Tiên Minh sớm muộn gì cũng sẽ diệt vong, Trúc Ẩn Trần rất đồng tình với quan điểm này, từ ngày y biết Túc Ly là đệ tử của Tiên Tôn, ý nghĩ này chưa bao giờ phai nhạt.
Hơn nữa mỗi quyển sách đều có ngụy quân tử, tiểu nhân thật sự, phản diện không có chuyện ác nào không làm...
Trong Tiên Minh ít nhất có nửa người không làm việc chính đáng, phản diện lớn nhỏ tụ tập, chờ nhân vật chính tới tiêu diệt.
"Tiểu Bạch, lời thề của chúng ta là hợp tác diệt trừ mắt trận, ngươi như thế này không ra chút lực nào, nhìn ta làm việc có phải không thích hợp lắm không?"
Tuyên Kỷ cố ý nhấn mạnh hai chữ hợp tác, tỏ rõ sự bất mãn của mình.
Trúc Ẩn Trần nhìn ma tu cố ý gây chuyện: "Tiểu Bạch?"
Tuyên Kỷ hơi ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười: "Sao nào, ngươi gọi ta là Tiểu Hắc, ta gọi ngươi là Tiểu Bạch chẳng phải rất hợp sao?"
Trúc Ẩn Trần: "Ha." Ngươi cứ gọi đi, xem ta có trả lời không.
Tiếng cười này khiến Tuyên Kỷ cảnh giác cao độ, luôn cảm thấy người mặt trắng lòng đen này sẽ nhân cơ hội trả thù mình.
"Ta tối đa có thể một mình giải quyết thêm một Nguyên Anh, còn lại ngươi nhất định phải giúp đỡ."
Trúc Ẩn Trần liếc qua giữa mày hắn để lộ vẻ mệt mỏi: "Xem ra ngươi thực sự bị thương không nhẹ." Đường đường là một ma tu Xuất Khiếu trung kỳ, giết hai Nguyên Anh đã không nổi.
Gân xanh trên trán Tuyên Kỷ giật giật, cười như không cười: "Ta cảm thấy ánh mắt của ngươi rất mạo muội, xin hỏi ngươi vừa rồi nghĩ gì vậy?"
Trúc Ẩn Trần thu hồi ánh mắt: "Nghĩ xem một Kim Đan như ta nên giúp ngươi thế nào."
Tuyên Kỷ chậm rãi gật đầu: "Ồ, vậy à." Ngươi nghĩ ta tin sao? Sớm muộn gì cũng nhử ra hậu chiêu của ngươi.
Một giọt nước mưa rơi xuống lá cây, phát ra âm thanh trong trẻo.
Trời mưa.
Trúc Ẩn Trần lấy dù trúc ra che trên đầu.
Những giọt nước ẩm ướt rơi xuống bả vai, Trúc Ẩn Trần cúi đầu nhìn vai, trên áo trắng một chỗ vải bị thấm ướt có màu đậm hơn xung quanh một chút.
Tại sao dù lại có nước?
Tuyên Kỷ: "Tiểu Bạch, dù của ngươi bị thủng rồi."
Tầm mắt từ chỗ vai bị ướt di chuyển lên, một khe nhỏ không rõ ràng xuất hiện trong mắt Trúc Ẩn Trần.
"Sao có thể?"
Dù của y sao có thể hỏng? Khe này xuất hiện từ khi nào?
Tuyên Kỷ không thèm để ý: "Chỉ là dù thủng thôi, mưa nhỏ thế này, ngươi là tu sĩ còn bung dù."
"Nó không nên hỏng."
Tuyên Kỷ: "Cái gì?"
Trúc Ẩn Trần nâng cánh tay lên, ngón tay chạm vào khe hở: "Đây là dù mà sư phụ ta đặc biệt làm cho ta, có thể chống đỡ được công kích của Xuất Khiếu kỳ mà không bị tổn hại."
Khi chiến đấu với hai Nguyên Anh tà tu kia, dù trúc vẫn còn nguyên vẹn, hai Nguyên Anh đó cũng không thể phá hủy dù của y.
Vậy chỉ có một khả năng —— dù bị Túc Ly làm hỏng!
Sàn sạt.
Những giọt mưa lớn rơi xuống, che giấu rất nhiều âm thanh nhỏ, đêm mưa gió bão bùng, rất thích hợp làm chuyện mưu đồ bí mật.
Năm cái đầu bao quanh hai bản vẽ bị rách, vẻ mặt nghiêm trọng, nhìn gần sẽ thấy trong ba đôi mắt đều là mờ mịt."Lan sư huynh, ngươi có nhìn ra cái gì không?" Liễu Nam Yên từ bỏ tìm ra cái gì từ trận đồ như bùa vẽ này.
