【Nhiệm vụ của Quỷ Vương: giết chết Daniel.】
Lại nữa, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện kì lạ.
Không nhắc đến vụ tin nhắn kì lạ.
Kể từ sau khi anh vào game, vai trò Quỳ Vương, Vua Tham Lam có ý nghĩa gì? Nhiệm vụ đối lập với người chơi khác lại là chuyện quái quỷ gì nữa?
Nếu mục tiêu của trò chơi là giết chết Daniel, vậy chẳng phải là hoàn toàn trái ngược với mục tiêu của những người chơi khác sao?
Đệch......!Thú vị thật đấy!
Kĩ năng diễn xuất vẫn rất hữu ích khi cần thiết, không ai nhận ra Thịnh Ngọc có gì khác lạ, Mập Mạp nói: "Nếu mọi người đều làm cùng một nhiệm vụ vậy chúng ta nói chuyện không cần kiêng dè gì cả."
"......"
Thịnh Ngọc ở trong lòng thay Mập Mạp cảm thán nhân thế hiểm ác.
Hai người ở trong phòng khách chạy đến.
Người đại diện chạy thẳng đến trước mặt Thịnh Ngọc, thoạt đầu Thịnh Ngọc nghĩ vị lão ca này chắc hẳn rất sợ hãi, biểu tình trên mặt như ăn phải phân.
Cho đến khi người chơi còn lại đến gần, lúc này anh mới hiểu được, người đại diện thực sự ăn phải phân rồi.
"Đừng xé rách mặt với cậu ta." Người đại diện nhỏ giọng nhắc nhở.
Thịnh Ngọc khẽ gật đầu, nhìn người đang bước đến —— Bùi Giản.
Khó trách lúc nãy đứng trên lầu anh cảm thấy bóng lưng quen quen, quả thật là người quen, quen đến không thể quen hơn.
Đây là vị tiền bối trẻ tuổi trong giới giải trí, từng là cố vấn trong cuộc thi tuyển chọn tài năng mà Thịnh Ngọc tham gia mười năm trước, lúc ấy Bùi Giản bác bỏ anh, hơn nữa còn khẳng định rằng Thịnh Ngọc không bao giờ hồng được.
Kết quả vừa rời khỏi cuộc thi, Thịnh Ngọc được chọn vào vai nam phụ phim《 Thư tình 》.
Khi bộ phim khởi chiếu, tên tuổi Thịnh Ngọc bạo hồng, nhanh chóng tiến thẳng một đường trong giới giải trí, vươn lên đến vị trí đỉnh lưu như hiện tại.
Tiếng vả mặt bôm bốp vang dội.
Còn Bùi Giản từ đó mai danh ẩn tích, hết thời.
Tuy nhiên, hai người họ vẫn chưa đến mức trở mặt.
Nhưng hàng loạt sự việc xảy ra sau đó khiến Thịnh Ngọc luôn canh cánh trong lòng.
Bùi Giản tuy hết thời nhưng lai lịch không thể coi thường.
Mười năm nay, đoàn đội anh ta luôn lấy chuyện này ra sao tác, điên cuồng cọ nhiệt.
Phát thông cảo giẫm đạp Thịnh Ngọc, tự xưng là cố vấn, còn tuyên bố nếu không có anh ta sẽ không có Thịnh Ngọc ngày hôm nay.
Đáng nói nhất là trước trốn thoát khỏi mật thất một khoảng thời gian, đây là nguồn tài nguyên lớn mà người trong giới giải trí ra sức tranh đoạt, nhưng Thịnh Ngọc lại lấy được nó dễ dàng.
Còn chưa kịp vui mừng, đoạn clip bị evil edit phát sóng, kéo theo đó là hàng loạt những bình luận ác ý.
Lúc này nếu không nhận ra bị người khác hãm hại, thì cũng uổng phí bao nhiêu năm lăn lộn trong giới của Thịnh Ngọc.
Lần theo gốc rễ mọi chuyện, cuối cùng tra ra được Bùi Giản.
Giới giải trí là nơi người ta trong lòng hận đối thủ của mình không nhanh đi chết đi, ngoài mặt thì tươi cười chào hỏi nhau.
Bắt tay, ôm, mỉm cười ân cần hỏi thăm người nhà.
