Trúc Ẩn Trần rất muốn làm cho Lan Vọng Sinh ngất xỉu, sau đó đánh Túc Ly mất trí nhớ, coi như chưa có gì xảy ra.
Nhưng điều đó không thực tế chút nào, quyền chủ đạo không nằm trong tay y.
Đại ma ném lại câu hỏi tương tự cho Lan Vọng Sinh: "Ngươi chết."
Đầu ngón tay trượt từ môi Trúc Ẩn Trần xuống yết hầu, dừng lại ở điểm yếu trí mạng, nắm chặt cái cổ yếu ớt.
"Hay là hắn chết?"
Khóe mắt Lan Vọng Sinh như muốn nứt ra: "Đừng động vào hắn!"
"Ta làm sao tin ngươi sẽ giữ lời?"
Đôi mắt đỏ kiêu ngạo dưới mặt nạ của đại ma nhìn Lan Vọng Sinh, đó là ánh mắt của kẻ săn mồi đứng đầu chuỗi thức ăn nhìn con mồi nhỏ yếu hơn mình.
"Ta không cần ngươi tin, các ngươi không có khả năng lựa chọn."
Hai tay Lan Vọng Sinh chống tay trên mặt đâm sâu tay vào đất, dùng toàn lực ngăn chặn cảm xúc phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đồ khốn!"
Mạng nhỏ bị nắm trong tay kẻ khác, Trúc Ẩn Trần cảm thấy mệt mỏi: "Đủ rồi."
Lan Vọng Sinh nhặt một thanh kiếm từ đất, nói lời trăn trối: "Hàn Trúc, sống tiếp!"
"Ta nói đủ rồi." Trúc Ẩn Trần giơ tay đánh bay thanh kiếm của anh, thoát khỏi bàn tay nắm cổ mình, vẻ mặt lạnh băng: "Chưa đến lúc ngươi nói lời trăn trối."
Linh lực tụ lại trong hốc mắt, đóng băng tất cả kinh mạch xung quanh, ngón tay thành lưỡi dao, trong ánh mắt ngạc nhiên của hai người còn lại, y lạnh lùng tự móc một con mắt ra.
Lúc trước đã đóng băng dây thần kinh, hốc mắt trống rỗng không cảm thấy đau đớn kịch liệt, chỉ có cảm giác tê dại do bị đóng băng.
Cho dù là mắt của mình, cảm giác trơn trượt, dính nhớp khi cầm trong tay khiến Trúc Ẩn Trần không chịu nổi, y nhanh chóng đóng băng thành một viên cầu ném cho đại ma.
"Cho ngươi, để chúng ta đi."
"Hàn Trúc!" Lan Vọng Sinh nhìn thấy y tự móc mắt mà gần như phát điên, cố gắng lao tới chỗ Trúc Ẩn Trần nhưng bị lang yêu đánh trở về.
Đại ma nhận lấy con mắt đóng băng, đây là thứ hắn muốn ngay từ khi nhìn thấy Trúc Ẩn Trần, nhưng khi thực sự có được nó, hắn không còn tâm trí để thưởng thức.
Hốc mắt trống rỗng khiến đại ma rất không vui, chiếc bình sứ tinh xảo mà hắn yêu thích nhất lại có một khuyết điểm không hài hòa, nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt, điều này không được, phải sửa lại.
Một hạt sen được nhét vào miệng Trúc Ẩn Trần, tan ngay khi vào miệng, linh khí thiếu hụt lại lần nữa tràn đầy, vết thương nhanh chóng lành lặn như ban đầu.
Hốc mắt ngứa ngáy, không lâu sau một con mắt mới mọc lại, cơ quan mới có chút yếu, con mắt bị kích thích bởi môi trường rơi xuống một giọt nước mắt, trượt qua khuôn mặt đầy vết máu, để lại một vệt sạch sẽ.
Trúc Ẩn Trần lùi về một bước, quay lại bước về phía Lan Vọng Sinh, khi y đến gần, lang yêu thả anh ra.
"Đi."
Lan Vọng Sinh cuối cùng nhìn đại ma với ánh mắt đầy hận thù, khắc sâu hình ảnh này vào trí nhớ.
Đại ma không ngăn cản bọn họ rời đi, không lâu sau, nhiều tà tu tụ tập tại nơi này.
