【Chỉ cần nữ chính chết đúng thời điểm, nàng tự nhiên sẽ tiến vào cốt truyện kiếp sau, tại sao tôi phải làm chuyện thừa thãi này.】
"Không, hệ thống, cậu không thể nghĩ vậy, cốt truyện xuất hiện lệch lạc còn chưa đủ nhiều sao? Vân Kỳ bước vào kiếp sau là bắt buộc, nhưng thay vì để nó có thể lệch lạc bất cứ lúc nào, chi bằng ngay từ đầu nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta."
Trúc Ẩn Trần cố gắng thuyết phục hệ thống, rồi nghĩ đến một chuyện khác.
"Hệ thống à, cậu biết tôi gặp gì khi vào bí cảnh không?"
【Cái gì? 】
Giọng Trúc Ẩn Trần trầm xuống: "Một đám tà tu, trong đó có hai người Nguyên Anh kỳ."
【Ký chủ cậu sống sót thế nào?】
"Tôi là vật liệu tế trận của Túc Ly, hắn không để tôi chết."
Trúc Ẩn Trần không muốn nhớ lại nữa: "Chuyện này không quan trọng, dù sao tôi còn sống là được, nghe tôi nói tiếp đi."
"Lúc đó cùng tôi còn có Mặc Lan, nhưng trong cốt truyện căn bản không có tôi, vậy nên sau khi vào bí cảnh cậu ấy đáng ra phải một mình lọt vào vòng vây tà tu, chỉ có một kết cục lúc đầu vào bí cảnh cậu ấy sẽ chết."
"Hệ thống, trong nguyên tác cậu ấy không chết ở đây, tiến vào tông môn khác hẳn là không nên ảnh hưởng đến địa điểm rơi xuống bí cảnh chứ."
Vài nhân vật chính bắt đầu ở địa điểm rất bình thường, nên ở đâu thì ở đó.
【Giữa các điểm cốt truyện độc lập, ngoài hành vi của nhân vật, các điều kiện khách quan không ảnh hưởng lẫn nhau.】 Liên quan đến nhiệm vụ, hệ thống cũng nghiêm túc.
"Vậy thì chúng ta gặp phiền toái lớn rồi." Trúc Ẩn Trần: "Tôi nhớ cậu từng nói, nhiệm vụ hệ thống phát ra đều qua suy đoán có rủi ro sai lệch cốt truyện, cậu nói lần này sai lệch ở bí cảnh là ở đâu?"
【Chiến lực không tương xứng, tà tu không nên có nhiều người như vậy.】
Trúc Ẩn Trần: "Đúng vậy, nguyên tác Mặc Lan chỉ gặp một tà tu Kim Đan kỳ, giờ thành một đám Kim Đan và hai Nguyên Anh."
Sau một hồi hệ thống im lặng mang đến tin xấu.
【Kết quả ước tính của hệ thống: Số lượng tà tu ở Tiểu Thanh Lan hiện tại là gấp mười lần so với nguyên tác, số người Kim Đan kỳ gấp năm lần, Nguyên Anh kỳ gấp ba lần.】
"Tôi nhớ nguyên tác có ba Nguyên Anh."
【Đúng vậy.】
"Ba, vậy giờ là chín, trừ hai tên đã chết, còn bảy, Nam Cung Phá Thiên một, Bạch Mai một, Mặc Lan và Nguyệt Nhã có thể mỗi người đấu với một, Nam Yên... cộng với đám người ái mộ thu thập được cũng có thể hạ một, thêm tôi vào nữa, sáu tên, các tu sĩ khác có lẽ cũng có Nguyên Anh kỳ."
Trúc Ẩn Trần sầu khổ vỗ trán: "Quên mất những người này đều bị mắc kẹt trong trận pháp của tà tu."
Căn bàn không trông mong gì, chỉ có mấy nhân vật chính là hành tung không rõ nên chưa bị bắt hết, hơn nữa bên tà tu còn có số lượng Kim Đan kỳ gấp năm lần nguyên tác, cùng với một Túc Ly không biết có ra tay hay không... Chậc! Khó giải quyết thật.
