Hệ thống ngoại tuyến, băng long ngủ say, Túc Ly còn sống, kiếm ý xao động. Khi trở lại Tiên Minh, y chắc chăn sẽ bị giám sát, làm sao có thể ra ngoài làm nhiệm vụ đây... Phiền phức thật, vẫn là nên hủy diệt thế giới đi, vậy là xong chuyện.
Chết cái gì mà chết, có chết thì cũng là người khác chết trước, kẻ hèn con kiến...... Con kiến cái quỷ! Y lại không phải băng long, không có sức mạnh thống thống trị thế giới đâu.
"Nếu cứ như vậy thì sớm muộn gì mình cũng điên mất", bản ngã bình thường trong người y nghĩ vậy đấy.
Trong căn phòng tối tăm, sát khi lạnh lẽo xẹt qua mắt Trúc Ẩn Trần, y lẩm bẩm: "Nếu mình chém chết Nam Cung Phá Thiên, hệ thống nhất định sẽ quay trở lại thôi."
Và bản ngã bình thường ấy cũng bắt đầu phát triển theo chiều hướng nguy hiểm.
Một đao chém chết Nam Cung Phá Thiên, ép hệ thống ra ngoài.
Không được, không thể thử được, hắn ta chính là nhân vậy chính. Nếu hắn ta ngỏm thì thế giới sẽ sụp đổ, tới lúc đó thì đến cả cỗ máy thời gian cũng không cứu nổi y.
Nhưng nếu giết hết thì mình có thể nghỉ ngơi rồi.
Trúc Ẩn Trần ôm đầu rên rỉ một tiếng, cánh tay trên đỉnh đầu trượt xuống, lòng bàn tay che hai mắt, vai rũ xuống, suy sụp ngả về phía sau.
Ánh nến chiếu vào người y, in bóng dài xuống đất, cô độc mà mệt mỏi.
Bốn bề vắng lặng, Trúc Ẩn Trần vừa mới cởi áo ngoài không thể phá hủy kia ra. Y cau mày, vẻ mặt hỗn loạn, đôi mắt trống rỗng.
Nặng nề xoa mày, Trúc Ẩn Trần cố gắng khai thông đầu óc: "Không được, mình phải tìm cách." Tinh thần y có hơi rối loạn.
"Chẳng phải Túc Ly có vòng khóa hồn sao?"
Nhưng nó lại ở trong tay Túc Ly, phải làm sao để y lấy được nó từ thuộc hạ của hắn bây giờ?
Vòng khóa hồn chỉ có thể loại bỏ ảnh hưởng của kiếm ý, thế y thức băng long thì phải làm sao?
Thôi, đến đâu hay đến đó vậy.
"Không thì trở về hỏi Tiên Tôn một chút cũng được."
Sư tôn trên danh nghĩa của y tốt xấu gì cũng là đệ nhất giới tu chân, chắc cũng không đến mức không thể giải quyết được vấn đề của Túc Ly đi.
Nhưng nếu vậy thì cũng phải chờ đến khi quay lại. Nếu chỉ có một mình Vân Phiến trưởng lão thì có thể dùng thần thông du hành, vượt qua không gian, nhưng hiện tại lại có tới bốn Nguyên Anh ở đây, hẳn là phải ngồi linh thuyền chậm rãi trở về.
Nói cách khác, nếu không tìm Túc Ly lấy vòng khóa hồn, y chỉ có thể chờ linh thuyền từ Yêu giới bay về Thái Nhất Huyền Tông.
"Quả nhiên cách nhanh nhất vẫn là giết chết Nam Cung Phá Thiên."
"Hắt xì!" Nam Cung Phá Thiên mới vừa đưa áo ngoài cho Thượng Quan Túy, quay đầu liền hắt hơi một cái.
Ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của mỹ nhân, bầu không khí không khỏi có chút xấu hổ.
Mắt Thượng Quan Túy thâm thúy nhìn thân thể Nam Cung Phá Thiên, cởi áo trên vai hắn ta ra: "Không ấy ngươi mặc lại quần áo đi?"
Giọng điệu và ánh mắt như muốn nói, ngươi yếu đuối thật đấy.Nam Cung Phá Thiên cảm thấy nàng nghi ngờ thể lực của mình thì liền thẳng lưng: "Không cần, thân là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, chẳng lẽ ta còn sợ chút gió lạnh này sao?"
