Trúc Ẩn Trần đóng cửa, ngồi xuống ghế đối diện Túc Ly: "Muốn nói gì thì nói đi."
Túc Ly: "Trưởng lão Vân Phiến gọi ngươi tới đây, ngươi không hỏi hắn, giờ lại tức giận với ta?"
"Sư thúc nói chỉ có tầng cao nhất còn phòng trống." Trúc Ẩn Trần nhìn người sống lù lù trước mặt, là phòng trống dữ chưa?
Túc Ly: "Gian phòng này quả thật là không có ai, phòng của ta ở bên cạnh."
Trúc Ẩn Trần: "Bên cạnh?" Phòng cách vách rõ ràng có phong ấn.
Túc Ly: "Cái phong ấn đó là ta hạ, không giống với những phòng khác, nhưng với cảnh giới này thì ngươi không nhìn ra được đâu."
"Không quan trọng, chỉ cần Huyền Cầm ở chỗ này là được."
Trúc Ẩn Trần: "Vậy còn ngươi?" Khi nào thì biến đây?
"Đương nhiên là ta ở đây rồi." Túc Ly mở ra nắp chén trà, khói trắng bốc lên nghi ngút, đồng tử đen xuyên qua làn khói mỏng nhìn thẳng vào mắt Trúc Ẩn Trần.
"Huyền Cầm, mấy ngày nay ngươi chơi cũng đủ rồi."
Trúc Ẩn Trần trầm mặc không nói, quên đi, y cơ bản đã từ bỏ việc tìm hiểu hành vi của Túc Ly có ý nghĩa gì rồi.
Miễn là điều đó không cản trở y.
......
Khi linh thuyền tới nơi, rất nhiều tu sĩ đã tụ tập trước bí cảnh Tiểu Thanh Lan.
Những người muốn đi vào bí cảnh không chỉ có người trong đại hội tân tú bọn họ, mà còn cả những tu sĩ dưới Xuất Khiếu kỳ của các tông môn tới rèn luyện, cùng với một tông môn nhỏ có duyên vừa khéo ở gần đây đến nhìn bí cảnh mở ra, và một ít tán tu có chuẩn bị mà tới.
Tiên Minh là người giữ gìn trật tự chính đạo, mạnh mẽ nhưng không hống hách, cũng không cự tuyệt các tu sĩ khác, trừ đệ tử bên ngoài tiến vào bí cảnh.
Cho đến khi bí cảnh Tiểu Thanh Lan kết thúc, các đệ tử tông môn thương nặng bởi tà tu.
Trúc Ẩn Trần quét mắt qua những tán tu đang đứng một mình hoặc theo nhóm, bọn họ đều duy trì khoảng cách nhất định với người khác, số lượng dù đông đảo nhưng lại đề phòng lẫn nhau.
Ai có thể ngờ rằng hầu hết các tán tu này là tà tu giả trang để lẻn vào bí cảnh chứ.
Giả cũng thật giống, kỹ thuật diễn xuất này chắc là học từ chỗ Túc Ly rồi.
Vốn dĩ y muốn ẩn danh thông tri với các trưởng lão các môn phái, nhưng hệ thống hiện tại lại không ở đây, không thể che chắn được thuật điều khiển rối. Kể cả có liên lạc được thì cũng chưa chắc hệ thống sẽ đồng ý giúp hắn bởi hành vi này rõ ràng sẽ thay đổi cốt truyện, chứ đừng nói đến việc các trưởng lão có thể sẽ không thể hiểu được tin nhắn của y.
"Sư huynh, nắm chặt lấy tay ta." Tư Nguyệt Nhã nắm chặt tay sư huynh mình, bên kia là Lan Vọng Sinh, một cái tay khác của gã đang kéo Mai Nhận Thu.
"Lão Mai, nhẹ nhàng thui, xương tay ta sắp bị ngươi bóp nát rồi."
"Thật hả? Xương cốt ngươi cũng giòn quá đấy."
Trúc Ẩn Trần tay phải nắm một sợi dây thừng, đầu còn lại của dây là Liễu Nam Yên.
"Làm thế này thật sự hữu dụng sao?"
Trong cốt truyện, không ai trong số bọn họ có điểm rơi ban đầu giống nhau.
Lan Vọng Sinh thề: "Dựa vào nhiều năm chu du vào nam ra bắc của ta, thêm cả kinh nghiệm phân tích tin tức vỉa hè, trước đây đã có người thành công rồi, chúng ta thử một lần cũng chẳng mất gì mà."
