Yêu Túc Ly sao?
Trúc Ẩn Trần chỉ nghĩ đến khả năng này thôi đã cảm thấy khó chịu.
Nếu thực sự như vậy y thà móc mắt mình ra còn hơn! Nhưng để móc mắt, y phải mở mắt, mà trong tình cảnh hiện tại, ai biết được Túc Ly có đứng ngay trước mặt y không.
Túc Ly chăm chú nhìn người trước mặt: "Kẻ điên? Ta là loại người thế nào, chẳng lẽ ngươi không rõ sao? Huyền Cầm."
Hắn từ trước đến giờ không phải là người lương thiện, nếu có yêu, cũng chỉ bằng mọi cách kéo đối phương cùng trầm luân với mình.
Bàn tay nhuốm máu vươn tới mảnh vải trắng cản trở hai mắt. Mảnh vải này thật đáng chết, nó che đi đôi mắt mà hắn yêu thích nhất.
Đôi mắt ấy, nên luôn nhìn về hắn.
Một lực kéo nhẹ truyền đến, cảm nhận được có người đang kéo mảnh vải che mắt, Trúc Ẩn Trần dùng tay che mắt lại, đồng thời ngửa người ra sau, kiếm khí tấn công về phía trước.
Một đòn kiếm khí phát ra, chém vào khoảng không, không trúng gì cả.
Người đâu rồi?
Mùi máu tanh trong không khí càng lúc càng nồng.
Kiếm quang bao quanh cơ thể rồi bất ngờ đâm về phía tay phải.
Tí tách, tiếng máu nhỏ xuống đất, âm thanh nhỏ bé nhưng đủ để lộ vị trí của đối phương.
Rầm ——
Kiếm khí lần nữa đánh trúng vào không khí, đánh trúng vào vách núi của cấm địa.
"Thật nguy hiểm."
đó là hơi thở ái muội mà nguy hiểm của kẻ lòng mang ý đồ xấu, như lưỡi của con rắn độc lướt qua mang tai.*****
Kiếm khí xẹt qua, vẫn trúng vào khoảng không.
Khi đã tự phong bế thị giác, Trúc Ẩn Trần phải sử dụng tất cả các giác quan còn lại để xác định vị trí của Túc Ly.
Cảm giác của y không sai, chỉ có điều Túc Ly di chuyển quá nhanh, nhanh đến mức có thể né tránh mọi đòn tấn công của y.
Di chuyển vị trí, trận pháp.
Trúc Ẩn Trần ngưng tự kiếm khí ở trong lòng tay, chuẩn bị tấn công mặt đất dưới chân.
Khí tức mờ ảo của Túc Ly lập tức trở nên rõ ràng, tìm thấy rồi!
Nam nhân gần như dính sát vào lưng Trúc Ẩn Trần không tránh né, chịu đựng đòn kiếm khí, đồng thời đạt được mục đích thật sự.
Khi khoảng cách được thu hẹp, Túc Ly phát tán thần hồn, qua hồn ấn cưỡng ép xâm nhập vào thức hải của Trúc Ẩn Trần.
Nhận ra thức hải bị xâm nhập, Trúc Ẩn Trần lập tức phong bế cảm giác thần thức, y không thể nhìn thấy ai, thần thức nhìn thấy có được coi là "nhìn thấy" không? Y không biết, cũng không thể đánh cược.
[Hệ thống! ]
【Tới đây ký chủ, mẹ nó! Túc Ly! 】
Hệ thống với tốc độ nhanh chưa từng có kéo tàn ảnh long hồn và thiên hồn quang ảnh vào thiên ngoại kính, giấu kỹ.
Trong thức hải, khí tức xâm nhập như một cây đinh cắm vào bông, không gây chết người nhưng làm người ta khó chịu, không thể loại bỏ.
Hơi thở của kẻ xâm nhập dần dần tiếp cận, diệt tuyệt kiếm ý sau lưng Trúc Ẩn Trần bộc phát sắc bén.Đối phương dừng bước.