Thượng Quan Túy nhàn nhạt liếc hắn ta một cái: "Ta cũng là Nguyên Anh."
"Hai cái này không giống nhau, cũng không liên quan gì đến thực lực, ta chỉ đơn thuần muốn chăm sóc ngươi thôi." Nam Cung Phá Thiên là nam chính trong truyện hậu cung, điều cơ bản phải có là lời ngon tiếng ngọt bộc lộ chân tình.
Nhưng trước mặt hắn ta bây giờ cũng là một cao thủ tình trường, Thượng Quan Tuý hơi giận mà khẽ cười một tiếng, ngón tay chọc vào ngực hắn ta một cái: "Miệng lưỡi trơn tru."
Nam Cung Phá Thiên bắt lấy tay nàng, vừa thâm tình vừa chân thành: "Nhưng những lời ta nói đều là sự thật. Túy nhi, ngươi cười lên trông rất đẹp, trên mặt mỹ nhân không nên nhiễm ưu sầu."
Thượng Quan Túy sửng sốt, dùng ngón tay sờ mặt: "Ta trông rất buồn sao?"
Nam Cung Phá Thiên: "Ngươi có thể nói cho ta nghe chuyện của ngươi đi, kể cả không giải quyết được thì khi nói ra rồi, tâm tình cũng sẽ tốt hơn một chút."
Ban đêm, trăng sáng soi gió khẽ thổi, có lẽ là không khí tới rồi, nỗi buồn cũng tràn ngập trong lòng, Thượng Quan Túy đột nhiên muốn nói hết mọi chuyện.
Nàng nhìn vầng trăng treo trên đỉnh đầu, giọng nói cũng mất đi vẻ mị hoặc cố ý ngày thường, thanh âm vẫn êm tai như cũ, chỉ là bình tĩnh, chính xác hơn là chân thật hơn một chút.
"Hàn Trúc, trong khoảng thời gian này y thay đổi rất nhiều, trước kia y không như vậy."
Nam Cung Phá Thiên ban đầu khá bất mãn, thế quái nào lại nói về tên kia, ngay sau đó lại nhận ra đây là cơ hội để tìm hiểu về quá khứ của đối thủ, nên hùa theo nàng, hỏi: "Vậy trước kia y như nào?"
Ánh mắt Thượng Quan Túy dần mơ hồ, quá khứ không quá xa xôi lại hiện lên trước mắt, giống như mới chỉ là ngày hôm qua.
"Y... là một đứa trẻ rất dịu dàng và hay cười...... Ánh mắt đó của ngươi là sao?"
Nam Cung Phá Thiên hất cằm, nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: "Không có gì, ngươi tiếp tục đi."
Dịu dàng? Hay cười? Cái tảng băng đó ư? Cái gương mặt kia ngoại trừ vẻ lạnh lùng và sát ý băng lãnh còn có biểu cảm khác á?
Nhìn biểu hiện của hắn ta, Thượng Quan Túy biết tên nam nhân này không tin, buồn bực véo cánh tay hắn ta một cái: "Gương mặt Hàn Trúc không có biểu cảm là bởi trúng hàn độc. Trước khi đại hội tân tú bắt đầu, y thậm chí còn cười với ta."
Nam Cung Phá Thiên đau đớn xin khoan dung: "Rồi, rồi, ta biết rồi." Trước khi đại hội tân tú bắt đầu, hắn ta cũng từng gặp qua Hàn Trúc, từ khi đó y đã lạnh mặt nhìn hắn ta rồi.
"Ngươi...... Hừ, ngươi biết cái gì? Ta cảnh cáo ngươi một lần nữa, đừng có đi trêu chọc Hàn Trúc." Thượng Quan Túy tức giận mà trừng hắn ta.
"Ta nào có trêu chọc y, rõ ràng là y có thành kiến với ta." Nam Cung Phá Thiên cảm thấy bản thân oan uổng vô cùng. Mỗi lần bọn họ gặp nhau toàn là hắn ta bị khinh bỉ, các mỹ nhân cũng đều hướng về cái tên kia.
"Vậy tránh xa y ra đi. Hàn Trúc sẽ không vô cớ nhắm vào một người, nhất định là ngươi có vấn đề."
Thượng Quan Túy vô lý nói. Giữa đại đệ đệ và người yêu tạm thời, nàng thiên vị ai còn phải hỏi sao?
