Bóng tối nuốt chửng hai mươi mốt tầng lầu, một người phụ nữ tóc dài mặc áo trắng bị treo trên đầu cầu thang.
Chiếc vương miện sáng chói rơi xuống đất, trở thành thứ ánh sáng duy nhất trong bóng đêm xám xịt và tuyệt vọng.
Nhìn tấm poster, Thịnh Ngọc cảm thấy mặt mình tê rần, sưng tấy, tựa như bị tạt một gáo nước lạnh từ đầu xuống chân, cả người vừa bẩn vừa lạnh, hít thở cũng khó khăn.
Anh vội vàng khóa màn hình điện thoại, nhìn poster xong không dám mở máy lên lần nữa."Cậu và người chết quan hệ tốt lắm à?"
Người đại diện từ kính chiếu hậu nhìn Thịnh Ngọc, nói một cách cẩn trọng: "Không phải là bạn trai mối tình đầu lúc trước của cậu....."
"Cút, nhìn tôi giống người từng yêu đương à?"
Đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang đen lên, cảnh vật ngoài xe tối đen như mực, chỉ có ánh đèn đường le lói.
Bầu không khí trông không được tốt cho lắm, nhớ tới poster của《 tầng 》, Thịnh Ngọc lại hoảng sợ.
Anh cố gắng trấn an bản thân, nói: "Người chết là Trần Kính, bạn học cấp ba của tôi, đã bảy tám năm không liên lạc rồi."
Người đại diện ngạc nhiên, thoáng nhìn về hướng lò hỏa táng: "Tại sao trước đây tôi không biết cậu tình nghĩa như thế.
Bảy tám năm không liên lạc nếu là tôi, tôi thậm chí còn không nhớ người ta trông như thế nào."
Thịnh Ngọc lúng túng chớp mắt, không nói gì.
Kỳ thật anh cũng không nhớ rõ dáng vẻ của Trần Kính, trong đầu anh chỉ còn sót lại hình ảnh một người với đôi kính mắt, dáng người không cao và ít nói.
Mấy ngày nay group lớp gửi lời chia buồn, vô cùng bận rộn, Thịnh Ngọc dành chút thời gian nhìn thoáng qua.
Đại khái anh bạn này thuộc dạng ăn bám cha mẹ, chơi game bất kể ngày đêm, hai năm gần đây thân thể yếu dần, năm trước hạ quyết tâm sẽ bỏ game, trong vòng bạn bè thề tận mấy chục lời thề.
Kết quả vừa mới thề thốt bỏ game, Liên Hợp Quốc liền phát hành game kinh dị không gian ba chiều phổ biến toàn câu tên là《 tầng》, nhà nhà người người đều chơi, độ phổ biến chưa từng giảm nhiệt.
Sau đó thì có thể tượng tượng ra được.
Nghe đâu Trần Kính đột ngột qua đời, thậm chí còn không kịp cởi mũ game trên đầu xuống, rất lâu sau người nhà mới phát hiện anh ta đã chết, lúc đó thi thể đã cứng lại rồi.
Ban đầu, Thịnh Ngọc không định đến.
Nếu không phải Trần Kính vừa gửi cho anh tấm poster, thì lúc này anh đang ở khu thương mại trò chơi ở trung tâm thành phố.
Đúng vậy, là Trần Kính đã chết gửi đến.
Trên poster là tin nhắn của bố mẹ Trần Kính gửi trong group, giải thích về nơi tổ chức tang lễ và địa điểm hỏa táng.
Mong rằng bạn học năm xưa có thể đến đưa tiễn Trần Kính lần cuối.
Tin nhắn từ người chết, vừa nghĩ đến Thịnh Ngọc lại cảm thấy lạnh sóng lưng.
Sau lưng truyền đến tiếng hò hét đầy lo lắng của người đại diện.