"Đại nhân, còn Nguỵ lão quỷ và Họa Bì Khách thì sao?" Một tà tu Nguyên Anh hỏi.Đại ma lạnh lùng nói: "Bọn chúng chết rồi."
Nhóm tà tu tỏ vẻ khác nhau, dưới áp lực ma khí, không ai dám hỏi thêm.
"Tìm người thay thế bọn chúng." Đại ma lạnh lùng nhìn quét qua mọi người cảnh cáo: "Trước khi tìm thấy mục tiêu, quản tốt cho bản thân, đừng làm chuyện thừa."
Nhóm tà tu cúi đầu: "Vâng."
Mảnh đất bị cháy đen còn bị sét đánh tàn phá, còn sót lại linh lực dao động từ các đòn tấn công, nhóm tà tu đại khái đoán đã được chuyện gì vừa xảy ra.
Có vẻ lão quỷ và họa bì khách tham lam tấn công tu sĩ chính đạo kết quả chết thảm, không ai sẽ thương tiếc bọn họ, bọn họ sẽ chỉ vui sướng khi người gặp họa lúc sau càng thêm bảo vệ bản thân.
*
Trúc Ẩn Trần vẫn nhớ mình phải đi về hướng đông, tới Tiềm Long Đàm, chọn đúng hướng rồi lặng lẽ đi tiếp, cho đến khi ngày đêm xoay vòng, hai người mới tìm được sào huyệt của yêu thú làm nơi nghỉ ngơi tạm thời.
Suốt chặng đường, Trúc Ẩn Trần không nói một lời, trong đầu chỉ có một câu, chạy nhanh, tránh để Túc Ly thay đổi ý định.
Y đang nhìn chằm chằm mặt trăng, vẫn cảm thấy có chút không chân thật.
Y đã đưa người sống sót ra ngoài, Túc Ly thật sự không ngăn cản, có lẽ y nên cảm thấy may mắn vì việc móc mắt thực sự có hiệu quả.
Trời biết y lo lắng thế nào về những suy nghĩ khó đoán của Túc Ly, rằng hắn sẽ thay đổi ý định và để lại mạng nhỏ của Lan Vọng Sinh ở đó.
Lan Vọng Sinh nhịn cả đường, lòng tràn đầy câu hỏi, khi thấy y như vậy lại nín nhịn, ánh mắt dừng lại ở mắt phải hoàn chỉnh của Trúc Ẩn Trần, mặc dù không khác gì mắt gốc nhưng Lan Vọng Sinh cảm thấy mắt này rất yếu ớt, chỉ cần chạm vào sẽ vỡ ngay.
Cuối cùng không nhịn được nữa, mở miệng phá vỡ bầu không quỷ dị nặng nề: "Hàn Trúc, ngươi ổn chứ?"
"Ổn." Trúc Ẩn Trần dừng một lúc nói: "Ngươi nghe thấy bao nhiêu?" Nói ra để ta biết khả năng ngươi bị diệt khẩu là bao nhiêu.
Lan Vọng Sinh không có lý do gì để giấu: "Từ lúc tà tu nổ tung."
Trúc Ẩn Trần nhớ lại một chút thời gian, đó là sau khi Túc Ly xuất hiện, có nghĩa là Lan Vọng Sinh không thấy cảnh y điều khiển yêu khôi, biết không nhiều, còn may, chưa đến mức Túc Ly phải giết anh.
Lan Vọng Sinh có vẻ muốn nói chuyện nghiêm túc: "Hàn Trúc, chúng ta là bạn."
Trúc Ẩn Trần: "Ừ." Nếu ngươi không phải bạn ta, ta có cần lo lắng móc mắt để cứu ngươi không?
Lan Vọng Sinh bực bội gãi đầu, biến mái tóc dài thành một ổ cỏ rối tung.
"Ta muốn nói, bất kể có chuyện gì, ta sẽ đứng về phía ngươi, dù có phải hy sinh mạng sống này."
Y có nên cảm động không, rồi sau đó cảm động đến rơi nước mắt —— Thôi bỏ đi, y không thể diễn được cảm xúc đó.
Trúc Ẩn Trần: "Mạng của ngươi, tự ngươi giữ lấy, ta không cần."
Lan Vọng Sinh không cam lòng hỏi tiếp: "Ta có thể giúp ngươi làm gì?"
Chu Ẩn Trần: "Sống tốt." Để không làm Lan Vọng Sinh cảm thấy mình vô dụng, tổn thương đến tinh thần vừa bị đánh bại, y còn tốt bụng thêm một câu: "Giúp ta chăm sóc người trong sư môn."