【Ký chủ, tôi tính số lượng tà tu còn sống hiện tại, hơn nữa Lan Vọng Sinh, Liễu Nam Yên và những người ái mộ nàng hiện đang ở trong trận pháp tà tu.】
Trúc Ẩn Trần: "..." Tốt lắm, chiến lực của mình lại lần nữa giảm.Ôm một tia hy vọng vào kỳ tích, Trúc Ẩn Trần không từ bỏ hỏi: "Lấy một địch nhiều là năng lực cơ bản của nhân vật chính đúng không, Nam Cung Phá Thiên có thể đánh tối đa bao nhiêu người?"
Nhân vật chính bộc phát không phải có thể tạm thời có chiến lực vô hạn, dựa vào niềm tin mà hạ gục tất cả sao, không làm được điều này thì làm nhân vật chính làm gì.
【Nhân vật chính nguyên tác đều là Kim Đan kỳ vượt cấp đánh Nguyên Anh, sau đó trong bí cảnh dưỡng thương rồi tu luyện mới đến Nguyên Anh, khi đánh nhau với tà tu là ở giữa trục thời gian bí cảnh, giết được một là tốt lắm rồi.】
Nói đến đây hệ thống cũng cảm thấy tỷ lệ thắng không cao.
【...Ký chủ, hay cậu tu luyện đến Xuất Khiếu kỳ rồi ra ngoài đi?】
Trúc Ẩn Trần đờ đẫn nói: "Hệ thống cậu cũng biết nói đùa rồi nhỉ."
Tu luyện đến Xuất Khiếu kỳ, Túc Ly không bắt y tra tấn mới lạ, hơn nữa dù là Xuất Khiếu kỳ trong bí cảnh cũng sẽ bị áp chế đến Nguyên Anh đỉnh.
【Ở đây có nhiều nhân vật phụ quan trọng trong tương lai, bọn họ không thể chết ở đây.】
"Chưa chắc đều sẽ chết, nếu Túc Ly còn muốn giữ thân phận bề ngoài chắc chắn sẽ cho một số tu sĩ sống sót ra ngoài, hắn cũng trà trộn vào trong."
Còn về việc sẽ tha cho ai, tất cả đều phụ thuộc vào quyết định của Túc Ly, Trúc Ẩn Trần đưa tay chạm vào mí mắt phải của mình, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ tôi phải bán sỉ con ngươi sao?"
Một con bảo vệ một người...
Đó là trong trường hợp Túc Ly vẫn còn hứng thú với đôi mắt của y.
"Tôi sẽ cố hết sức bảo vệ mạng sống của nhân vật chính, những người khác, chỉ có thể nói một tiếng tận lực."
【Ký chủ bảo trọng, ngoài ra có tin tốt muốn báo với ký chủ, có đứa trẻ làm trung tâm thế giới nhỏ, thế giới ổn định hơn nhiều, dù điểm cốt truyện hoàn toàn sụp đổ một lần cũng có thể thừa nhận.】
"Quả thực là một tin tốt."
Trúc Ẩn Trần: "Thảo nào cậu quan tâm đứa trẻ đó như vậy." Đây chính là đại bảo bối cứu mạng mà.
【Đúng vậy, nên tôi phải đi cho thằng bé uống thuốc, độc của thằng bé không thể kéo dài thêm, ký chủ ở đây hệ thống tạm thời không thể cung cấp trợ giúp, trong trường hợp không thể cứu vãn, có thể bỏ qua tuyến nhiệm vụ bí cảnh Tiểu Thanh Lan, lấy việc bảo toàn mạng sống của nhân vật chính làm chính.】
Chủ đề này thực sự khá nặng nề, bỏ nhiệm vụ không chỉ đơn giản là bỏ nhiệm vụ, mà còn có nghĩa là sẽ có nhiều tu sĩ trongbí cảnh chết..