"Đúng đúng đúng, là ta có vấn đề." Nam Cung Phá Thiên không bao giờ đấu võ mồm cùng nữ nhân, đây cũng là một trong những lý do hắn ta được nữ tử hoan nghênh.
Tuy hắn ta không chung thủy, nhưng đối với mỗi người, hắn ta đều thật lòng yêu quý.
Thượng Quan Túy bị vẻ mặt bất đắc dĩ lại ủy khuất của hắn ta chọc cười, nụ cười cũng rất nhanh liền nhạt đi: "Hàn Trúc cũng không dễ dàng gì."
Hàn Trúc vừa mới có phương giáp giải hàn độc thì kiếm ý lại xổng ra, trong bí cảnh còn gặp được đại ma. Nàng có thể nhìn ra ánh mắt đại ma kia nhìn Trúc Ẩn Trần, quả thực giống như là muốn ăn tươi nuốt sống y.
Hắn chắc chắn sẽ xuất hiện trở lại, nói không chừng hiện tại hắn đang ở một nơi tối tăm nào đó nhìn chằm chằm y, đệ đệ xui xẻ tột đỉnh này của nàng, động một tí là lại chọc vào mấy thứ nguy hiểm.
"Đáng ra ta nên ở bên y, đồng hành cùng y đi qua khoảng thời gian này, nhưng ta......"
Thượng Quan Túy lẩm bẩm nói: "Không ngờ ta cũng bắt đầu sợ y."
Nam Cung Phá Thiên: "Y hiện tại quả thật rất đáng sợ."
Thượng Quan Túy lắc đầu: "Ngươi không hiểu đâu."
Một kiếm trong bí cảnh Tiểu Thanh Lan kia giờ nhớ lại vẫn làm trái tim nàng phát run như cũ, tay chân cũng lạnh buốt cả.
Thật khủng khiếp. Vào lúc đó, nàng thực sự cảm nhận được hơi thở của cái chết. Nếu không phải có khe nứt không gian kia thì nàng đã chết rồi.
Cho đến khi được khe nứt không gian cứu về một mạng, nỗi sợ tử thần kia vẫn quanh quẩn ở trong lòng nàng, mỗi khi nhắm mắt đều là nhát kiếm đoạt mệnh kia.
Cho nên khi được Nam Cung Phá Thiên tỏ tình thì nàng đã đáp ứng ngay, bởi vì lúc đó nàng cần hơi ấm của người sống để tự nhủ rằng mình còn sống.
Sau khi thanh tỉnh một chút thì cũng không hối hận, chung quy lại thì diện mạo và thực lực, cũng như kĩ thuật ở phương diện nào đó của Nam Cung Phá Thiên đều không tồi, ở chung cũng rất thoải mái, tạm thời như vậy thôi.
Còn về Nam Cung Phá Thiên không chung thủy, điều đó cũng chỉ là cho nàng một lý do chính đáng để chia tay, thuận lợi đi tìm bé đáng yêu khác.
Hiện tại ngẫm lại, nàng nếu chết thật ở nơi đó, Hàn Trúc tỉnh lại sẽ hỏng mất, giết người nhằm vào tâm, tên đại ma kia chắc hẳn muốn ép Hàn Trúc đến điên.
May mắn thay, nàng còn sống, nhưng cũng không biết Tiêu Thế An thế nào.
"Không đúng!"
Nam Cung Phá Thiên: "Không đúng chỗ nào?"
Thượng Quan Túy: "Hắn không hỏi."
Nam Cung Phá Thiên:?
Từ lúc gặp lại nhau, Hàn Trúc chưa bao giờ hỏi nàng Tiêu Thế An thế nào, cái này không giống tác phong của y. Là do y đã quên, hay là... không dám hỏi?
Nàng sợ mình sẽ nghe được một đáp án phủ định.
Cho nên lúc Vân Phiến trưởng lão trói y lại, y không chỉ không chống cự, mà còn có phần thoải mái.
Thượng Quan Túy vạn phần thương cảm: "Đệ đệ đáng thương của ta." Tỷ tỷ vô dụng, không giúp gì được cho ngươi.
Nam Cung Phá Thiên:??? Y đáng thương chỗ nào vậy?
Chỉ vì y đeo hai cái còng tay phong ấn kiếm khí? Đó là do y quá mạnh, nếu không phong ấn lại thì người khác sẽ mất mạng.