"Không phải cậu muốn chạy đó chứ? Tôi hôm nay sẽ ngồi xổm trước cửa lò hỏa táng, trừ khi cậu chết cháy trong đó, còn không phải theo tôi vào tầng!"
Thịnh Ngọc phất tay, bước nhanh đi.
Trong lò hỏa táng có một mùi lạ, không hôi, là mùi khói hòa lẫn với mùi ẩm mốc, ngửi rất khó chịu.
Có người quỳ xuống khóc đến ngất xỉu, bên cạnh là mấy tiểu bối trong nhà đang đốt vàng mã, không biết là đang đốt cho ai.
Ở đây hai ba gia đình tổ chức đám tang cùng một lúc, tiếng nhạc tang ê a xen lẫn vào nhau.
Nhân viên ở lò hỏa táng nhìn Thịnh Ngọc bịt kín người từ đầu đến chân, tràn đầy nghi ngờ tiến đến hỏi: "Anh trai, đang tìm ai vậy?"
Thịnh Ngọc: "Tên là Trần Kính, tôi là bạn học cấp ba."
Ánh mắt người nọ trở nên sửng sốt, anh ta nhìn từ trên xuống cả người Thịnh Ngọc.
Vài giây sau, anh ta tiến đến gần, hạ giọng: "Anh cũng nhận được tin nhắn Wechat đó?"
Thịnh Ngọc trong lòng cả kinh: "Cái gì?"
Người nọ sờ cánh tay nổi đầy da gà, "Là tin nhắn WeChat về địa điểm tang lễ và địa điểm hỏa táng.
Hôm nay, hơn một chục người đến và nói rằng họ đã nhận được tin nhắn, đến đưa tiễn lần cuối."
"Wechat bị làm sao vậy trời?"
"Wechat thì thôi không nói đến, quan trọng là sau khi bạn học cũ đến, người nhà anh ta choáng vàng luôn.
Bọn họ nói rằng sau khi người mất, điện thoại cũng không thấy đâu, không ai gửi tin nhắ kiểu đó.
Nhìn bên kia đi, kinh động đến cảnh sát.
Có thể là các thành viên trong gia đình đã quên rằng từng gửi tin nhắn, hoặc là trò chơi khâm tập thế.
Hoặc đây là một vụ mưu sát, hung thủ giết người cố ý bày ra."
Nghe anh ta nói xong, Thịnh Ngọc cũng không rõ cơ bắp nào trên người mình chợt co rút lại, anh đột nhiên hỏi: "Không còn khả năng nào khác?"
Bầu không đột ngột giảm xuống.
Nhân viên công tác chà xát cánh tay, nụ cười trên mặt so với khóc càng khó coi hơn: "Anh trai, anh đừng làm tôi sợ, chẳng lẽ Trần Kính tự mình gửi tin nhắn?"
Thịnh Ngọc: "......"
Anh không hiểu sao lại rùng mình, cả người ớn lạnh.
Khi xe chạy đến khu trò chơi ở trung tâm thành phố, người hâm mộ kích động tập trung đông nghẹt, dẫn đến ùn tắc giao thông.
Thịnh Ngọc nói cho người đại diện chuyện tấm poster và chuyện ở lò hỏa táng, lúc này anh ta đang nhìn thẳng về phía trước, toát mồ hôi lạnh kín trán.
"Chuyện này thật kì lạ.
Đầu tiên, kẻ trộm tài khoản không thể nào biết được địa điểm hỏa táng, thứ hai người gửi tin nhắn chỉ gửi cho cậu một tấm poster game kinh dị, còn canh ngay lúc trước khi cậu đăng nhập vào chơi......"
Nói đi nói lại một lúc lâu, cũng không rút ra được điều gì, ngược lại càng thêm hù dọa bản thân.Khi xe chạy đến bên dưới thành phố trò chơi, người đại diện đột ngột quay đầu, nghiêm túc nói: "Hay là chúng ta không chơi nữa? Tôi cảm thấy có gì đó không ổn."