【Cuối cùng nhắc ký chủ một vài điều về vảy rồng.】
【Băng long viễn cổ là loại huyết thống cấp bậc tạo ra thế giới không nên xuất hiện lại, nhưng để không để ký chủ bị hàn độc phản phệ thành tượng băng trước khi hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, Thiên Đạo đã mở lòng tặng cho cậu vảy rồng này, sau khi luyện hóa cậu sẽ nhiễm khí tức băng long, hàn độc sẽ tưởng rằng mình đã trở về bản thể, không phát tác nữa.】
【Tất nhiên đây cũng chỉ là tạm thời, tu vi cậu càng cao linh lực càng nhiều, khí tức mà vảy rồng nhiễm được càng nhạt, sau này cậu cần dung hợp nhiều vật có khí tức băng long để luôn lừa được hàn độc.】
【Trong vảy rồng có tàn ảnh ý chí của băng long, khi luyện hóa ý thức ký chủ sẽ vào không gian ý chí của băng long, thấy một đoạn ký ức của băng long, chú ý đừng bị nó ảnh hưởng.】
【Và thuật con rối trên người cậu, ra khỏi Thiên Ngoại Cảnh che chắn sẽ tự động mất hiệu lực, ký chủ tạm biệt.】
Trúc Ẩn Trần gọi hệ thống lại: "Đợi đã, cốt truyện tôi biết hiện tại còn nhiều phần thiếu, nhân lúc thuật con rối đang che chắn, trước khi đi bổ sung cho tôi một chút, ít nhất để tôi biết cốt truyện hoàn chỉnh của bí cảnh Tiểu Thanh Lan và điểm cốt truyện tiếp theo, nếu cậu lại mất kết nối tôi cũng biết phải làm gì."
Hệ thống chần chờ một chút.
【Có thể, nhưng ký chủ không được lợi dụng cốt truyện để thay đổi số phận nhân vật.】
Trúc Ẩn Trần đồng ý ngay: "Đương nhiên, tôi cũng không muốn tự chuốc lấy phiền phức." Chỉ cần cốt truyện không có tình tiết nào mà y không chấp nhận được.
Thay đổi cốt truyện trong điều kiện không thay đổi điểm cốt truyện đã rất đau đầu, hơn nữa làm việc này nhiều còn dễ ảnh hưởng đến niềm tin của hệ thống đối với y.
Cảm giác bị nhồi nhét một lượng lớn thông tin lại đến, sau khi tu luyện công pháp thần hồn thần thức của Trúc Ẩn Trần đã cứng cỏi hơn rất nhiều, vẫn còn cảm giác đau nhức, nhưng so với lần trước đã tốt hơn nhiều.
Trúc Ẩn Trần bóp huyệt thái dương để giảm bớt khó chịu, sau một lúc lâu cảm giác nặng nề trong đầu cuối cùng cũng từ từ giảm bớt.
Hệ thống đã rời đi, gọi một tiếng cũng không thấy xuất hiện, quả nhiên lại mất kết nối.
Trong không gian yên tĩnh độc lập, Trúc Ẩn Trần nhìn vào miếng vảy trắng.
"Phần cơ duyên này, hơi nóng tay, không đúng, phải nói là lạnh tay."
Luyện hóa nó đồng nghĩa với việc y sẽ hoàn toàn bị ràng buộc với Thiên Đạo, sau khi hóa thần nếu muốn sống để thăng cấp, y sẽ phải chờ đợi di vật tiếp theo của băng long từ Thiên Đạo, hoặc phải có một người có tu vi cao hơn để truyền hàn độc giúp y, thay y chết.
Đây là cơ duyên, nhưng cũng là cạm bẫy.
Quan hệ gần gũi với hệ thống không có nghĩa là Thiên Đạo cũng sẽ ưu ái y.
Chết vì hàn độc thì không có kiếp sau, tam sư muội sống lại như thế nào thì y không rõ, nhân vật chính không giống người thường.
Y trước đây quá kiêu ngạo, nghĩ rằng mình có thể luyện hóa hàn độc, điểm này thì Túc Ly cũng giống y.
Mà hiện tại, y vẫn nghĩ như vậy!
Dưới ánh sao chiếu rọi xuống, trong mắt Trúc Ẩn Trần lóe lên ánh sáng sắc bén, như lưỡi kiếm băng được tạo ra từ núi tuyết ngàn năm, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh mặt trời mùa đông.
Lời nguyền của băng long viễn cổ, nghe thôi cũng đủ biết lợi hại, kiếp trước vẫn là truyền nhân của rồng, sức mạnh của tổ tiên truyền lại cho y thì sao nào?
"Lão tổ tông, chiếu cố một chút hậu duệ của ngài được không?"
Trúc Ẩn Trần thuận miệng nói, không ngờ miếng vảy rồng lóe sáng, ngay sau đó y đã đổi sang một nơi khác.
