vị của em nên ra ngoài mua một ít đồ, như thế em sẽ ăn ngon miệng hơn”. Thiều Trì kéo cô ngồi xuống bàn.
“Vừa hay, em biết anh thích trứng ốp lếp một mặt nên đã gọi đầu bếp làm cho anh một suất rồi đây này”. Dĩ Mạch đẩy đĩa trứng đến trước mặt Thiều Trì.
“À, vô cùng cảm ơn cô An Dĩ Mạch”.
“Không dám. A, nóng quá, nóng quá, nước sốt này thật hết ý!”.() Dĩ Mạch xoa xoa tay, gắp bánh bao cho vào mồm. Kết quả là ăn vội quá, ho sặc sụa.
“Chậm thôi, không ai ăn mất đâu”. Lục Thiều Trì vừa nhè nhẹ vỗ lưng cô vừa khẽ trách.
“Anh đúng là người no không biết bụng kẻ đói”. Dĩ Mạch ngậm chiếc bánh bao trong miệng, vừa nói vừa tu ừng ực mấy ngụm sữa.
Chân mày Lục Thiều Trì hơi c
Câu nói này, hai năm trước anh đã từng nghe cô nói rồi. Hồi đó cô cầm tấm biển ăn xin ngồi trước cổng bệnh viện, nghiêng đầu, ủ rũ mệt mỏi nhìn dòng người qua lại. Đó là lần thứ ba anh gặp cô kể từ sau lần gặp ở bệnh viện và siêu thị, dường như mỗi lần gặp cô gái này lại làm những chuyện khiến anh hết sức ngạc nhiên. Lúc ấy, anh lấy tiền lẻ đưa cô, cô bỗng ngẩng phắt đầu nhìn anh bằng đôi mắt to tròn, đen nhánh. Cô đứng dậy túm chặt lấy vạt áo anh, cố gắng giơ tấm biển ăn xin lên trước mặt anh.
“Này anh, anh không biết chữ à? Tôi xin ăn, chứ không phải xin tiền!”. Cô chắc đã đói lắm rồi, nói phều phào nhưng thái độ vẫn hung hãn như muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy.
“Đã thế thì trả tiền cho tôi đi”. Anh cố nén cười, xem cô rốt cuộc muốn làm gì.
“Cho tôi thì là của tôi rồi, sao còn đòi lại? Tôi thấy anh cũng là người hiểu biết đấy chứ? Này, tôi thấy anh có vẻ tốt bụng, tôi đã không ăn gì hai ngày nay rồi, anh mời tôi ăn đi”. Sau khi hầm hầm dạy dỗ cô lại nhìn anh với vẻ lấy lòng ý bảo anh mời cô đi ăn cơm. Cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại gật đầu.
Ở trong quán cô mải mê ăn hết thứ này đến thứ khác, anh chưa từng thấy cô gái nào có thể ăn nhiều đến thế.
Lúc nhận ra thắc mắc của anh, cô bình thản nói: “Anh là người no không biết bụng kẻ đói”.
“Sao cô lại đói thế?”.
“Không có tiền tất nhiên là đói rồi”.
“Tiền của cô đâu?”.
“Đưa bệnh viện hết rồi, dùng để nuôi đốc tờ các anh hết rồi. Ông già ạ, tôi cho anh biết, tiền dùng để mua thuốc, thuốc dùng để cứu mạng, thế nên ăn cơm là điều rất xa xỉ, bớt ăn bữa nào hay bữa nấy, tiện thể giảm béo luôn”.
“Cô từ bé đến giờ cứ sống thế này à?”.
“Từ bé đến lớn mà cứ thế này thì sống được đến bây giờ sao? Ông già, đặt câu hỏi thì phải động não chứ. Bố mẹ tôi mất thì tôi vào đại học, đi học bằng tiền khuyến học, khám bệnh thì đã có bảo hiểm học sinh. Giờ tôi tốt nghiệp rồi, nợ nhà trường đầy đầu, thành tích học tập không tốt nên giờ vẫn chưa tìm được việc, thất nghiệp ở nhà đây này”.
“Cô thấy khổ không?”.
“Anh nói nhiều quá. Bổn cô nương đây phúc lớn mệnh lớn, tôi nói cho anh biết, bệnh của tôi vốn hiếm có khó tìm, cả thế giới chẳng có mấy người mắc phải. Anh tưởng tôi giờ mới thảm à? Anh nghĩ mà xem, bố mẹ lần lượt qua đời đã là thảm rồi chứ? Khó khăn lắm mới tốt nghiệp đại học, nhưng lại chả tìm được việc làm, thế là thảm rồi chứ? May mà tôi lại phát bệnh phải vào viện nên được ăn ở miễn phí. Mặc dù giờ tôi bị tống cổ ra đường, nhưng ai biết được có khi tôi lại gặp hên được đưa vào viện lần nữa. Tôi tin chắc mình không chết được! Tôi, An Dĩ Mạch, nhất định phải sống lâu trăm tuổi, sau đó lấy một người đàn ông tốt bụng, vừa đẹp trai phong độ, lắm tiền lại yêu tôi hơn bản thân anh ấy, phải rồi, giống như anh đấy”.
...