Khác nghề như khác núi, nàng hoàn toàn không hiểu gì về trận pháp.
Lan Vọng Sinh trầm ngâm một lát: "Ừ, có chút manh mối." Hai mắt luôn nhìn chằm chằm vào hai tấm trận đồ, càng nhìn càng nhăn mày chặt hơn: "Không ổn."
Khí tu áo đỏ: "Thực sự không ổn."
Đan tu nhìn hai người bọn họ, hỏi: "Trận pháp này rất khó phá sao?"
Lan Vọng Sinh: "Không phải rất khó."
Khí tu: "Là cực kỳ khó, gần như không có khả năng."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đồng thời trở nên khó coi vài phần.
Lan Vọng Sinh thở dài một hơi: "Trận pháp này thực sự lấy người sống làm mắt trận, mắt trận không thể rời khỏi trận pháp quá xa, có một phần phải ở trong trận pháp, còn phần còn lại, bọn họ có thể rời khỏi trận pháp một đoạn."
Khí tu: "Điều này cũng có nghĩa nếu những mắt trận đó không vào, chúng ta hoàn toàn không thể tiếp cận bọn họ, chứ đừng nói tới phá trận."
Kiếm tu: "Diệt trừ mắt trận bên trong không thể làm lay động căn cơ của trận pháp sao?"
Lan Vọng Sinh lắc đầu: "Những mắt trận này căn bản chính là con tốt thí, chúng chỉ có tác dụng trước khi trận pháp hoàn thành, sau khi trận pháp thành hình, chỉ cần còn một mắt trận còn sống trận pháp sẽ không dừng hoạt động."
Khí tu cười khổ: "Trừ khi có ai đó tiêu diệt một số mắt trận bên ngoài, mắt trận bị tiêu diệt quá một nửa trận pháp mới có thể xuất hiện lỗ hổng."
"Cũng không phải không có khả năng." Liễu Nam Yên và Lan Vọng Sinh đồng thanh nói.
Lưu Nam Yên: "Ngươi nghĩ tới ai?"
Lan Vọng Sinh tự tin cười một cái: "Bạch Mai ở bên ngoài."
Liễu Nam Yên: "Ta trong trận không thấy Nguyệt Nhã."
"Bạch Mai cũng là Nguyên Anh, Lôi pháp chính khắc tà tu."
"Trên người tiểu sư muội có ba đạo kiếm ý của sư phụ."
Hai người nhìn nhau.
Lan Vọng Sinh hai tay giơ lên đầu rồi vòng ra sau, toàn thân ngả về phía ghế dựa: "Đánh cược một phen, không thể ngồi chờ chết được, ta thử theo trận pháp suy diễn ngược lại vị trí mắt trận."
Liễu Nam Yên bước tới giá đặt dược liệu, ngón tay lướt qua một loạt độc vật: "Có những loại dược liệu này, hạ độc được Nguyên Anh kỳ, cũng không phải là không thể, thực sự không được..."
Dưới lớp găng tay trắng là bàn tay tinh xảo đẹp đẽ, như kiệt tác do thần thánh tạo ra.
"Độc của sư tôn ta, không biết có thể giết chết mấy người." Trong mắt Liễu Nam Yên hiện lên vẻ chán ghét thâm trầm, nàng không thích chạm vào người khác, tà tu càng ghê tởm hơn.
Tuy nhiên, đối với người sắp chết, nàng có thể tạm nhịn một chút.
Lòng bàn tay Lan Vọng Sinh đặt một cái luân bàn, đây mới là công cụ kiếm ăn thật sự của anh, trên luân bàn tầng tầng lớp lớp trận pháp xếp chồng xoay tròn, Lan Vọng Sinh cầm hai tấm trận đồ, thỉnh thoảng thao tác vài cái trên trận bàn.
Những người ngoài nghề có mặt nhìn vào chỉ cảm thấy vô cùng phức tạp, khó hiểu.
Khí tu nhìn một lát cũng cảm thấy bản thân không đủ khả năng, không tiếp tục quan sát.
Mọi người tự giải tán làm việc của mình.
Tầm mắt Lan Vọng Sinh định hình ở một điểm sáng trên trận bàn, quan sát một lúc, xác nhận: "Có một mắt trận rất gần chúng ta."
Lời vừa dứt, bên ngoài doanh trướng có tà tu đến bẩm báo.
"Đại nhân, có một vị Nguyên Anh đại nhân tìm ngài."