Tư Nguyệt Nhã thúc giục nói: "Đi nhanh đi, ta có cảm giác người bên cạnh đang nhìn chúng ta."
Quả thực là có rất nhiều người đang xem, một nhóm người nắm tay nhau đứng ở lối vào bí cảnh, có thể không nhìn thấy hay sao?
Lan Vọng Sinh: "Ta đếm ba, hai,một thì chúng ta cùng nhảy nhé."Mọi người gật đầu.
"Ba...... Hai...... Một!"
*
Khi mở mắt lại lần nữa, trước mắt y là cây xanh cao lớn vươn lên từ mặt đất, linh thực và linh dược cấp thấp mọc ở khắp mọi nơi.
Xung quanh không có một bóng người, trên tay y là một sợi dây đã đứt.
Nhìn này, quả nhiên vô dụng.
Trúc Ẩn Trần lấy la bàn và bản đồ đổi được từ trong tông môn ra, phán đoán bản thân hẳn là đang ở phía nam rừng rậm của bí cảnh.
May mắn thay, đây không phải là phía Đông, nơi xa xôi nhất, trước tiên nên tới Tiềm Long Đàm nhận cơ duyên mà Thiên Đạo chuẩn bị đã.
"Cứu mạng!"
Một tu sĩ từ trong rừng cây chật vật chạy ra, khi nhìn thấy có người thì gương mặt hiện rõ kinh hỉ: "Đạo hữu, cứu ta!"
"Lại phát hiện thêm một nguyên liệu tốt rồi." Thứ đuổi theo tu sĩ không phải yêu thú, mà là con người, hai mắt đỏ ngầu, khí tức dơ bẩn nhơ nhuốc.
Ánh mắt Trúc Ẩn Trần trở nên lạnh lùng: "Tà tu."
Tu sĩ bị truy đuổi hoảng sợ trốn ra phía sau Trúc Ẩn Trần: "Đạo hữu! Cứu ta với, hắn muốn moi tim ta để luyện tà thuật......A!"
Tu sĩ đó mở to hai mắt, không thể tin được nhìn xuống dù trúc xuyên qua ngực mình, không ngăn được máu chảy ra khỏi miệng: "Vì sao......"
Trúc Ẩn Trần hờ hững nói: "Tà tu, phải giết."
Vẻ mặt sợ hãi cùng thắc mắc nháy mắt đã không còn, toàn thân gã hóa thành một làn sương đen thoát khỏi dù trúc, trên đường chạy trốn bị thân ô đánh bay, đánh thật mạnh lên cây cổ thụ.
Ý thức được bản thân không thể chạy trốn, tà tu đang ngụy trang lộ ra ngũ quan dữ tợn cùng ánh mắt không cam lòng: "Làm sao ngươi phát hiện ra được chứ!"
Trúc Ẩn Trần không trả lời hắn, mũi ô chỉ vào giữa mày tà tu, băng sương ngưng tụ, gã chưa tắt thở đã đông thành một bức tượng băng, trên mặt vẫn là biểu cảm hoảng sợ.
Đến khí tức cũng chưa thu sạch sẽ, còn hỏi ta phát hiện ra kiểu gì, kỹ thuật diễn cũng kém quá rồi đấy.
Một tà tu khác sau khi thấy đồng bọn bị phát hiện liền quay đầu bỏ chạy.
Ở giữa rừng cây, tà tu đang chạy trốn bỗng nghe tiếng gió rít đằng sau, còn chưa kịp quay đầu lạị nhìn đã bị một thanh băng đâm thủng lưng, tinh thể băng nhanh chóng lan ra từ miệng vết thương, bao phủ toàn thân gã.
Trúc Ẩn Trần chậm rãi đến gần, máu trên mặt đọng lại thành tinh thể, lúc thân dù được giơ lên liền rơi xuống, giống như những cánh hoa đỏ tươi.
"Không được đưa lưng về phía kẻ thù, đây là lẽ cơ bản trong chiến đấu."
Đặc biệt là khi thực lực của ngươi kém xa đối thủ, chạy trốn cũng chẳng có ích gì.
Trừ phi ngươi đủ tự tin bản thân có thể thoát được.
Bốp. Bốp. Bốp.
Tiếng vỗ tay vang lên từ đằng sau.
Trúc Ẩn Trần nâng dù nhìn sang.
Một bóng người từ từ đi ra từ phía sau thân cây to lớn.
Tà tu đang thoi thóp giống như thấy được hy vọng, khí tức âm trầm này, này ánh mắt hung ác, nhất định là tà tu bọn họ!