Một loạt các hành động đó, người ngoài nhìn vào hoàn toàn không nhận ra hai người bằng mặt không bằng lòng, ngược lại còn tưởng họ rất thân thiết.
A Tam vội vã muốn biểu hiện tốt trước mặt Tiểu Mộng.
Cậu ta đề nghị nói: "Bảy người, trong đó bốn người sẽ chơi Four corners game.
Chúng ta rút thăm quyết định ai sẽ chơi nhé?"
Thấy không ai phản đối, cậu ta lấy thư mời ra.
Xé thành bảy phần, viết tên mỗi người lên.
Vừa định xáo trộn lại những lá thăm, Lưu Nhạn bên cạnh đột ngột hét lên.
"Khoan đã! Khoan, tôi có lời muốn nói!"
Tiếng kêu chói tai của người phụ nữa vang lên, như sắp đâm thủng màng nhĩ.
Cô ta hoảng sợ liên tục lắc đầu: "Xóa tên của tôi được không?"
Mọi người im lặng nhìn cô ta.
Thịnh Ngọc nhíu mày nói: "Dù sao cũng phải có một cái lý do."
Lưu Nhạn oán hận nhìn Thịnh Ngọc, tăng cao âm lượng: "Muốn lý do gì, không muốn chơi cũng cần lý do à? Tôi không cần tích điểm, tôi muốn trở về phòng.
Một đám đàn ông các người, không thể ép một người phụ nữ có thai như tôi ở lại, nói ra còn không biết xấu hổ!"Vừa dứt lời, liền nhận được phản hồi.
Tiểu Mộng là người đầu tiên không vui: "Cái gì mà một đám đàn ông.
Tôi cũng là phụ nữ.
Hơn nữa Thịnh Ngọc nói đúng, chị nhất định phải đưa ra lý do.
Đây là phó bản đồng đội tác chiên, lần này chị tránh được, vậy những lần nguy hiểm khác đều là bọn tôi lên trước à? Nguy hiểm chị trốn, được lợi thì chị xuất hiện, trên đời làm sao có chuyện tốt như vậy?"
Người đại diện cũng tỏ ra không hài lòng: "Không ai ép buộc phụ nữ có thai cả.
Bọn tôi còn chưa nói gì hết, đừng ụp cái mũ đạo đức đó lên đầu bọn tôi."
A Tam bên kia bắt đầu đi tìm vũ khí, chửi mát: "Vô dụng vãi, đề phòng sau này bị bà chị kéo chân sau, đành giết trước vậy."
Lưu Nhạn ngay lập tức trở nên luống cuống, nhìn Mập Mạp và Bùi Giản xin giúp đỡ.
Chỉ hai người họ nãy giờ không lên tiếng.
Mập Mạp a một tiếng, "Thật ra tôi không quan tâm lắm.
Quan trọng là ý kiến của bọn họ."
Vừa dứt lời, Bùi Giản đã bước tới: "Tôi đồng ý xóa tên cô.
Tôi cảm thấy chúng ta nên cảm thông với người khác một chút, tận lực giúp đỡ những người yếu thế.
Tuy nhiên theo hiểu biết của tôi, Thịnh Ngọc cũng không thích cách làm này, vừa rồi cậu ấy là người đầu tiên đưa ra nghi vấn."
Nói xong, Bùi Giản mang theo thỉnh cầu nhìn Thịnh Ngọc: "Tiểu Ngọc, tôi biết cậu có ý kiến với Lưu Nhạn, suy nghĩ của cậu ảnh hưởng rất lớn đến người khác.
Lần này xem như nể mặt tôi, nhường Lưu Nhạn chút, dù sao người ta cũng là phụ nữ có thai.
Nhé?"
"......"
Kéo thù hận lưu loát quá, rõ ràng vừa rồi Thịnh Ngọc còn chưa phản đối, từ miệng Bùi Giản ra, giống như vừa rồi anh là người có ý kiến lớn nhất vậy.
Không đồng ý có nghĩa là không thông cảm với người khác, anh mơ hồ cảm nhận được ánh mắt của Lưu Nhạn như tia laser bắn quá bên đây, oán giận tràn đầy.
Người đại diện bên cạnh gấp chịu không nổi, muốn lên tiếng thay Thịnh Ngọc.
Nhưng Thịnh Ngọc không phải người ăn chay.