Liễu Nam Yên đưa ánh mắt hỏi Lan Vọng Sinh: Mắt trận?
Lan Vọng Sinh biểu cảm vi diệu, do dự gật đầu: Chắc vậy?
"Vị đại nhân kia còn mời độc sư đi cùng."
Ba tu sĩ chính đạo:... Mắt trận này sợ mình chết chưa đủ nhanh sao?
Lan Vọng Sinh khoác áo đen, mặt trầm xuống, sát khí nguy hiểm lộ ra ngoài, khí tràng phản diện vô cùng.
Liễu Nam Yên đặt dược liệu đang xử lý xuống, tháo găng tay: "Từ giờ trở đi, hãy đứng xa ta ra một chút."
Mọi người tại chỗ lùi ra xa thêm hai mét.
Một nhóm người bước ra khỏi doanh trướng.
Nguyên Anh tà tu đến có ý không tốt, khi thấy Lan Vọng Sinh giả làm ma tu liền ngẩn người một chút, đây, chẳng lẽ là...
"Đại nhân, bọn họ thật sự là giả sao?"
Câu hỏi của tên thuộc hạ khiến Nguyên Anh tà tu tỉnh lại: "Tất nhiên, vị đại nhân đó hoàn toàn không ở trong trận pháp."
Tên thuộc hạ: "Có lẽ là vị đại nhân khác?"
Nguyên Anh tà tu: "Không thể nào, tất cả các đại nhân ta đều gặp qua, hoàn toàn không có hai người này."
Ánh mắt vẩn đục chuyển sang Liễu Nam Yên, tà tu chần chừ một chút, nhưng rồi bị tham lam thay thế, trong mắt nhiều ra một phần dâm tà thèm nhỏ dãi: "Thân thể lô đỉnh."
Gã vốn nghe nói có một ma tu không rõ lai lịch ở đây, đến để vạch trần kẻ giả mạo này, bây giờ phát hiện hàng giả có thể là thật, nhưng thế thì đã sao, đây là địa bàn của bọn họ.
Một ma tu Kim Đan kỳ, không đủ khiến gã phải nhượng bộ.
Nguyên Anh tà tu nhìn Lan Vọng Sinh: "Ta không quan tâm ngươi làm thế nào vào được đây, chia sẻ lô đỉnh này với ta, nếu không..."
Lan Vọng Sinh nhìn thoáng qua sắc mặt lạnh lùng của Liễu Nam Yên, thầm cười lạnh một tiếng, xem ra có người ngại mình sống quá lâu.
Ba hộ vệ nhìn tà tu với ánh mắt từ kẻ gây chuyện trở thành kẻ đi tìm chết, tiếc là Nguyên Anh tà tu không nhận ra sự thay đổi này.
Liễu Nam Yên đột nhiên cười, gương mặt bình thường trở nên khó có thể miêu tả lực hấp dẫn, nàng giơ tay lên, ngón tay trắng nõn chỉ về phía tà tu khẽ vẫy như đang gọi một con chó nhỏ: "Lại đây."
......
"Tiểu Bạch! Giúp ta!" Tuyên Kỷ hét lên, hai tay đan chéo chắn trước đòn tấn công của tà tu mặt sẹo, tìm góc độ né tránh đồng thời chân hất lên một cây trường thương trên mặt đất, một tay bắt lấy, đối đầu với kẻ đánh lén từ phía sau.
Trúc Ẩn Trần mở lồng nhốt các tu sĩ khác ra, theo thường lệ đưa cho mỗi người một viên đan dược.
"Tiểu Bạch!" Tuyên Kỷ vừa đánh một chọi hai, vừa né tránh đòn tấn công của hai tà tu, vừa gào lên gọi người.
Chuyện này vào trong mắt hai tà tu là khiêu khích trần trụi, đối mặt với sự bao vây tấn công của bọn họ còn có thể thảnh thơi gọi người, quá coi thường bọn họ rồi!
Trúc Ẩn Trần nói với các tu sĩ: "Đi xa ra, nếu bị ảnh hưởng bởi trận chiến sẽ không ai cứu các ngươi lần nữa đâu."
"Đa tạ đạo hữu." Có vài tu sĩ muốn hỏi thêm gì đó, nhưng bị người hiểu biết kéo lại.
"Chạy mau! Không muốn sống nữa sao?"
"Tiểu Bạch ——!!!"
Trúc Ẩn Trần che dù, thong thả đi vòng quanh chỗ bọn họ đánh nhau, thỉnh thoảng ném một khối ngọc phù, nhưng không tiến lại gần cuộc chiến nửa bước.