Thịnh Ngọc buồn cười bảo: "Cậu tỉnh táo lại đi, chỉ là game thôi mà, người ta đâu thể giết tôi trong game chứ? Ngược lại nếu tôi không chơi, sẽ chịu nhiều đấy"
Người đại diện bối rối trong chốc lát, rất nhanh tỉnh táo lại.
Y cắn răng chửi thề, "Biết vậy đã không cho cậu tham gia chương trình trốn thoát khỏi mật thất kia rồi, cắt nối biên tập chết tiệt.
Bây giờ trên Weibo có không ít người qua đường mang theo ấn tượng vững chắc về cậu, nói cậu kém thông minh, không chịu nổi áp lực.
Lần này công ty tuyên truyền cậu tham gia , chủ yếu là để xây dựng lại ấn tượng về cậu của người qua đường, ai mà biết lại gặp phải chuyện lạ này."
"Chuyện lạ thì chuyện lạ, cậu không thấy mấy người đồng nghiệp đang đợi tôi trở thành trò cười sao.
Tuyến mười tám mà cũng dám chê cười đỉnh lưu, coi chừng bị tôi biến thành trò cười." Thịnh Ngọc cười giễu cợt, ánh mắt sắc lạnh: "Chơi, không chỉ chơi.
Mà còn phải chơi cho thật đẹp."
Sau đó mở cửa xe ra, hàng ngàn cái ôm ấp đầy yêu thương ập đến, khiến người ta choáng váng.Khi Thịnh Ngọc nhận được mũ game của , hot search Weibo bùng nổ, fan quay rất nhiều video cảnh anh bước vào phòng VIP của thành phố trò chơi, lượt xem tăng chóng mặt.Trong video anh mặc một chiếc áo len đen, trông rất giản dị, suốt đoạn đường luôn mỉm cười, vẫy tay với fan, ký tặng.
Dường như tâm trạng đang rất tốt, khi một người đang trong tâm trạng tốt, tinh thần cũng sẽ đươc nâng cao.
Bản thân Thịnh Ngọc thuộc vào hàng sát gái trong giới giải trí.
Anti fan pash anh cái gì thì pash, duy nhất nhan sắc là không pash nổi.
Không phải bọn họ không muốn pash, mà là không có cách nào để pash.
Từ phẩm hạnh, gia thế, tính cách, một vài người ngu ngốc dễ dàng tin tưởng chạy theo, dựa vào bề ngoài chọn lựa thực sự không còn gì để nói.
Mỗi người đều có mắt, tự mình nhìn xem.Đội mũ game lên, ngón trỏ của Thịnh Ngọc sờ vào tay vịn bên hông, bên đó có máy quét.Khi lấy được dấu vân tay, người đại diện đứng bên cạnh lo lắng muộn màng: "Nghe nói trò này khó chơi lắm.
Tổng cộng có tầng, độ khó tăng dần từ dưới lên trên, kỷ lục cao nhất hiện tại mới tới tầng thôi.
Vừa vào game sẽ bắt đầu từ tầng một."
Thịnh Ngọc nói: "Những người chơi bị kẹt ở tầng một có gặp nhau không? Bối cảnh của phó bản lớn quá, hẳn là Star War nhỉ."
"Cậu không biết sao."
Người đại diện cười như mới trộm được gà: " Game này vì sao lại hot đến vậy, còn không phải là do vì mỗi người gặp mỗi chuyện khác nhau sao.
Mặc dù đều ở tầng trệt, mỗi người chơi có thể tiến vào từng phó bản khác nhau, mỗi phó bản có độ khó khác nhau.
May mắn là trước đó chúng ta đã thêm bạn tốt, lại cùng nhau tiến vào tầng trệt, không thì cậu phải tự vượt qua tầng này rồi."Công ty yêu cầu Thịnh Ngọc tham gia trò chơi này, nhưng lại không bố trí người đi cùng anh, là do sợ bị lạc mất người.