Túc Ly đứng trước mặt Trúc Ẩn Trần, thần thức giao tiếp với hồn ấn, các sợi xích đen từ trong hồn ấn không tiếng động kéo dài ra, bao lấy tu sĩ áo trắng đã phong bế cảm giác.
Chúng lần lượt tiến vào vùng kiếm khí tràn ngập, từng đoạn từng đoạn rơi xuống đất như những con rắn chết nhưng vẫn ngoan cố tiếp tục bò.
Cuối cùng, một đoạn xích bò tới chân Trúc Ẩn Trần, cùng với nhiều sợi xích xung quanh tạo thành một đường dây rời rạc, khiến thuật con rối sống lại trong chốc lát.
"Huyền Cầm, mở mắt ra."
Mi mắt của Trúc Ẩn Trần tự động mở ra trái với ý muốn của bản thân, y vội vã dùng tay che hai mắt, hai mắt cũng lập tức nhắm lại, nhưng vẫn chậm một bước.
Chỉ trong một cái chớp mắt, tầm mắt không thể tránh khỏi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vô số sợi xích như xúc tu ma vật lấp đầy toàn bộ tầm nhìn, đứng ở trung tâm là bóng người áo trắng nhìn y, nụ cười nhu tình như nước dành cho người mình yêu, ánh mắt điên cuồng như sóng vỗ.
Ôn hoà và tà ác đồng thời xuất hiện trên người hắn, cực kỳ mâu thuẫn nhưng lại hoàn mỹ giao hoà, đánh sâu vào thị giác cục kỳ mạnh liệt, trong khi hình ảnh chính là khuôn mặt còn chưa nhìn rõ, cảm giác đó đã cắm rễ sâu trong não bộ, để lại dấu ấn dày đặc.
Thình thịch
Tim ai đang đập vậy?
"Huyền Cầm, ngươi là của ta."
Là ai đang nói?
Tại sao y... lại muốn thấy người này đến vậy.
[Hệ thống! Giải phóng kiếm ý!]
Trúc Ẩn Trần dùng chút lý trí cuối cùng trong lòng hô lên câu này.
Rầm——
Có thứ gì đó đứt gãy.
Lại có thứ gì đó điên cuồng sinh sôi.
Trúc Ẩn Trần mở mắt, đồng tử bình tĩnh trống rỗng phản chiếu bóng dáng đối phương.
"Ngươi bây giờ yêu ta chứ?" Túc Ly tiến gần đến khuôn mặt y, nhìn chằm chằm vào mắt y hỏi.
Trúc Ẩn Trần giơ tay che ngực, có một loại rung động không rõ ràng đang kêu gào, y thích người trước mặt.
Tuy nhiên, tất cả ký ức và lý trí đều nói với y rằng, đây là giả.
"Tình cổ tạo ra cảm giác yêu chỉ là giả dối thôi."
"Vậy tức là, ngươi yêu ta."
Túc Ly kết luận, sau đó nhìn chăm chú vào mắt y, có hơi bối rối lẩm bẩm: "Nhưng tại sao ta lại không cảm nhận được?"
Hắn không thấy bất kỳ cảm xúc nào từ đôi mắt đó, trống rỗng, như thể không ai có thể để lại dấu vết trong đó.
Phập
Thân hình Túc Ly chấn động, cúi xuống nhìn bàn tay xuyên qua ngực hồn thể của mình, sau đó đối diện với ánh mắt của Trúc Ẩn Trần.
"Ta yêu ngươi, vì vậy, ta muốn ngươi rời khỏi thế giới đau khổ ồn ào này, ta muốn cùng ngươi ngủ say mãi mãi."
Đó là lời tỏ tình dẫn đến cái chết.
Là ngôn từ yêu thương ở mức cao nhất của diệt tuyệt kiếm chủ.
Mời đối phương gia nhập vào tương lai mà mình mong muốn nhất, mãi mãi bên nhau, ai có thể nói đó không phải là tình yêu.
"Ha, thì ra là vậy." Túc Ly cười khẽ một tiếng, thần hồn hóa thành ánh sáng bay về phía hồn ấn.