Anh giả bộ giật mình nói: "Tiền bối không hổ danh là học bá, trước đó tôi nghe được anh chơi bị dọa sợ đến phát khóc, xem ra chỉ là lời đồn, anh vị tha đến thế cơ mà.
Thà gia tăng tỉ lệ bị rút trúng mình, cũng vẫn kiên trì giúp đỡ người khác.
Nếu anh đã nói như vậy, tôi đương nhiên không có ý kiến, dù sao thì em bé là quan trọng nhất."
Nghe đến câu cuối, oán giận của Lưu Nhạn đối với Thịnh Ngọc giảm không ít.
Chẳng qua ánh mắt những người khác nhìn Bùi Giản không còn thân thiện nữa.
Những lời kia thật ra đang nhắc nhở mọi người.
Lưu Nhạn đi, tỉ lệ bị rút trúng của bọn họ sẽ tăng cao.
Bùi Giản hoàn toàn không nghĩ đến, bên này anh ta vừa kéo độ hảo cảm của Lưu Nhạn cao lên một chút, bên kia Thịnh Ngọc đã kéo độ hảo cảm của mọi người với anh ta rơi xuống đáy vực.Nhưng việc đến nước này, Bùi Giản chỉ có thể nén giận trong lòng.
Một đòn chí mạng còn ở phía sau.
Sau khi xóa tên Lưu Nhạn, A Tam lấy ra bốn tờ phiếu, lần lượt mở ra.
Người tham dự Four corners game gồm có chính cậu ta, Tiếu Mộng, Mập Mạp, và người đại diện.
Hai phiếu trống là Thịnh Ngọc......!và Bùi Giản.
Anh ta chỉ lo cho chính mình, đẩy mọi người vào tình thế nguy hiểm.
Ban đầu mọi người chỉ cảm thấy mất hứng với Bùi Giản, bây giờ kết quả được bày ra, ác ý gần như phơi bày trên khuôn mặt bọn họ.
Bùi Giản không dám đợi lâu, nhanh chóng chào hỏi Lưu Nhạn bước lên lầu.
Trên đường, Lưu Nhạn cảm ơn Bùi Giản, khen anh ta cống hiến quên mình, vì cô ta mà không tiếc đắc tội với người khác.
Những lời này đâm vào tim Bùi Giản, khiến Thịnh Ngọc suýt nữa thì cười ra tiếng, không thể không tăng tốc độ trở về phòng.
Cửa phòng bị A Tam đạp mở, khóa cửa cũng lung lay, may sao dùng lực mạnh tí vẫn có thể đóng lại, nhưng vẫn để lại một khe hở nhỏ, cách âm so với lúc trước kém hơn nhiều.
Có thể nghe thấy tiếng Lưu Nhạn mờ mịt dò hỏi: "Sao Thịnh Ngọc đi nhanh vậy?"
Bùi Giản khó chịu, tức giận nói: "Chưa từng xem qua chương trình trốn thoát khỏi mật thất sao, cậu ta khả năng chống chịu với áp lực kém, chắc chắn là bị dọa sợ rồi!"
"Chưa từng xem.
Nhưng tôi cảm thấy khả năng chống chịu của anh chắc chắn mạnh hơn cậu ta." Lưu Nhạn vuốt mông ngựa nịnh hót nói: "Thà rằng chính mình gặp nguy hiểm cũng bảo vệ người khác.
Cũng may không chọn trúng anh, hiện tại người dưới lầu là nguy hiểm nhất, nói không chừng bọn họ đang chửi thầm anh ha ha ha......"
Đáp lại chính là tiếng đóng cửa thật mạnh, ngoài hành lang hoàn toàn tĩnh lặng, Lưu Nhạn cũng nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trong phòng, Thịnh Ngọc không nhịn được nữa, cười ra tiếng.
Dọn giường xong nằm xuống một lúc, nghĩ đến chuyện lúc nảy, khóe miệng anh lại giương lên.Thời gian trôi qua, anh không cười nổi nữa.
Đồng hồ treo tường trong phòng, kim giờ và kim phút gần chạy đến số .
Rất nhanh thôi sẽ đến giờ, đã bốn mươi phút trôi qua, ở tầng một không có động tĩnh gì.