Bị người ghen ghét và sợ hãi, đây là điều mà cường giả nhất định phải trải qua. Nữ nhân, quả là dễ mềm lòng.
Nếu như y bị thương một chút, Túy nhi sẽ đau lòng cho y, ân cần hỏi han y sao?
"Không được, ta phải đi xem y." Thượng Quan Túy tưởng tượng đến khả năng Hàn Trúc đang ở trong phòng tự trách, nàng bất an không thôi, xoay người chạy về phía phòng Trúc Ẩn Trần.
"Túy nhi?"
Trên đầu thuyền trống trải chỉ còn mỗi mình hắn ta, ngón tay vươn dài nhưng bóng hình yểu điệu vẫn vội vàng rời đi.
Nam Cung Phá Thiên bị mỹ nhân bỏ rơi:...
Điều này hoàn toàn không giống việc cùng mỹ nhân tâm sự ở dưới ánh trăng, giao lưu tình cảm mà ta nghĩ.
Ánh trăng đêm nay quả thật có vài phần thê lương và cô đơn.
"Hàn Trúc...... Không có ở trong sao?" Thượng Quan Túy mở cửa, ánh mắt quét khắp phòng song lại không thấy người mình muốn tìm.
Ầm ——
Cách đó không xa, âm thanh đánh nhau kịch liệt vang lên từ một căn phòng khác.
Trên phi thuyền này có tổng cộng năm người, Vân Phiến trưởng lão đang khống chế thuyền, Nam Cung Phá Thiên vẫn còn ở đầu thuyền ngắm trăng, chẳng lẽ Hàn Trúc và Túc Ly đánh nhau rồi ư?
Mặc kệ vì cái gì, nàng vẫn muốn giúp Hàn Trúc một phen.
Thượng Quan Túy vội vã chạy tới trước cửa phòng Túc Ly, nhanh chóng mở cửa ra, nhìn hai người đang nằm trên giường liền đóng sầm cửa lại.
Thượng Quan Túy dựa vào cửa, nhớ tới trước đó phân tích trước đó của nàng cùng Lan Vọng Sinh và Tư Nguyệt Nhã, Túc Ly thích Hàn Trúc.
Tình huống hiện tại là như nào?
Hàn Trúc và Túc Ly thật sự là một đôi?
Nàng chấp nhận Nam Cung Phá Thiên lúc trạng thái nàng đang rất tệ. Từ tình huống của bản thân mà suy nghĩ, Hàn Trúc tìm người gửi gắm tình cảm vào thời điểm tâm trạng không tốt cũng là bình thường.
Nhưng người này không giống những kẻ khác. Hàn Trúc tên này không được đâu!
Cái tên Nam Cung Phá Thiên không thành thật kia, sớm muộn cũng bị nàng cũng bắt được nhược điểm rồi quang minh chính đại đá đi, còn có thể yêu cầu bồi thường.
Túc Ly giữ mình trong sạch nhiều năm như vậy, một chút tai tiếng màu hồng phấn cũng không có, tất nhiên là không phải loại người như bọn họ.
Lúc trước nhìn thấy dấu tay của người này sau gáy Hàn Trúc, nàng đã biết Túc Ly bề ngoài ôn hòa nhưng dục vọng chiếm hữu trong xương cốt lại cao hơn người thường.
Nếu như hiện tại Hàn Trúc đáp ứng hắn, về sau lại cảm thấy hắn không thích hợp, chẳng phải là rất khó để chấm dứt mâu thuẫn sao? Huống hồ hai người họ bây giờ vẫn là sư huynh đệ đồng môn, cúi đầu không thấy, ngẩng đầu thấy, náo loạn chia tay sẽ xấu hổ lắm.
Tiên Tôn và Túc Ly đã ở chung trong một thời gian dài, nhưng Hàn Trúc lại chỉ vừa mới bái sư, chỉ gặp mặt Tiên Tôn được một lần. Nếu nàng là Tiên Tôn thì nàng đương nhiên sẽ thiên vị Túc Ly, tình cảnh Hàn Trúc liền không xong.
Đại ma ngầm theo dõi Hàn Trúc kia còn chưa giải quyết xong.
Từ từ, Thượng Quan Túy sửng sốt, vì sao số đào hoa của Hàn Trúc lại chỉ thu hút nam nhân? Còn không có một người nào tốt cả!