Trở lại cơ thể, Túc Ly mở mắt trước, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cổ thanh niên, sau đó nhanh chóng lùi lại.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, kiếm khí quét ngang qua, lực mạnh gấp đôi trước đó.
Túc Ly che ngực hơi hơi thở dốc, hắn đã mở ra gông xiềng cho hung binh, trở thành mục tiêu của sát ý, cảm giác nguy hiểm và cận kề cái chết mà hắn đã lâu không cảm nhận khiến hắn không thể ngừng... Hưng phấn.
Tim đập, máu sôi sục, linh hồn chấn động, loại cảm giác này, giống như vũng nước chết bị khuấy động, con cá gần như không thể thở được trong không gian chật hẹp, một lần nữa sống lại.
"Đến đây đi, Huyền Cầm." Cứ như vậy, nhìn ta, đuổi theo ta, cố gắng thử giết chết ta.
Đây sẽ là cơ hội tốt nhất của ngươi, đợi đến khi rời khỏi đây... sẽ đến lượt ta.
Trong cấm địa của yêu tộc vang lên tiếng nổ dữ dội, vách đá vỡ nát, xương thú gãy vụn, kiếm khí truy đuổi mục tiêu không ngừng lan ra bốn phía, không chút kiêng dè.
Rầm——
Khi đi qua một nơi nào đó Túc Ly đột nhiên cảm nhận được cái gì, liền đổi hướng chạy trốn.
Tiến sâu vào cấm địa.
Hai bóng người kèm theo tiếng nổ đi vào một nghĩa địa đầy xương cốt của những con cự thú.
Túc Ly đã tìm thấy luồng khí tức hấp dẫn hắn, tầm mắt cuối cùng dừng lại ở một tấm bia đá, đuôi của một con cự thú không tên bao quanh bia đá ở giữa, dù thời gian trôi qua hóa thành xương khô, nhưng loại chiếm hữu này vẫn mãnh liệt.
"Ôi trời, là bán ma? Chỗ hẻo lánh này cuối cùng cũng có một giống loài hiếm lạ."
"Tiểu bối, vào đây tâm sự với ta đi."
Mộ văn trên bia đá phát ra một luồng sáng đỏ, sau luồng sáng đó, Túc Ly biến mất không thấy bóng dáng.
Đến muộn một bước Trúc Ẩn Trần dừng một bộ xương dữ tợn, nhìn xuống khu vực nơi có bia đá.
"Khí tức, đã biến mất."
【Ký chủ, cậu ổn chứ?】
Hệ thống không dám rời đi, lúc này Túc Ly đã biến mất, nó lại giảm bớt ảnh hưởng của duyệt tuyệt kiếm ý.
Trúc Ẩn Trần nhắm mắt bình phục hơi thở, sau một lúc lâu nói: "Không ổn, tôi yêu Túc Ly rồi."
Chuyện này sao có thể ổn được? Hai kiếp rồi y chưa từng yêu ai, chỉ vì một con tình cổ mà đến mức yêu sâu đậm, đối tượng lại là người y căm hận nhất, y bây giờ chỉ muốn hủy diệt cả thế giới.
"Hệ thống, giải quyết tình cổ đi, nếu không tôi sẽ đi giết Đông Ngự ngay bây giờ!"
【Ký chủ bình tĩnh, đó là nam...】
【Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện, phần thưởng đã phát.】
Thông báo của hệ thống tự động bật lên, cắt ngang lời hệ thống, phần thưởng lần đầu tiên chủ động rơi xuống trước mặt Trúc Ẩn Trần, một chiếc vảy rồng trắng như tuyết bay vào mi tâm, tốc độ nhanh đến mức hệ thống không kịp phản ứng.
【A! Phần thưởng này không đúng! Băng long...】
Tiếng rít gào của hệ thống vang lên bên tai Trúc Ẩn Trần, ý thức đã bước vào một vùng núi băng tuyết.
Tuyết rơi dày đặc, gió lạnh gào thét, cực kỳ quen mắt.
Một lần là lạ, hai lần là quen.