Tà tu: "Ngươi la hét cái gì? Giả vờ làm gì."
Tuyên Kỷ: "Hàn Trúc! Nếu ngươi không đến giúp ta sẽ tự chạy đấy!"
Trúc Ẩn Trần ném ngọc phù cuối cùng xuống, đáp: "Rút đi, chạy nhanh lên."
Cùng với khối ngọc phù cuối cùng rơi xuống, tất cả các ngọc phù đồng loạt phát sáng, ánh sáng huỳnh quang màu trắng liên kết với nhau, một trận pháp huyền diệu hiện lên từ dưới chân, linh quang kết nối, tạo thành một trận pháp khổng lồ.
Trúc Ẩn Trần xoay dù sang tay trái.
"Keng!"
Dù chặn lại lưỡi giáo tấn công, phát ra tiếng va chạm.
Thu lại dù về đỉnh đầu, dọc theo lưỡi giáo kéo dài về sau là gương mặt đen kịt của Tuyên Kỷ, nén giận chất vấn: "Ngươi định nhốt ta trong này à?"
Trúc Ẩn Trần: "Ngươi chẳng phải đã ra rồi sao."
Tuyên Kỷ: "Nếu ta không ra được thì sao!"
Trúc Ẩn Trần lấy ra một xấp phù công kích: "Vậy thì chờ ta giải quyết xong hai mắt trận rồi mới thả ngươi ra."
Tuyên Kỷ nhìn xấp phù giấy dày cộp và trận pháp có thể nhốt được hai Nguyên Anh tà tu, chua chát nói: "Đệ tử Tiên Tôn đúng là ra tay hào phóng."
Khi hắn còn ở Kim Đan kỳ cũng không có nhiều bảo bối như vậy.
Trúc Ẩn Trần nhớ đến Túc Ly tùy tiện tặng một bộ quần áo có trị giá hàng vạn linh thạch, đồng ý: "Đúng là rất giàu có."
Dùng linh thạch của Túc Ly mua đồ đánh tà tu, những tà tu này cũng xui xẻo thật, bị chính thượng cấp của mình hại.
Bộ ngọc phù trận pháp này tuy rất tốt nhưng cũng có nhược điểm rất lớn, thời gian chuẩn bị dài, không có kẻ địch nào lại đứng nhìn ngươi thiết lập mai phục mà không chạy. Nếu có thể ném ra là dùng ngay được, lúc gặp lão quỷ và Họa Bì Khách trong bí cảnh, y đã không chật vật đến thế.
Y vốn định đợi sau khi bí cảnh kết thúc sẽ trả lại bộ ngọc phù này.
Một bàn tay duỗi ra trước mặt.
Trúc Ẩn Trần quay đầu nhìn chủ nhân của bàn tay.
Tuyên Kỷ nhướng mày: "Chia ta ít phù, ta cũng muốn chơi." Một nắm phù giấy tùy tiện ném ra, cơ hội hiếm có, hắn cũng muốn thử cho đỡ ghiền.
......
Doanh địa tà tu
Mọi người nhìn chằm chằm vào vũng máu bốc khói trắng trên mặt đất, ai nấy đều kinh hoàng. Không ai có thể nhận ra vũng máu này trước đó vài hơi thở là một người hoàn chỉnh, một tà tu Nguyên Anh kỳ.
Tiếng xương thịt bị ăn mòn phát ra như bản nhạc u ám dẫn lối xuống địa ngục, nghe mà rợn cả người.
Rầm
Không biết ai đó nuốt một ngụm nước bọt.
Lan Vọng Sinh hình như không biết sợ hãi là gì, vòng quanh vũng máu xem xét: "Liễu sư muội, độc này của ngươi thật lợi hại!"
Liễu Nam Yên tỏ vẻ chán ghét, liên tục lau tay bằng khăn: "Không phải độc của ta, là độc của sư tôn ta."
"Ha ha ha, cũng như nhau cả thôi, lại một tờ nữa." Lan Vọng Sinh nhặt một tờ giấy từ vũng máu, ghép vào với hai tờ trước.
Nhìn một lúc, ánh mắt dừng lại ở một đoạn trận văn nối giữa hai tờ giấy, vẻ mặt nhẹ nhàng dần dần cứng lại, tay càng nắm chặt tờ giấy hơn, trên giấy in hằn những nếp gấp sâu.
"Không đúng."
Lan Vọng Sinh ngẩng đầu lên từ tờ giấy, vẻ mặt làm cho người ta kinh hãi: "Không đúng, trận pháp này có vấn đề!"
"Những mắt trận đó không thể chết!"