Bản thân Thịnh Ngọc không có ý kiến gì, người đại diện lại kín đáo phê bình.
Y còn muốn lải nhải thêm vài câu, nhân viên công tác đã đến, "Điện thoại cất vào trong két sắt cạnh ghế chơi game."
Hai người cất kĩ điện thoại, nhanh chóng nằm lên ghế, không trò chuyện nữa.
Sau khi thu dọn két sắt và rời đi, người đồng nghiệp bước đến thở dài: "Tuần trước cũng có một đại minh tinh đến đây, thiết lập hình tượng theo kiểu học bá.
Trò chơi vừa kết thúc người đó khóc nức nở, thiếu chút nữa chơi ra bóng ma tâm lý.
Không bao lâu trên hot search đăng người đó đang được trị liệu tâm lý, sao hôm nay lại thêm một người nữa vậy."
Nhân viên nọ cũng bất lực lắc đầu: Lần trước người kia muốn chứng minh mình là học bá, còn người lần này thì muốn chứng mình mình không phải kẻ ngốc.
Đặt bao giấy bên cạnh, chắc chắn kết thúc trò chơi anh ta sẽ khóc tới ngu người luôn."
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, không ai chú ý di động trong két sắt chợt rung lên.Ngay phía dưới tấm poster, trong khung trò chuyện hiện lên một tin nhắn khác.—— trong tầng đại hung, đừng vào!!!
【Chào mừng đến với tầng thứ nhất.】
【Phó bản tương ứng với người chơi: bức thư từ lâu đài】
【Người chơi sẽ tiến hành rút thẻ vai trò của mình, cố gắng trốn thoát trước sự truy đuổi của boss.
Vai trò này sẽ theo người chơi đến cuối game, không thể chuyển nhượng, không thể vứt bỏ, không thể trao đổi.
】
【Đang tìm kiếm vai trò thích hợp với ngài......!】
Teng Thẩm Ngọc từ trên giường ngồi dậy, đầu đau ong ong, lòng bàn tay phải của anh còn đau dữ dội hơn nữa.
Nơi ánh sáng chiếu rọi, một tấm thẻ hình vuông được lắp bên trong lòng bàn tay, lúc ẩn lúc hiện
【 Tích tích! Tìm kiếm thất bại! Tìm kiếm thất bại! 】
Anh, còn chưa kịp phản ứng, âm thanh điện tử đó đã bắt đầu tiến vào quá trình tìm kiếm một lần nữa.
Sau một tiếng ồn lớn, âm thanh điện tử nhỏ dần và biến mất, đổi thành một giọng nam ôn hòa.
【 Đang tìm kiếm lại vai trò cho ngài.】
Trước đây từng nghe nói newbie vào game sẽ nhận được vai trò phù hợp với mình, về cơ bản thì đó là một nghề nghiệp hoặc một thân phận nào đó phổ biến trong đời thật, ví dụ như bác sĩ, phóng viên, sinh viên,.....
Cũng có một số người tiềm năng cao, nhận được vai trò như kị sĩ rồng, pháp sư, mục sư và những thẻ bài độc lạ khác.
Nói chung là vai trò càng cao cấp thì thời gian tìm kiếm càng lâu.
Nhưng tình huống của anh thì không còn là vấn đề về thời gian nữa, trực tiếp thất bại rồi tìm kiếm lại từ đầu.
......!Đây rốt cuộc là tiềm năng cao hay thấp?
Tạm thời gác đi suy nghĩ nghi ngờ trong lòng, Thịnh Ngọc nhìn quanh bốn phía.
Hiện tại anh đang ở trong một căn phòng được trang trí theo phong cách Châu Âu, trước giường hai mét là một bàn làm việc lớn có ghi chú bên trên.
"Không biết bắt đầu từ khi nào, Four corners game đã càn quét toàn bộ tầng lớp quý tộc.
Tiểu thiếu gia của gia tộc Bavarianka – Ryan đã rủ ba tên đồng bọn chơi thử trò chơi tâm linh này ở nhà mình.