Câu nói này lập tức làm nổ tung những cảm xúc đã kiềm nén của Lan Vọng Sinh.
"Ngươi tự chăm sóc đi! Hàn Trúc, Trúc Ẩn Trần! Ngươi biết ta muốn hỏi cái gì mà!"
Lan Vọng Sinh nắm chặt lấy cổ áo y, ánh mắt chạm vào vết máu lớn trên áo rách, tay anh lập tức nhẹ đi, nhíu mày hỏi: "Ngươi đã ăn đan dược trị thương chưa?"
"Ừ, đã ổn rồi." Trúc Ẩn Trần rất mệt, cũng chẳng buồn thay áo, không, nên nói là không có gì để thay, túi trữ vật cũng không ở trên người.
Hôm nay y đã hai lần cạn kiệt linh lực, một lần đấu với hai tà tu Nguyên Anh, một lần bị ma khí của Túc Ly áp chế, lại phải chịu áp lực tâm lý để tự móc mắt chính mình, thể và tinh thần đều kiệt quệ.
Bây giờ y cũng không muốn suy nghĩ nhiều nữa, mệt mỏi nói: "Muốn hỏi gì thì hỏi thẳng đi, ta không chắc sẽ trả lời."
Lan Vọng Sinh tức giận, nhưng không thể nổi nóng với Trúc Ẩn Trần, bực bội lại vô lực: "Ngươi và hắn đã biết nhau từ lâu, sao không báo cho Tiên Minh, có phải hắn đã làm gì không? Nhất định cái tên khốn đó đã làm gì! Hắn uy hiếp ngươi?"
Đầu óc Trúc Ẩn Trần chậm chạp, dù sao cũng có cấm chế, y cũng không thể nói ra mấy lời hữu dụng, trả lời qua loa: "À, hình như là từng có."
Ai bảo điểm yếu của y quá rõ ràng.
"Đê tiện!" Lan Vọng Sinh tức giận đập xuống đất.
"Mấy ngày trước đó ta đã cảm thấy ngươi không thích hợp, còn tưởng rằng phiền lòng quá nhiều, không để ở trong lòng, nếu ta cẩn thận hơn, phát hiện sớm, ngươi cũng sẽ không..."
Ngươi phải đến trước khi ta gặp Túc Ly, sau đó đoán trước tương lai mới được.
Nhưng dù biết trước có lẽ cũng không ngăn cản được gì, việc ta gặp Túc Ly là điểm cốt truyện đã định sẵn. Trúc Ẩn Trần nghĩ, lúc đó hàn độc phát tác có lẽ cũng do ảnh hưởng của cốt truyện, dù chưa hỏi hệ thống, nhưng suy nghĩ thế nào cũng không còn khả năng nào khác.
Trước đó, thời gian phát tác hàn độc đã ổn định, không có hiện tượng bất thường, chỉ có lần đó, vào thời điểm đặc biệt đó, một chút đường sống đều không có.
Trúc Ẩn Trần: "Vô ích thôi, trên người ta có cấm chế, cũng đã gặp Tiên Tôn." Nhưng mà Tiên Tôn cũng không phát hiện ra gì, thuật điều khiển con rối của Túc Ly, thật sự quá âm hiểm.
Trong lòng bỗng sinh ra một cảm giác chán ghét muốn trốn khỏi thế gian.
Tại sao ta lại có thân phận xui xẻo và cốt truyện chết người này, trên đời nhiều người như vậy, vì sao lại là ta.
Thật sự muốn ngủ một giấc không tỉnh dậy, kịch bản cái gì, Túc Ly cái gì, những chuyện phiền lòng này đều không liên quan nữa, đi làm còn có kỳ nghỉ, y có gì?
Ài, giống như có cơ duyên, đó là điều y xứng đáng nhận được, nhưng vẫn chưa lấy được.
Trúc Ẩn Trần: "Mặc Lan, quên chuyện này đi."
Lan Vọng Sinh: "Sao có thể!"
"Không thể nói." Trúc Ẩn Trần: "Coi như hôm nay chưa có gì xảy ra, đừng tìm hiểu, cũng đừng nói cho ai khác, hắn có tai mắt trong Tiên Minh, ngươi chưa kịp nói đã chết, sau này tránh xa ta ra, ta tạm thời không muốn lại móc mắt lần nữa."