Cho dù gã không sống được, tên tu sĩ Băng linh căn này nhất định sẽ....
Lan Vọng Sinh vui vẻ chào hỏi bạn tốt: "Hàn Trúc, thật trùng hợp, ta đã nói nắm tay có ích mà. Ngươi xem, tuy chúng ta không truyền tới cùng nhau, nhưng không phải cũng rất gần sao."
Trúc Ẩn Trần: "Chỉ là trùng hợp thôi, những người khác không có ở đây, và người ta nắm tay cũng chẳng phải là ngươi."
Lan Vọng Sinh đá tà tu một cái: "Không ít tà tu đã tiến vào bí cảnh, ta cũng vừa mới làm thịt hai đứa xong, bọn họ còn coi ta là đồng bọn, hỏi ta có muốn cùng đi săn không. Đúng là một đám có mắt như mù."
Sao có thể!?
Ngươi không phải sao?!!
Tà tu trút hơi thở cuối cùng, đôi mắt mở lớn hết cỡ, chết không nhắm mắt.
Trúc Ẩn Trần: "Mặc Lan, ngươi đi thông tri các tu sĩ khác rằng hãy cẩn thận đám tà tu, còn ta sẽ đi tìm nhóm Nam Yên."
Lan Vọng Sinh: "Được."
Hai người cùng nhau nhìn vào trong rừng cây.
Một tu sĩ chạy vọt ra, một tay chật vật che miệng vết thương. Một cảnh tượng quen thuộc vô cùng. giống như đã từng quen biết.
Gã nhìn thấy khuôn mặt Lan Vọng Sinh xong thì vô cùng bất ngờ, hướng Trúc Ẩn Trần hô to: "Đạo hữu, cẩn thận tà tu!"
Một thanh phi kiếm bay về phía y, sượt qua đầu rồi đi ngang qua, phía sau truyền đến một tiếng kêu rên.
Tu sĩ tay chân cứng đờ quay đầu lại, trên cổ tà tu cầm trường đao xuất hiện một vết cắt lớn, máu phun ra, bắn tung tóe.
Lan Vọng Sinh buồn bực sờ cằm: "Hàn Trúc, trông ta giống tà tu lắm à?"
Trúc Ẩn Trần: "Không giống."
Khóe miệng Lan Vọng Sinh dần nhếch lên.
Trúc Ẩn Trần bổ sung: "Giống ma tu."
Lan Vọng Sinh ai oán lên án, kéo dài ngữ điệu: "Hàn — Trúc —"
Trúc Ẩn Trần an ủi vô cùng có lệ: "So với bọn hắn thì nhìn ngươi lợi hại hơn." Càng giống tên ngốc hơn.
"Tại hạ La Kỳ, tán tu, đa tạ đạo hữu ra tay cứu giúp." La Kỳ nói lời cảm tạ với Lan Vọng Sinh.
Lan Vọng Sinh nhướng mày: "Thế nào? Giờ không thấy ta giống tà tu nữa à?"
La kỳ có chút xấu hổ: "Vừa mới mạo phạm, thỉnh tiền bối thứ lỗi."
Mắt Trúc Ẩn Trần lướt qua thi thể tà tu dưới đất: "Ngươi có thấy quanh đây có quá nhiều tà tu không?"
Ngay từ đầu y đã gặp hai tên rồi, Mặc Lan giết hai tên, hiện tại lại thêm một tên nữa.
Lan Vọng Sinh: "Đúng là có hơi nhiều, nơi đặt chân tại bí cảnh tiến là ngẫu nhiên, hoặc là do số lượng tà tu quá nhiều, hoặc là do chúng ta xui xẻo."
Lời còn chưa dứt, mấy luồng khí tức bẩn thỉu đã tới gần, trong rừng cây xuất hiện rất nhiều tà tu.
Lan Vọng Sinh rút trường kiếm, trong mắt tràn đầy sát khí: "Xem ra là cả hai rồi."
Trúc Ẩn Trần: "Mặc Lan, tìm cơ hội mang tán tu này rời đi."
Lan Vọng Sinh: "Ngươi nói cái gì thế Hàn Trúc, ta là loại người sẽ bỏ rơi bằng hữu rồi chạy trốn sao?"
Trúc Ẩn Trần: "Ta có át chủ bài, ngươi ở chỗ này ảnh hưởng ta phát huy."
Lan Vọng Sinh đột nhiên lạnh lùng nói: "Nghĩ cũng đừng nghĩ! Cả đời này ngươi cũng đừng bao giờ nghĩ tới dùng lại cái kia!"