Qua hôm sau, hai tên đồng bọn chết bất đắc kỳ tử, người bạn nhỏ Daniel của Ryan mất tích.
Trước khi tiếng chuông thứ tư lúc nửa đêm vang lên, Ryan hi vọng có thể tìm thấy Daniel —— người bạn nhỏ đáng thương của mìFour coners game: trò chơi bốn góc.
Đây là trò chơi phổ biến đối với học sinh tiểu học.
Gồm người chơi và một người được chọn làm "nó".
Mục tiêu của trò chơi này là mỗi người chơi chọn một góc trong căn phòng và cố gắng không bị bắt bởi người chơi "nó".
Sau khi đọc lướt qua những dòng chữ Thịnh Ngọc đặt tờ giấy xuống.Nói một cách đơn giản là những người ở trong phó bản này phải chơi Four corners game cùng nhau.
Trước khi tiếng chuông thứ tư lúc nửa đêm vang lên, tìm thấy Daniel thông qua trò chơi này.
Nhưng......!Liệu có thực sự đơn giản như thế?
Thịnh Ngọc đọc kĩ câu hai tên đồng bọn chết bất đắc kỳ tử , lời nói đơn giản nhưng ẩn chứa sát ý vô hạn.
Đặt tờ giấy trở về vị trí ban đầu, hành động như vừa chạm vào một nút bấm nào đó, đèn treo trên trần nhà bỗng phát ra tiếng động lớn, ánh sáng và bóng tối giao thoa, cửa sổ bị gió mạnh thổi tung, rèm cửa đung đưa cuộn lại thành những hình thù kỳ quái.
Đột nhiên, có tiếng khuấy nước sền sệt vang lên.
Tiếng động trơn trượt đó khiến người nghe thôi đã rợn cả gai óc.
Thịnh Ngọc quay đầu, nhìn chằm chằm vào cửa phòng ngủ.
Âm thanh phát ra từ nơi đó.
Thời gian chờ đợi luôn là khoảng thời gian mệt mỏi nhất, khi ánh đèn mờ dần đi, hai ngón tay đầy máu chui vào từ khe cửa, tạo thành hai vệt máu đỏ tươi.
Đèn đột ngột sáng rõ, hai ngón tay đầy máu kia tựa như bị ánh đèn thiêu đốt, co quắp rút về.Một bức thư mời được ngón tay máu gửi đến.
Luồn gió lạnh lẽo thổi vào phòng, Thịnh Ngọc cầm cây đèn bàn lên phòng thủ, bước chậm lại gần bức thư.
Đây thực sự không phải là một quyết định khôn ngoan: thư mời và cửa phòng cách nhau chưa đầy một mét.
Càng đến gần cửa, tiếng nước càng rõ ràng hơn.
Ngay khi anh cầm thư mời lên, âm thanh kia gần trong gang tấc.
||||| Truyện đề cử: Bán Thân Cho Tên Ác Ma |||||
Lúc này Thịnh Ngọc mới phản ứng lại thì đã muộn, nào phải là tiếng khuấy nước, là một "thứ đồ đầy máu" đang vặn vẹo!
Anh vội vàng nín thở, chuẩn bị lùi về sau.
Ai ngờ vừa chuyển động cơ thể, lòng bàn tay đột nhiên nóng lên, tấm thẻ hình vuông được lắp vào hoàn chỉnh.
【Đã vì ngài tìm kiếm vai trò thành công: Thẻ Quỷ Vương】
Tựa như sét đánh xuống mặt đất, người đàn ông đó đột nâng cao giọng nói, thanh âm cao vút xuyên qua cánh cửa.
Vật ngoài cửa như bị thứ gì đó kích thích, đột ngột điên cuồng đập cửa.Trong khoảnh khắc hỗn loạn đó chợt nghe thấy một tiếng than nhẹ ——
【Người chơi tử tội, tham lam.】.