Điều kinh hoàng hơn là anh không nghe thấy tiếng chạy, cũng không nghe thấy tiếng đóng cửa.Điều này biểu thị, Four corner game vẫn chưa chấm dứt.
Quy tắc nói trước h hoàn thành trò chơi, người chơi lập tức quay trở về phòng.
Qua h, người chơi sẽ bị thần đuổi giết.
Đến giờ vẫn chưa có ai trở về phòng, vậy thì chỉ có hai khả năng.
Một, Four corners game là trò chơi thần quái, người chơi gặp phải những thứ bẩn thỉu, và bị trì hoãn.
Điều đó khiến người chơi trực tiếp tiến vào chế độ trốn thoát trong thời gian giới hạn vào ngày mai.
Hai, khả năng tồi tệ hơn: bọn họ đều đã chết, vậy nên không trở về phòng.
Càng nghĩ lại càng cảm thấy hoảng sợ, Thịnh Ngọc dựa sát vào cửa phòng, liếc nhìn ra ngoài khe cửa.
Một mảnh tối đen như mực, không thể nhìn thấy gì.
Đúng lúc này!
Trong không gian yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên.
"Reng reng reng ~ Reng reng reng ~"
Người đang trong trạng thái căng thẳng, rất dễ bị giật mình.
Tiếng chuông rất bình thường, nhưng với Thịnh Ngọc, đây hệt như tiếng chuông đòi mạng.Mỗi một tiếng vang lên, tim anh đập nhanh thêm từng nhịp, tim anh như muốn phá tan lồng ngực, nhảy xổ ra ngoài.
Thịnh Ngọc nhanh chóng quay đầu, nhìn chiếc điện thoại bàn.
Người gọi điện thoại vô cùng kiên trì, Thịnh Ngọc không nghe máy, tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên, âm thanh cũng càng lúc càng lớn, mãi đến khi chói cả tai, tiếng chuông vang lên rõ mồn một ngoài cửa.
Thịnh Ngọc không phải là người hay do dự, anh bước nhanh đến chiếc điện thoại, tâm tàn nhẫn, bắt máy.
"Sàn sạt......!Sàn sạt......"
Sau đoạn băng rùng rợn đó là một giọng nói hiền lành, ngắt quãng.
Cô ta nói chuyện mơ hồ, từng chữ bật ra một cách đau đớn, nhưng vẫn cố nói hết câu:
"Vì......!Tham Lam đại nhân......!Diệt trừ kẻ ngỗ nghịch......"
"Có ý gì? Cô là ai?!"
Không nhận được câu trả lời, lặp đi lặp lại câu nói không rõ ràng kia vài lần, điện thoại bị cúp máy.
Thịnh Ngọc giương mắt, con ngươi bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào một chỗ.
Giống như bị ai đó dội một chậu nước đá lên đầu, anh dựng tóc gáy, sợ hãi đến độ dạ dày anh quặn thắt lại đau đớn.
Dây điện thoại bị cắt đứt.
Sợi dây nằm trơ trọi trên mặt đất, màu đen tuyền tương phản rõ rệt với bức tường trắng xóa, nhìn thấy mà giật mình.
Dây điện thoại không được kết nối, vậy người vừa nói chuyện với anh là ai......!Không, có lẽ vừa rồi nói chuyện với anh không phải người.
Là quỷ, là quỷ gọi đến!
Trong lòng vừa nổi lên cái ý niệm này, đột nhiên, ngoài cửa vang lên mấy tiếng cuồng loạn rít gào, và cả âm thanh điên cuồng chạy trối chết.
Tách một tiếng.
Đèn tắt, cả căn phòng bị bóng tối nuốt chửng.
Những bức tranh treo tường ngoài hành lang đồng loạt hét lên, cửa kêu cót két, tường run lên nhè nhẹ, bụi trên trần nhà lả tả rơi xuống.
Có thứ gì đó vụt qua cửa phòng, để lại vết trầy xước trên cánh cửa.
Trong các khe nứt truyền đến những tiếng động khác nhau, chỉ nghe ba tiếng lớn vô cùng, tiếng đóng cửa đầy vội vã.
Ngay sau đó, máu tràn qua khe cửa, dần dần đặc quánh lại, nhuộm đỏ cả tấm thảm.
Giờ khắc này, Thịnh Ngọc ý thức rõ ràng một chuyện.
—— có người chết!.