Trúc Ẩn Trần sửng sốt một chút, có chút mờ mịt: "Cái kia?" Y và Lan Vọng Sinh hình như không nói tới cùng một thứ thì phải.
Lan Vọng Sinh trừng mắt: "Ngươi không nhớ ra sao? Vậy ngươi nói xem, át chủ bài của ngươi là cái gì?"
Nhóm tà tu bên kia cũng muốn hỏi câu này, ngươi có át chủ bài gì nói nhanh lên để bọn ta còn xem xét là nên đánh hay nên rút.
Trúc Ẩn Trần: "Kiếm phù của sư phụ ta, thế thứ ngươi nói là gì?" Thực ra đó là yêu lang kiếm phù chỉ có thể dùng một lần, vậy nên y muốn xài tiết kiệm chút.
Lan Vọng Sinh thở phào nhẹ nhõm, tránh đi ánh mắt nghi hoặc dò xét của bạn mình: "Không có gì, ý ta nói là kiếm phù đó."
Trúc Ẩn Trần càng thêm chắc chắn Lan Vọng Sinh có chuyện giấu mình, y có một con át chủ bài rất mạnh, nhưng là sử dụng tới có lẽ sẽ gây hậu quả xấu, nhưng bản thân y lại không biết đó là gì!
Y liếc Lan Vọng Sinh một cái: "Chúng ta sẽ nói chuyện này sau."
Lan Vọng Sinh ảo não mà trừng mắt nhìn tà tu, ánh mắt hung ác khiến người ta phát run.
La Kỳ rụt cổ lại, vị đạo hữu này hình như còn đáng sợ hơn cả đám tà tu kia.
Nhóm tà tu nhìn nhau vài lần, không rời đi cũng không tiến công.
Nhưng chỉ cần Trúc Ẩn Trần bọn họ di chuyển, bọn gã cũng đi di chuyển theo.
Bất tri bất giác, chung quanh lại có nhiều thêm khí tức của tà tu.
"Đáng chết!" Lan Vọng Sinh thầm mắng một tiếng, nắm lấy cổ áo La Kỳ rồi ngự kiếm chạy như bay: "Hàn Trúc, đi mau! Bọn chúng lén lút gọi người!"
Trúc Ẩn Trần dẫm lên dù trúc như đạp phi kiếm, tốc độ chỉ chậm hơn Lan Vọng Sinh một chút.
Phía sau họ là đám tà tu dùng một đống pháp khí hoa hoè loè loẹt truy đuổi không buông.
Đáy mắt Trúc Ẩn Trần hiện lên một tia mất kiên nhẫn: "Giết vài người đi." Vừa nói, y vừa vung tay áo, những cột băng bắn ra đầy trời.
Với sự trợ giúp của cuồng phong, tốc độ và sát thương của cột băng càng mạnh hơn.
Chỉ với một đòn, cuộc quần công đã loại bỏ hầu hết các tà tu có tu vi yếu, những tên còn tiếp tục đuổi theo đều có chút thực lực.
Khóe mắt Lan Vọng Sinh nhìn thấy một cỗ khí tức nguy hiểm: "Hàn Trúc! Cẩn thận!"
Một tàn ảnh tràn đầy sát khí bay tới, Trúc Ẩn Trần né tránh cực nhanh, lùi về phía sau đồng thời tạo ra vô số lớp tường băng trước người để phòng ngự, khi va chạm với tường băng mới có thể thấy rõ vật kia.
Đó là một cái đao hai đầu màu xương, không có chuôi đao, hai đầu đều là lưỡi dao ẩn ẩn tia máu đỏ tươi.
Ô ~ ô ô ô ~
Tiếng kêu ai oán khóc nỉ non yếu ớt dần dần rõ ràng hơn.
Trúc Ẩn Trần lông tơ dựng đứng, bình tĩnh, là tà tu, không phải quỷ, mình hiện tại là tu sĩ, không phải sợ quỷ......, Chết tiệt! Có thể trừ quỷ thì ảnh hưởng quái gì đến việc ta sợ quỷ vậy!!!
Cái đám tà tu đáng chết này thích gây ra mấy loại âm phủ động tĩnh này!
"Hai Kim Đan đỉnh cấp, có thể các tiểu bảo bối của ta thêm cơm rồi." Một giọng nói khàn khàn vang lên, nhóm tà tu sôi lần lượt đáp xuống đất, cúi đầu chào lão nhân mặc áo bào màu tro không biết xuất hiện từ khi nào.
Vẻ mặt Lan Vọng Sinh ngưng trọng: "Nguyên Anh kỳ."