Trúc Ẩn Trần đứng dưới bóng tối bình tĩnh đến chết lặng mà ngẩng đầu lên, quả nhiên đầu rồng khổng lồ che mất ánh sáng mặt trời lơ lửng trên đỉnh đầu y, một đôi mắt rồng lẳng lặng nhìn vào bóng người trên tuyết.
Trúc Ẩn Trần mím môi: "Tiền bối, có gì cứ nói thẳng." Băng long viễn cổ này, quả nhiên là có ý thức.
【Quá yếu.】
Cảm giác bị chế giễu, Trúc Ẩn Trần lướt qua thân rồng khổng lồ không thấy đuôi, lặng lẽ chấp nhận đánh giá này.
Được rồi, so với vị này, y thực sự rất yếu.
Ánh sáng trắng lóe lên, ý thức Trúc Ẩn Trần trở lại cơ thể, vảy rồng ở chỗ mi tâm lóe sáng, trong cấm địa một luồng hàn quang như bị triệu hồi bay thẳng tới chỗ Trúc Ẩn Trần, khi vào trong cơ thể bị một luồng năng lượng vô hình chặn lại.
【Không được!】
Bởi vì ngăn cản của hệ thống, Trúc Ẩn Trần nhìn rõ chân dung của luồng hàn quang đó, đó là một đoạn xương trắng như ngọc, lơ lửng trước mặt y, tỏa ra một luồng hàn ý cực độ, lạnh đến mức nhìn một cái như thể đang ở trong hầm băng.
【Chết tiệt! Cố tình là lúc này, ký chủ cẩn thận...】
[Hệ thống?]
Hệ thống đột nhiên im lặng, màn chắn cũng biến mất theo, xương trắng thuận lợi chui vào lồng ngực Trúc Ẩn Trần.
Ngay lập tức, băng sương bùng nổ, một mảnh đất rộng lớn bị bao phủ bởi băng tuyết, hoa tuyết bay lượn, một vùng trong cấm địa trở nên trắng xóa, như một vương quốc băng tuyết thu nhỏ.
Bịch.
Một mảnh trái tim màu hồng run rẩy bò ra khỏi cơ thể ký sinh, di chuyển khó khăn trên tuyết, kích thước dường như còn nhỏ hơn so với trước khi ký sinh.
Long tộc bá đạo nhất, quyết không để loài bò sát chướng mắt cùng mình ở một chỗ.
Cảm nhận được long tức thuần tuý xa xăm tìm đến, Đông Ngự nhìn tuyết rơi đầy trời, hai mắt ngẩn ra.
"Cấm địa, có tuyết?"
Lịch sử yêu tộc mấy ngàn vạn năm nay đều ghi cấm địa luôn là nơi u ám, tĩnh lặng, trang nghiêm, một nghĩa địa lớn chưa từng có mưa gió, ánh nắng, huống chi là tuyết rơi.
Nhưng hôm nay, hắn ta đã thấy.
Bước vào vùng tuyết trắng, một dãy dấu chân vừa mới để lại đã nhanh chóng bị tuyết mới phủ kín.
Đông Ngự đi trên nền tuyết, thể chất cường đại của yêu tộc thuần huyết tựa như không tồn tại, lạnh đến mức môi trắng bệch.
Thật quái dị! Thứ tạo ra trận tuyết này, rốt cuộc là cái gì?
Giao long hướng tới long tộc thuần huyết có một chấp niệm khắc sâu vào trong huyết mạch, không thể thay đổi, niềm khát khao này thúc giục hắn ta không ngừng tiến lên, chống lại hàn khí, đi đến chân núi băng hình thành từ hư không.
Ở đó, đã có người đứng lại, nhìn bóng người đang ngủ say trong lớp băng.
Cốc cốc cốc.
Túc Ly đưa tay gõ vào bề mặt băng, bắt đầu suy nghĩ, hắn nên làm thế nào để đào Huyền Cầm ra từ trong đó.
_______________
- Công yêu thụ là THẬT, không phải bởi vì tình cổ nên công mới yêu thụ. Mà thụ yêu công hay không thì tui kh biết =))))