Âm thanh của Thần Thuật Đạn rít lên trong không khí, chúng bay vút qua với tốc độ siêu âm và từng đường tơ kẽ tóc của chiến trường này đều chi chít các vết đạn bắn. Ma pháp sư đã quá quen thuộc với thứ sức mạnh này, những viên đạn được yểm ma thuật có thể gây nên các hiệu ứng siêu nhiên. Đòn tấn công của họ biến chuyển thành những tia sáng lập lòe có thể xé toạc lớp giáp của loại chiến xa hạng nặng và biến chúng thành mớ sắt vụn chỉ với một phát bắn.
Tuy vậy, ma pháp sư vẫn có thể né tránh đòn tấn công chết người đó. Họ sở hữu khả năng tiên đoán chuyển động của các viên đạn có vận tốc vượt trên cả âm thanh--bằng năng lực Qualia. Một loại sức mạnh của giác quan cho phép ma pháp sư “nhìn thấy trước” tương lai. Thứ tầm nhìn tương lai hữu dụng như vậy còn là một dạng công cụ độc đáo của các pháp sư, và giúp họ nắm trong tay thế cục của chiến trường hiện đại. Nhờ vào năng lực Qualia, các quân nhân đặc biệt có thể tránh né cơn mưa đạn vượt âm sẽ thống trị chốn chiến trường này. Chiến tranh giờ đã trở thành nơi mà người bình thường không còn đất diễn nữa, nên các pháp sư cứ thế mà chiếm thế thượng phong.
“Chậc…”
Một pháp sư trẻ tuổi, Rain Lantz, đang đẩy cường độ của tầm nhìn tương lai đến cực hạn. Cây cối xung quanh đã hạn chế tầm nhìn của cậu. Thật không may là dù cậu có chạy đến vị trí nào, năng lực Qualia của cậu đều cảnh báo rằng có nguy hiểm đang gần kề. Và cứ như vậy, cậu nhắm mắt chạy băng nhanh hết cỡ qua tiền tuyến.
“Haaah, haaah…!”
Cậu vừa chạy vừa thở hồng hộc. Làn đạn đang vụt qua như mưa trên đầu, suýt chút nữa là sượt qua làn da cậu. Nơi chúng găm vào đều bùng lên khói lửa, cũng may là sóng xung kích không có bao nhiêu cả. Rain chỉ tiếp tục đường chạy việt dã của mình, xông thẳng qua hàng phòng tuyến của quân thù. Tuy nhiên, vào giây phút tiếp theo…
“Ah…!”
...một bóng đen chắn ngang trên đường đi của cậu. Có thứ gì đó sắp tông vào Rain, và cậu biết có thứ gì đó đang đến thật.
Nguy rồi… Rain theo phản xạ đưa tay lên thủ vùng bụng của mình, và ngay cùng lúc, thứ đó đã đâm sầm vào cậu.
“Gaaah, aaah!”
Cậu ngã ngửa ra đất và lăn lộn mấy vòng. Rain cố để chồm dậy, nhưng cơn đau dữ dội đã ngăn đôi chân cậu làm theo ý mình. Và khi cậu ngẩng mặt lên, qua cái ý thức mơ hồ của mình, cậu nhìn thấy…
“Chết tiệt…”
...một bộ quân phục màu trắng tinh. Một ma pháp sư từ Tây Quốc. Cậu đã bị phục kích. Rain nhận ra bản thân không thể đứng dậy còn kẻ địch thì cứ càng lúc càng tiến lại gần để chuẩn bị tung đòn kết liễu.
Mình sẽ chết mất… Suy nghĩ đó lóe lên trong cậu. Nhưng…
『Bảy mươi giây.』
...một âm giọng lặng lẽo vang qua bộ điện đàm vô tuyến của cậu. Dường như nó đến từ một người nào đó với tuổi đời còn quá trẻ để dấn thân vào chốn này.
『Giờ thì. Tôi nghĩ là đến lúc rồi.』
Giọng cô gái ấy bình thản đến lạ thường và nhận xét tình hình một cách vô cảm… nhưng cô cũng có chất giọng rất đỗi quen thuộc với Rain.
『Hãy chắp vá thế giới này
nào.』
Đúng vào lúc cô ấy chấm dứt đoạn liên lạc của mình, mọi thứ trở nên méo mó.
“Ah…”
Một cảm giác hư ảo và vô thường hiện lên trong mắt Rain. Và vào khoảnh khắc tiếp theo…
...thế giới đã chuyển dịch.