Bảo vệ ngươi không dễ, đừng tự tìm đường chết.
Lan Vọng Sinh toàn thân run rẩy, cúi đầu, không rõ biểu cảm.
Lâu không thấy tiếng, Trúc Ẩn Trần ngước nhìn sang một bên, thấy một người nấm ngồi xổm dưới đất.
Bị sốc luôn rồi?
Với ý định làm dịu bầu không khí, Trúc Ẩn Trần đá vào mông anh, đùa nói: "Làm gì vậy? Lấy mông đối với ta có bất mãn gì sao?"
Giọng nói Lan Vọng Sinh rầu rĩ: "Không."
Trúc Ẩn Trần nghe giọng tâm trạng có chút vi diệu: "Mặc Lan, ngươi không lại khóc nữa chứ?"
Lan Vọng Sinh quay đầu lườm y, sắc mặt không tốt nhưng mắt khô ráo, quả nhiên không khóc.
Trúc Ẩn Trần thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng có chút thất vọng, y chưa từng thấy Mặc Lan khóc.
Lan Vọng Sinh chú ý đến sự mệt mỏi trong mắt y, nhìn đến mắt phải, lập tức không còn tâm trạng cãi nhau.
Đương nhiên anh không khóc, anh chỉ hận, hận mình vô năng: "Hàn Trúc, chờ ta."
Ta nhất định sẽ tìm cách giúp ngươi khôi phục tự do!
Trúc Ẩn Trần thấy quyết tâm không thể lay chuyển trong mắt anh: "Tùy ngươi, tự lo cho mạng nhỏ của mình đi, đừng chết."
Có bạn bè sẵn sàng đối đầu với thế lực tà ác vì mình luôn là cảm giác tốt, đó cũng là động lực để y, một con cá mặn nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ.
"Còn nữa, đừng quá tin ta." Vì người nói chuyện với ngươi có thể không phải là ta, Túc Ly có thể nhập vào thân thể y thông qua hồn ấn, kết hợp với kỹ năng diễn xuất xuất thần, không ai có thể phân biệt được người nói là có phải là y hay không.
Sắp xếp lại tâm trạng, một đêm qua đi hai người tiếp tục việc cần làm, Lan Vọng Sinh đi thông báo cho các tu sĩ khác, Trúc Ẩn Trần thì đi nhận quà tặng của thiên đạo.
Dưới dãy núi vờn quanh, dòng nước trong veo dần chuyển màu từ rìa ngoài vào trong, trung tâm tối đen, như lối vào vực sâu, sâu không thấy đáy.
Suy đoán về những điều chưa biết sẽ khơi dậy nỗi sợ hãi và tuyệt vọng, bóng tối kia khiến người ta liên tưởng đến con quái thú đáng sợ ẩn nấp bên dưới, khi ngươi tiến vào vùng nước sẽ bị nuốt chửng.
Trúc Ẩn Trần từ trên vách núi nhìn xuống phía dưới hồ nước, từ góc độ này, nước càng thêm đáng sợ, y bỗng hiểu cảm giác của người ta khi nói về chứng sợ biển sâu.
"Nước đen lại sâu."
Đen như vậy, dưới đó phải sâu cỡ nào? Sau khi xuống còn có thể lên không?
Hay là buộc một dây an toàn gì đó, cho chắc.
Ý tưởng hay, nhưng mà —— lấy đâu ra dây an toàn! Hiện tại y không có túi trữ vật.
Trúc Ẩn Trần hít sâu một hơi, cúi đầu sống không còn gì luyến tiếc: "Không sao cả."
Coi như chơi nhảy bungee không dây vậy, cơ thể phàm nhân kiếp trước của y không thể trải nghiệm cảm giác này.
Trong lòng đếm thầm ba hai một, thả người nhảy xuống, cảm nhận gió lướt qua, y phục bay phấp phới, như bông hoa trắng nhuốm máu rơi xuống nước.
Bõm ——
Vừa sắp xếp xong kế hoạch, Túc Ly thông qua thuật con rối thấy Trúc Ẩn Trần nhảy vực: "...?"
Huyền Cầm đang làm gì vậy?
Một lúc sau ở nơi khác, đại ma áo đen bỗng bùng phát uy áp khủng bố, khí tràng nguy hiểm khiến tà tu có mặt đều quỳ rạp trên mặt đất, run bần bật.
Liên kết con rối, đứt rồi.