Chuyện cũ lướt qua trong đầu, có lẽ chính nụ cười lạc quan đó khiến anh mãi mãi đắm chìm. Dĩ Mạch, liệu em có còn nhớ đã từng nói muốn lấy một người đàn ông như anh không? Nếu giờ anh cầu hôn thì em có nhận lời không? Cô gái trước mặt đang ăn bánh bao như rồng cuốn, đôi môi nhỏ xinh của cô bóng mỡ, óng ả như tô son bóng. Dĩ Mạch như thế này khiến anh càng thấy thương, phải có quá khứ như thế nào mới khiến cô xem mỗi ngày trôi qua là một ngày cuối cùng mà mình được sống? Sao bố mẹ cô lại đột ngột ra đi cùng lúc như thế? Cô sống lang thang nơi đầu đường như thế nào? Người đàn ông tên Vân Mộ Hàn đó sao lại nỡ lòng bỏ rơi cô, bặt vô âm tín suốt sáu năm qua? Lúc anh gặp cô, cô cùng quẫn kiệt lực, bị bệnh tật hành hạ chết đi sống lại. Cô không có một người thân nào, nằm trong phòng bệnh thậm chí cũng chẳng có một người bạn đến thăm. Những lúc tươi cười vui vẻ thì trong lòng cô khổ sở như thế nào?
“Dĩ Mạch, ngoài Nam Giang ra thì em còn muốn đến đâu nữa?”.
“Nhiều lắm, em muốn đi Phần Lan, đó là quê hương của tay đua Kimi() mà em thích nhất. À, em chỉ nghĩ thế thôi, em biết sức khỏe mình không tốt, không đi được xa”.
“Ít ngày nữa anh đưa em đi nhé”.
“Hả?”. Dĩ Mạch lúng túng nhìn Lục Thiều Trì.
“Yên tâm, em không đi được thì anh sẽ cõng em. Nếu em thấy mệt thì cònó anh chăm sóc em mà”. Lục Thiều Trì đưa tay lau nhẹ vụn bánh mì dính bên mép cô.
Dĩ Mạch sững người nhìn anh, anh nói thế là có ý gì?! Cô bối rối cúi đầu, không biết là do hơi nóng của bánh bao bốc lên quá mạnh hay vì lý do nào khác mà Dĩ Mạch thấy mắt ươn ướt.
“Em ra nhà vệ sinh một chút”. Dĩ Mạch đặt đũa xuống, đi ra ngoài.
Thấy cô biến mất ở lối rẽ, anh lặng lẽ lấy ra một cái hộp màu đỏ, mở ra rồi lại đóng vào. Liệu Dĩ Mạch có nhận lời anh không? Lần đầu tiên anh thấy lo lắng, bất an đến thế. Không rõ thái độ của cô, không rõ vị trí của mình trong lòng cô là như thế nào. Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của anh, là Trần Sở Dương gọi.
“Alô, Thiều Trì, cậu mau về đi. Bệnh viện loạn lên rồi, Viện trưởng Tiêu nghe chuyện Dĩ Mạch lấy cắp giấy xét nghiệm của Kim Eun Chae thì rất giận. Bác ấy đòi gọi cảnh sát đấy!”.
“Việc này chắc chắn không phải là Dĩ Mạch làm, em tin cô ấy. Họ muốn điều tra thì cứ để họ điều tra, có khi như thế lại sớm tìm ra sự thật. Việc ở bệnh viện anh không cần báo cho em nữa, sau này việc của bệnh viện không liên quan đến em”.
“Cậu không lo thì ai lo? Cả bệnh viện đồn ầm lên Viện trưởng nổi giận như thế này là vì cậu nộp đơn từ chức, thật đấy à? Điên rồi hả nhóc?!”.
“Thực ra em thấy thành phố Nam Giang này có điều kiện tốt, phát triển chi nhánh ở đây cũng rất được”. Lục Thiều Trì không trả lời câu hỏi của Sở Dương, anh bình thản ngắm phong cảnh ngoài vách kính, thì thầm. Điên được thì đã tốt, điều anh ghét nhất là vì mình quá tỉnh táo, quá bình tĩnh.
“Cậu đùa đấy hả? Con bé Dĩ Mạch ngớ ngẩn ấy thì đã đành, cậu cũng muốn ở ẩn theo nó à? Cái thành phố nhà quê như Nam Giang thì có gì hay? Cậu đang rất có tương lai ở Vân Trạch kia mà!”.
“Nhà quê thì có gì là xấu, quan trọng là được ở với ai”.
“Lục Thiều Trì, trong đầu cậu đang nghĩ cái gì thế? Lý trí của cậu đâu cả rồi? Sao lại ăn nói vô trách nhiệm như thế!”.
“Anh nói đúng rồi đấy, em vừa bị đánh vỡ đầu xong”. Lục Thiều Trì xoa xoa trán mình, cười buồn. Sáng nay anh vừa bị Dĩ Mạch đánh vỡ đầu.“Tôi tức chết với cậu mất thôi, tốt nhất là cậu về Vân Trạch ngay đi. Nếu không, Viện trưởng mà hỏi đến thì tôi khai hết đấy!”.
“Catherine nhận lời đến Trung Quốc mổ cho Dĩ Mạch rồi, lần mổ này... khả năng thành công không quá ba phần”. Lục Thiều Trì cắt đứt tràng liên thanh của Sở Dương.
Đầu bên kia điện thoại bỗng im bặt, sự tĩnh lặng trong giây lát đó khiến Lục Thiều Trì tưởng như tim mình cũng ngừng đập.
“Dĩ Mạch là em gái tôi, cậu không được bắt nạt nó đâu đấy. Hai người cứ đi đâu đó chơi cho vui, việc ở Vân Trạch cứ giao cho tôi”. Trần Sở Dương hít sâu, giọng nói của anh cũng như đang run rẩy. Lục Thiều Trì cũng không nói gì nữa, cúp luôn máy.
Trong lòng bàn tay là chiếc nhẫn đặc biệt được đặt làm, bên trên có khắc tên Dĩ Mạch. Nếu có thể được, anh muốn giữ chặt Dĩ Mạch lại cả đời. Anh không còn thời gian để đợi chờ và lãng phí nữa.