Trong bão tuyết dày đặc, gió lạnh thổi tới, Trúc Ẩn Trần đứng trong tuyết, phía trước là vách đá, phía sau là núi băng, ngoài sự bàng hoàng ra không còn gì khác.
Tiếng rồng gầm vang vọng khắp trời đất, âm thanh cổ xưa, giữa những dãy núi tuyết xếp chồng lên nhau, một sinh vật khổng lồ toàn thân trắng muốt lao thẳng lên trời, tựa như cột chống trời, tuyết lở đi kèm như pháo hoa thiên nhiên.
Đó là —— rồng.
Cho dù kiếp trước có nhiều tưởng tượng về rồng, tranh vẽ, phim ảnh hay mô hình trò chơi, so với việc tận mắt thấy sinh vật cường hãn và mỹ lệ này, tất cả đều trở thành đồ chơi thấp kém.
Sự chấn động đó không thể nào diễn tả, sự to lớn đó chỉ có một trong thế gian.
Trúc Ẩn Trần rất lâu không thể hoàn hồn: "Băng long viễn cổ."
Dù có ngu ngốc đến đâu y cũng phải biết mình đang ở đâu, đây là ký ức của băng long, con rồng đó chắc hẳn là tàn ảnh ý chí của băng long.
Nhưng y chưa chạm vào miếng vảy rồng đó mà? Sao lại bị hút vào đây?
Quan trọng hơn, y còn chưa tu luyện đến tam trọng cảnh!!!
Vào đây sớm liệu y có chết không?
Càng làm Trúc Ẩn Trần hoảng sợ hơn chính là, so với việc lo lắng cho mạng sống nhỏ bé của mình, y lại cảm thấy trước khi chết có thể thấy hình ảnh thật của rồng, kiếp này coi như đã đáng giá, chết cũng không hối tiếc... A a a, sao y lại có suy nghĩ này?
Đây là băng long viễn cổ hay máy tẩy não thế, tại sao y lại có suy nghĩ thái quá như vậy?
Trúc Ẩn Trần không ngừng vận chuyển công pháp thần hồn, cuối cùng cũng khiến mình tỉnh táo hơn một chút.
"Không được, trước khi đạt đến tam trọng cảnh không thể vào đây, phải ra ngoài..."
Nhưng hệ thống cũng không nói cho y biết nếu không may vào đây sớm thì làm sao ra ngoài!
Chết tiệt!
Mây cuộn lên, trong tầng mây có một cái bóng lớn đang rơi xuống, như thể trời sập xuống một phần.
Đầu rồng khổng lồ từ mây thò xuống, đôi mắt xanh đậm như băng hải cổ xưa đầy thần thánh và uy nghiêm.
Thình — Thịch — thình...
Trúc Ẩn Trần nghe thấy nhịp tim mình đang điên cuồng đập mạnh, cơ thể như hóa cùng băng tuyết xung quanh, không thể làm gì.
Thời gian như ngừng lại vào lúc này.
Băng long nhìn y một cái, quay đầu về lại biển mây, cơ thể khổng lồ xuyên qua tầng mây, hình dáng mờ ảo vẫn mang đến áp lực khổng lồ không ai sánh được.
Nhưng so với việc đối mặt trực tiếp với đầu rồng vẫn nhẹ nhõm hơn nhiều, Trúc Ẩn Trần thở dốc, cúi đầu nhìn xuống tuyết, như vậy mới có thể để lại chút lý trí để tự hỏi.
Bình tĩnh, đây chỉ là một đoạn ký ức, không phải thực, nhìn thấy nó cũng chỉ là ảo giác do thị giác gây ra.
Phù ——
Một cơn gió thêm tuyết thổi qua, chỗ Trúc Ẩn Trần đứng chỉ còn lại một chỗ nhô lên bị tuyết phủ kín.
Giãy giụa từ tuyết bò ra, nửa thân dưới vẫn còn bị chôn vùi trong tuyết.
Trời đã tối hơn nhiều, Trúc Ẩn Trần ngẩng đầu lên, hô hấp chợt ngừng lại, đầu rồng lớn hơn cả đỉnh núi dừng ngay trước mặt y, lẳng lặng mà nhìn y.